Quyển 1 - Chương 19: Tiểu thiếu gia sắp phá sản

Cho dù Thố Ti không nói thì Hạ Thừa An cũng sẽ chủ động đi làm, rốt cuộc thì tiểu thiếu gia cũng thân kiều thịt quý, tự nhiên là cần phải có người hầu hạ.

Hắn chủ động hỏi: “Ngoại trừ mấy thứ này ra, còn cần tôi làm cái gì khác sao?”

Gì?

Thố Ti mờ mịt vài giây, cậu đều đã làm chuẩn bị tốt tình huống hắn sẽ trực tiếp trở mặt với mình, vậy Hạ Thừa An tại sao còn tự mình chủ động dán lại đây hầu hạ cậu vậy?

Hệ thống cũng chưa từng gặp phải cái loại tình huống nào như này, chỉ có thể suy đoán nói: [Có khả năng bởi vì Hạ Thừa An là công thứ nhất, làm vai chính nên lực nhẫn nại của hắn khẳng định là mạnh hơn rất nhiều so với người bình thường.]

Có chút đạo lý.

Rốt cuộc thì vai chính đều rất ít khi sẽ bị nhân vật pháo hôi kéo chân hay là hủy hoại.

Thố Ti lại càng thêm không cần khách khí, trực tiếp xem Hạ Thừa An thành đàn em của mình, lấy một quyển sách từ trong chăn ra rồi ném qua: “Tôi bị anh đánh thức, cho nên anh phải phụ trách dỗ tôi ngủ lại.”

Hạ Thừa An nhận lấy lại nhìn thoáng qua.

[Bách khoa toàn thư thực vật (bản toàn màu)]

Hắn khẽ cười, không nghĩ tới Thố Ti còn sẽ cảm thấy hứng thú đối với loại sách này: “Có thể, em muốn nghe phần nào?”

Thố Ti cau mày rối rắm, giống như là đang rối rắm không biết hôm nay muốn ăn cái gì, sau đó dứt khoát thò đầu qua, một cái đầu tóc rối bời liền dán tới trước mặt hắn, ngủ đến tóc loạn hết lên, đỉnh đầu chỉ có một cái xoáy tóc mượt mà đáng yêu.

Cậu lật trang sách đến phát ra tiếng xôn xao, cuối cùng lật đến một trang nào đó, đôi mắt cũng sáng lên.

“Là cái này!”

Anh đào, lớp thực vật tường vi.

Lúc Thố Ti còn chưa có hóa hình đã từng ăn qua, trưởng thành lên chính là cái dạng trái cây đỏ tươi này, chua chua ngọt ngọt mà còn nhiều nước, là cây ăn quả mà cậu cực kỳ thích ăn, so với đậu nành thì ăn ngon hơn nhiều.

Cậu vui vẻ mà nằm xuống giường nhỏ, không quên nghiêng người qua phân phó.

“Không được lười biếng, đọc cho tốt vào.”

Nghe thấy thanh âm Hạ Thừa An đọc diễn cảm, Thố Ti chậm rãi muốn đi vào giấc mộng, khóe miệng cũng nhịn không được mà nhếch lên, phảng phất như là có thể ngửi được hơi thở thơm ngọt của trái cây.

Thố Ti vui vẻ nghĩ muốn hấp thụ năng lượng, thoải mái mà nhắm mắt lại, còn không tới năm phút đã ngủ mất rồi.

Giọng đọc diễn cảm của Hạ Thừa An dừng lại, hắn đứng ở mép giường nhìn Thố Ti vùi trong gối đầu mềm mại, lẳng lặng mà nhìn hồi lâu.

Khi Thố Ti ngủ chính là một cái dáng vẻ khác, thoạt nhìn cực kỳ ngoan ngoãn, như là búp bê sứ tinh xảo yếu ớt chỉ có thể tồn tại bên trong tủ kính.

Hắn đến gần, xốc lên một bên màn che khuất giường.

Lông mi Thố Ti mảnh dài rậm rạp, khuôn mặt nhỏ tuyết trắng bởi vì tư thế nằm nghiêng mà bên má còn chưa biến mất một chút phì phì của trẻ con hơi hơi phồng lên, cảm giác rất có thịt.

Hoàn toàn nhìn không ra được cái bộ dáng xấu xa ỷ vào gia thế mà ức hϊếp người trong lời đồn, từ đầu đến chân cậu đều là bộ dạng đáng yêu, ngay cả những cái trừng phạt cậu nghĩ ra được đó đều giống như là trò đùa dai không quan trọng gì.

Hạ Thừa An thậm chí còn cảm thấy đây là một loại biểu hiện đặc thù.

Trong ký túc xá chỉ có hai người bọn họ, Thố Ti sẽ cố ý bóp chỉnh thời gian tới 9 giờ để chờ hắn trở về, kiểm tra mùi hương trên người hắn, thậm chí là…

Hạ Thừa An sờ soạng hầu kết vẫn đang nóng bỏng như cũ của mình một chút, xúc cảm khi đầu lưỡi ướt nóng mềm mại liếʍ láp quá mức khắc vào trong xương, mỗi một thần kinh trong tủy sống đều theo đó mà nổ tung, rậm rạp phát ngứa.

Khả năng đến cả bản thân Thố Ti đều không rõ được ý nghĩa của loại động tác này là gì, cậu chỉ đơn thuần cảm thấy chơi rất vui.

Hạ Thừa An cầm lòng không đậu mà vươn tay nắm lấy cằm Thố Ti, tách bờ môi của cậu ra, nhìn thấy hàm răng trắng tinh giấu ở bên trong, cùng với một chút đầu lưỡi mềm mại đỏ bừng.

Thố Ti ngủ say không hề hay biết gì, một chút cũng không giống như lời cậu nói là chất lượng giấc ngủ kém, giống như một heo con nhỏ ngủ không chịu tỉnh.

Tựa hồ như có thể tùy ý phóng túng, thực hiện hết thảy những ý nghĩ không thể đưa ra ánh sáng ở trên người cậu.

Hạ Thừa An vươn ngón tay ra, kéo đầu lưỡi mềm mại đang giấu trong khoang miệng ướŧ áŧ ra ngoài, đáp ở trên cánh môi hồng nhuận.

“Cứ thích trêu cợt người khác như vậy sao.”

Say sưa nhìn đầu lưỡi ướt ánh nước kia, sinh ra một loại xúc động không có lý do.

Hạ Thừa An nhịn không được cúi đầu để sát vào, ngửi thấy được một cổ thơm ngọt ướŧ áŧ, so với những nơi khác đều nồng đậm hơn mấy lần, như là có vô số cái xúc tua đang câu dẫn hắn, dụ dỗ hắn chìm đắm vào.

Hắn cầm lòng không đậu mà há miệng ngậm lấy, dùng sức mυ"ŧ một chút.