Ông Đạt không còn ôm vợ nữa, việc quan trọng đang phải suy nghĩ nên ông tự kiềm chế lòng mình, mặc dù không đành tâm lắm, ông chống một tay lên đầu mình rồi nhìn xuôi xuống bướm vợ, miệng tóp tép:
– Thì biết là thế, nhưng biết chữa bằng cách nào. Cái này không phải bệnh viện người ta chữa được đâu.
Trong đầu Tố Quyên lúc này cứ lởn vởn hình ảnh con chim của Mạnh ở cái hồi xưa ấy, cái hồi mà Mạnh vẫn còn bé, thường bắt mẹ tắm cho mình, bất giác một câu hỏi lớn trong đầu Tố Quyên hiện ra, tất nhiên bà chẳng dám nói ra cho chồng biết:
“không biết giờ “nó” thế nào nhỉ?” – Em có đọc một tài liệu của nước ngoài, có một phương pháp để khắc phục tình trạng này, đó chính là ….. luyện tập.
Ông Đạt ngồi bật dậy vì phương pháp mà vợ vừa mới nói. Đúng là ông đã từng nghĩ tới phương pháp này và đã cho thằng Mạnh luyện tập bằng cách chọn những cô gái đẹp nhất trong đường dây gái gọi cao cấp mà những đại đại đại gia như ông mới có thông tin. Ấy thế nhưng bao nhiêu năm nay, ông cho nó “luyện tập” với gần trăm đứa rồi mà có tiến triển gì đâu cơ chứ. Ông nghi ngờ vợ bằng cách tiết lộ thêm một phần bí mật:
– Anh nghe thằng Mạnh nói …… nó cũng đi ….. đi ….. chơi …….. gái …… nhiều lần lắm rồi. Nhưng … vẫn … thế.
Chuyện này thì Tố Quyên không phải là không biết, chỉ là không biết tường tận thôi. Bao nhiêu năm nay ở với con, bà không biết mới là lạ. Mỗi lần nó đi chơi về khuya, hoặc thậm chí đi tới tận sáng ngày hôm sau, mỗi lần về trên người sặc mùi nước hoa, mùi son môi, mùi phấn trang điểm đàn bà, không là đi chơi gái thì đi đâu, không lẽ chỉ cầm tay nhau qua đêm. Ý bà đương nhiên không phải là luyện tập bằng cách cho nó chơi gái nhiều, nếu thế thì chắc chẳng có đàn ông trên đời này mắc bệnh xuất tinh sớm đâu. Bà muốn nói ý khác, nhưng trước mặt chồng cũng ngại giải thích cặn kẽ, mà không giải thích thì chồng không biết mô tê gì:
– Ý em không phải là thế. Luyện tập ở đây ……… không phải là đi …… “ấy”. Mà là ….. Biết nói thế nào nhỉ. Nôm na là ……. Phải làm cho “nó” …… cứng ….. thường xuyên …………. Nhưng không cho ….. “nó” ….. xuất. Luyện tập ….. cách chịu đựng. Đại ý thế.
Nói xong mà Tố Quyên đỏ ửng hai gò má giống như hồi thiếu nữ lần đầu biết yêu, lần đầu cởi truồng trước mặt người khác giới. Có là mẹ con đi chăng nữa, thì Mạnh vẫn là đàn ông, còn Tố Quyên vẫn là đàn bà, vẫn có sự ngượng ngùng nhất định khi nói về vấn đề đấy.
Ông Đạt há hốc mồm như vừa hiểu ra một điều gì đó:
– À ….. ra thế …… cũng có lí. Nhưng bằng cách nào ……… ?????
Nhắm tịt hai mắt lại, thực ra trong đầu Tố Quyên đã có cách rồi, nhưng bà không dám nói ra, mà cái cách đó cũng không hay và không nên làm, chỉ là thoáng qua trong đầu vừa mới chộp lấy ý nghĩ đó mà thôi:
– Thì anh phải nghĩ chứ. Cứ dồn sang em.
Ông Đạt nhướn mắt suy nghĩ đăm chiêu, miệng lẩm bẩm những suy nghĩ trong đầu mình:
– Muốn làm …. nó cương …. cứng ….. thì …. phải …. có gì …. đó …. kí©h thí©ɧ nó. Kí©h thí©ɧ ….. bằng …… đàn bà ……… Đúng rồi. Chỉ …. có dùng đàn bà. Nhưng …. nhà này ngoài …… hai bà giúp việc già ra thì …. làm gì ….. còn ai. ……… À đúng rồi ……. còn 1 người, là …………
Nói đến đây, ông Đạt giật bắn người nhìn xuống vợ đang nằm ngửa với quần áo nửa kín nửa hở, với bầu ngực đẫy đà nhô lên cao, với cái váy đã vén lên eo để trơ trọi cái qυầи ɭóŧ mầu trắng nhỏ xinh với cái mu l*и vểnh cao trêu người nhìn. Và cái làm sống lưng ông lạnh thót chính là ánh mắt nhìn của vợ ông, bà Tố Quyên. Bà cũng đang nhìn ông chằm chằm với ánh mắt sửng sốt không tin vào những gì mình vừa nghe thấy:
– “Anh …………..”, với thái độ đó, bà Tố Quyên thể hiện cho chồng mình biết đó là điều không thể chấp nhận được, nhưng bà giấu không cho chồng biết, rằng điều mà chồng vừa định nói ra, cũng trùng với suy nghĩ thoáng qua lúc vừa nãy của bà.
Trong đầu ông Đạt hiện ra vô số hình ảnh tưởng tượng xoẹt qua như tia chớp, rằng vợ ông lại chính là người kí©h thí©ɧ để cho dươиɠ ѵậŧ của con trai ông cương cứng. Ông tin rằng, với thân hình nóng bóng và khıêυ khí©h của vợ, thì một ông già sắp xuống lỗ cũng có thể cứng lên, một đứa trẻ chưa dậy thì cu cũng có thể mở mắt, thì không có lẽ gì, thằng con trai có nhu cầu tìиɧ ɖu͙© cao như thằng Mạnh lại không cứng được. Những suy nghĩ ấy chợt đến như một sự thay đổi lớn trong suy nghĩ của ông Đạt, làm mới đời sống tìиɧ ɖu͙© vốn đã viên mãn của ông, nhưng cái gì dù có tròn trịa đến đâu, nhưng lặp đi lặp lại hết năm này qua tháng khác cũng trở nên nhàm chán và không còn mới mẻ nữa. Ý nghĩ biếи ŧɦái vừa rồi không hiểu sao lại như một con gió mới, trong lành, mát mẻ nhưng kí©h thí©ɧ vô cùng. Dươиɠ ѵậŧ ông bật tung lên như có một sức mạnh siêu nhiên nào đó, dội thẳng lên đội quần đùi thành một túp lều nhỏ trên háng.
Tố Quyên nào có khác chi, Tố Quyên co hai chân lên để giấu chồng một cơ co nhè nhẹ ở sâu thẳm bên trong bướm. Giống như những gì trong đầu ông Đạt tưởng tượng, thì ở trong đầu bà Tố Quyên cũng vậy. Những hình ảnh tưởng tượng biếи ŧɦái, lσạи ɭυâи không hiểu sao lại làm cho bà nứиɠ nhanh như điện xẹt vậy, chỉ cần nghĩ thôi cũng đủ làm cho nước ở trong bướm ứa ra, một cơn lêи đỉиɦ nhẹ đến.
Nhưng cả hai đều giấu nhau suy nghĩ của mình, bởi chuyện này không đơn giản chút nào. Đó là lσạи ɭυâи giữa mẹ và con trai. Cái điều mà dù xã hội có hiện đại đến như thế nào, đó vẫn là điều cấm kị, cả về mặt luân thường đạo lý và pháp luật. Chẳng ai dám thể hiện ý nghĩ lσạи ɭυâи ra bên ngoài, mặc dù nó luôn tồn tại, ở khắp nơi, trong sâu thẳm tâm hồn của mỗi người.
– “Không ….. không …….. anh chỉ chợt nghĩ vậy thôi. Anh không có ý đó. Mà thôi. Chuyện này để từ từ tính đi em. Không cần vội.”, ông Đạt chữa cháy.
Tố Quyên cũng không có hơi có sức, mà cũng chẳng muốn làm cho ra nhẽ, bởi thứ nhất chính là việc này quá nhậy cảm và tế nhị. Thứ nữa là chính bà còn đang có ý nghĩ đấy, không thể trách chồng được. Bà êm xuôi không nói được gì.
Thì đúng lúc ấy, dường như không thể chịu đựng được hơn nữa, ông Đạt đã lột phăng bộ quần đùi áo cộc của mình, ông như một con thú, chồm xuống ngồi giữa hai chân vợ, chỉ mất chưa đầy 3 giây, chiếc qυầи ɭóŧ bé nhỏ của vợ đã bị ông kéo tuột xuống gót chân, ông không kịp nhìn l*и vợ bởi miệng ông đã úp trọn vào l*и bà, ông húp một hơi thật mạnh vào trong miệng mình, ông cực kỳ bất ngờ, bởi trong miệng ông đầy ứ giống như ông vừa uống một cốc nước, thứ nước ngọt lịm, ngai ngái, nồng nồng chảy từ bên trong âʍ đa͙σ của vợ. Nuốt ực một hơi vào trong, ông thở hắt ra rồi nói trước khi vục mặt tiếp vào l*и vợ:
– Sao hôm nay em nhiều nước thế?
Còn phải nói nguyên nhân sao, ai cũng hiểu nhưng chẳng ai muốn hiểu, Tố Quyên quặp chặt hai chân lên vai chồng, miệng rêи ɾỉ:
– Mυ"ŧ l*и em đi. Nhanh lên ………..
Lần làʍ t̠ìиɦ này đã là lần thứ bao nhiêu rồi, chẳng ai trong hai người có thể nhớ được, nhưng lần này khác hẳn với những lần trước, dâʍ ŧᏂủy̠ nhiều hơn, dươиɠ ѵậŧ cương cứng hơn. Ông Đạt ȶᏂασ lâu hơn và bà Tố Quyên cũng lêи đỉиɦ nhiều hơn. Bởi, lần đầu tiên, hai người làʍ t̠ìиɦ mà không nghĩ về nhau.
— Hết chương 1 —