Mạnh đã xiên được ©ôи ŧɧịt̠ vào trong l*и mẹ rồi, trước khi ȶᏂασ, cậu mới vỡ lẽ ra chuyện mẹ sang ngủ với mình là vì nguyên nhân này:
– Thế không phải là mẹ mơ ngủ sao?
– Đúng là đồ ngốc. Hi hi hi hi hi hi!!!!!!!! Tôi biết hết, anh mò l*и tôi lúc nào là tôi biết. Rồi có lần anh còn bạo gan cởϊ qυầи lót của tôi rồi liếʍ l*и tôi, hôm đó còn xuýt chút nữa thì …. ȶᏂασ tôi.
Mạnh ngượng không để đâu hết ngượng, giá như giờ này cậu có phép thần thông biến nhỏ lại thì cậu đã chui vào l*и mẹ rồi. Mang máng đoán là mẹ vẫn thức nhưng tự mồm mẹ nói ra là mẹ biết hết vẫn làm cậu ngượng thôi rồi:
– Vậy mẹ có sướиɠ không?
– Hi hi hi hi, không sướиɠ mà hôm nào tôi cũng cho anh móc l*и sao? Lần nào mẹ cũng lêи đỉиɦ đấy. Ahihihihi!!!!!
– Thế sao mấy hôm nay mẹ không sang ngủ cùng con?
– Vì mẹ sợ …..
– Sợ gì ạ?
– Sợ con không kiềm chế được, rồi ȶᏂασ mẹ.
– Thế sao hôm nay mẹ lại cho …….
– Sau này con sẽ hiểu. Giờ thì …… ȶᏂασ mẹ đi. Mẹ thèm rồi.
Mạnh trong lòng phân vân không hiểu sau này có chuyện gì, nhưng cũng chẳng dám nghĩ nhiều, ©ôи ŧɧịt̠ ở trong l*и làm não cũng không có cửa mà suy nghĩ thêm. Mạnh mắt đầu ȶᏂασ. Lần này cậu không kiềm chế nữa mà thả tự do theo đòi hỏi của cơ thể, tϊиɧ ŧяùиɠ đã đầy ứ ở bìu giái chỉ trực trờ bắn ra bên ngoài.
– Con ȶᏂασ đây. Mẹ con con xuất tinh vào bên trong nhé.
Tố Quyên túm lấy hai hông con rồi kéo vào trong, trợ lực cho ȶᏂασ:
– Xuất tinh vào trong mẹ đi, đừng sợ con ạ. Mẹ thích tϊиɧ ŧяùиɠ của con ở trong l*и mẹ. TᏂασ mẹ đi con. Ư ư ư ư ư!!!!!!!
Mạnh dập những phát chát chúa vào l*и mẹ, miệng rên hồ hồ:
– TᏂασ này, con sướиɠ quá mẹ ơi. L*и mẹ làm con sướиɠ lắm. TᏂασ mẹ sướиɠ lắm.
Tố Quyên cũng tăng lên hưng phấn theo những tiếng rên của con, cô thêm vào:
– Ừm ừm ừm, mẹ cũng sướиɠ lắm, con ȶᏂασ làm l*и mẹ sướиɠ lắm. TᏂασ mạnh vào con ơi. TᏂασ nát l*и mẹ đi. Cho mẹ tϊиɧ ŧяùиɠ của con đi. TᏂασ cho l*и mẹ sướиɠ đi con. Ưhm hưm hưm hưm!!!!
Mạnh tăng tốc hết sức, ©ôи ŧɧịt̠ ra vào như máy khâu:
– Ọc ọc ọc ọc ọc. Pặp pặp pặp, mẹ ơi, con sắp xuất tinh rồi.
– Hự hự hự, bắn tinh đi con. Cho mẹ tϊиɧ ŧяùиɠ của con đi ….. ÔI ôi ôi. Chết rồi. Hình như mẹ sắp sướиɠ rồi. Nữa đi con.
Mạnh được thể lại càng dập hăng hơn, tinh trung đã dồn ra ống tinh ở thân dươиɠ ѵậŧ làm ©ôи ŧɧịt̠ nở to hơn hẳn lúc vào nãy:
– Mẹ ơi……………!!!! Con ……
Tố Quyên giẫy đành đành, cô không nghĩ rằng mình sẽ đạt cực khoái ở giây phút này, ấy vậy là cô sắp lêи đỉиɦ rồi thì phải, toàn thân tê rần, l*и co bóp dữ dội, đầu ngón chân ngón tay co rút lại, núʍ ѵú săn cứng lại, miệng nói linh tinh:
– Mạnh ơi, Quyên cũng sắp lêи đỉиɦ rồi. AAAAA. Anh ơi ……… em sướиɠ ………… Quyên ra …….. Em ra …………….
Tố Quyên thay đổi xưng hô một cách đột ngột vì không kiểm soát được lời nói của mình, đồng với lúc Mạnh xuất những dòng tϊиɧ ŧяùиɠ nóng hổi đặc sệt vào trong l*и thì cũng là lúc Tố Quyên lêи đỉиɦ một cách thực sự. Nếu lêи đỉиɦ vì thủ da^ʍ hoặc lúc móc lốp sướиɠ một thì lêи đỉиɦ lúc ȶᏂασ sướиɠ mười. Nó chính là đỉnh cao của cực khoái.
Nước l*и từ trong bướm Tố Quyên phun ra ầm ầm, tìm các kẽ hở mà phòi ra không ngừng nghỉ. Háng Tố Quyên giật giật, mông đít rung lên bật bật, chân cho lên đập xuống giường, toàn thân giẫy đành đành như con cá chuối bị bắt lên bờ.
Mạnh đổ vật xuống nằm đè lên mẹ. Hai thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, ướt đẫm mồ hôi dịt lấy nhau, không thể cựa quậy. Mãi một lúc sau, Tố Quyên mới lấy lại tinh thần, cô ôm dịt lấy con, bàn tay cào cào lưng con:
– Mạnh còn nhớ những gì mẹ nói vừa nãy không?
Nằm trên người mẹ, toàn bộ cơ thể Mạnh được thân hình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nõn nà của mẹ đỡ, cậu gật đầu:
– Con nhớ ạ?
– Nhắc lại xem nào.
– “Liếʍ l*и mẹ đi con”.
Tố Quyên cấu một phát vào lưng thằng con trai:
– Cái đồ mắc dịch, không phải câu đó.
– Thế là câu gì hả mẹ?
– Là con phải luôn luôn biết rằng, dù có chuyện gì xảy ra thì cũng phải nhớ mẹ luôn luôn yêu con. Đừng bao giờ quên con nhé.
– Vâng con nhớ rồi mẹ ạ.
Kim đồng hồ chỉ tròn 2h sáng.
………
………
………
………
3:00 AM
– Con lại hồi lại rồi à?
– Vâng, mẹ cho con ȶᏂασ mẹ lần nữa nhé.
– Ừ, ȶᏂασ đi con. Hôm nay mẹ là của con.
………..
……….
……….
……….
5:00 AM
– Ơ, mẹ dậy rồi à?
– Suỵt! con cứ ngủ đi. Kệ mẹ, để mẹ ȶᏂασ con thêm lần nữa.
Mạnh từ từ nhắm mắt, mặc kệ mẹ đang ngồi trên háng mình lắc hông, ©ôи ŧɧịt̠ cứ tuồn tuột chui ra rồi lại chui vào l*и mẹ.
Ngoài trời, những tia sáng đầu tiên đã ló rạng, ngày mới bắt đầu rồi đấy. Cả đêm, hai mẹ con chỉ chợp mắt nghỉ mệt có một chút, thời gian còn lại chỉ có ȶᏂασ và ȶᏂασ.
———
Thêm một tuần nữa yên ả trôi qua, hai bố con ông Đạt từ Sài Gòn trở về là bắt tay vào công việc luôn, Quang ta đi hết phòng ban này đến chi nhánh kia để thực hiện công việc thanh tra – kiểm tra toàn bộ hoạt động của tập đoàn. Ông Bà Đạt vẫn còn chưa tìm ra được dịp thích hợp để công bố về sự thật đứa con trai của mình. Thành ra Quang vẫn phải núp dưới bóng một người bình thường làm việc ở công ty, vẫn trở về căn nhà trọ đơn sơ với bà mẹ “giả” lao công.
Mạnh vô tư chẳng thể biết điều gì đang đợi mình trước mắt, cậu vẫn ăn, vẫn chơi, vẫn đi làm việc ở Công ty Đẹp + một cách hết sức bình thường, mối bận tâm lớn nhất của Mạnh thời gian này chính là Gia đình Thục Trinh, ngoài ra chẳng có để ý nhiều đến chuyện khác, kể cả sự lạnh nhạt một cách rõ rệt của bố, người trước đây luôn quan tâm và chia sẻ mọi chuyện với cậu. Nhưng mẹ Tố Quyên thì đã nhận ra được điều đó, và chính vì sự lạnh nhạt và thờ ơ của chồng dành cho Mạnh nên Tố Quyên càng ngần ngừ không muốn công bố sự thật.
Một tuần chẳng lâu, trôi qua đi khá mau, nhưng có kẻ sốt ruột không chịu được. Và thế là sự yên ả tuần qua chỉ là dấu hiệu của một cơn bão lớn sắp tới.
Mạnh ngồi một mình trong căn phòng làm việc của mình, cắn cắn vào đầu bút chì rồi nhìn xuống tập bản thảo của bộ sưu tập mùa đông mà cậu đang lên ý tưởng thiết kế. Các nét bút nguệch ngoạc chẳng ra hình thù gì vẽ các bộ đồ lót mà nếu người ngoài nhìn vào chắc chẳng hiểu gì. Chỉ có Mạnh là hiểu mà thôi. Điều đó thực ra cũng không phải vấn đề lớn, việc của Mạnh là lên ý tưởng, còn thể hiện chi tiết cái ý tưởng đó ra thì lại là việc của bộ phận khác.
Buồn đái, Mạnh ra cửa để đi vào nhà vệ sinh ở cuối hành lang, vừa đái xong bước ra khỏi cửa nhà vệ sinh chưa kịp trở lại phòng của mình thì thấy cửa phòng làm việc của Thục Trinh bật mở, tiếng nhốn nháo ở trong phòng kèm theo tiếng nói của một cô nhân viên bộ phận Truyền thông, phòng Mạnh và phòng làm việc của Thục Trinh ở chung một tầng:
– Chị Thục Trinh bị ngất rồi. Mau đưa chị ấy đi cấp cứu.
Mạnh cũng lo lắng không thôi, Thục Trinh bị ngất, chuyện tưởng lạ vì sức khỏe của cô ấy là vô địch thiên hạ, nếu không vì bận nuôi con nhỏ, có lẽ kỳ Seagame tới Thục Trinh đã đăng ký thi đấu ở môn cử tạ rồi.
Mạnh chạy về phía đó rồi hỏi nhanh:
– Thục Trinh bị làm sao?
Cô nhân viên đó luống cuống trả lời:
– Em cũng không biết, chị Trinh đang làm việc thì ngất lịm luôn.
Mạnh hối:
– Nhanh đưa cô ấy đi bệnh viện.
Bốn người kệ nệ, hai người hai chân, 2 người sốc nách, cuối cùng thì cũng đưa được Thục Trinh ra xe của Mạnh. Chiếc xe nhanh chóng lao vυ"t đi tới bệnh viện gần nhất.
———-
Tại một bệnh viện nhỏ gần chỗ làm việc, đã hơn 2 giờ đồng hồ trôi qua kể từ khi Thục Trinh đưa vào đây cấp cứu.
Thục Trinh từ từ mở mắt ra, không gian trước mắt cô là một mầu trắng tinh, cô chưa kịp hiểu là mình đang ở đâu, tại sao mình lại ở đây thì một tiếng nói đàn ông quen thuộc đập vào tai cô:
– Thục Trinh, Thục Trinh, em tỉnh rồi à? Em làm anh lo lắng quá.
Thục Trinh nghiêng đầu nhìn về phía giọng nói ấm áp chứa đầy sự quan tâm ấy, khuôn mặt đẹp trai không tì vết của anh Mạnh ở ngay trước mắt cô, đôi mắt anh nhìn cô như lâu lắm rồi hai người mới gặp nhau, và hình như bàn tay anh đang nắm tay cô thì phải. Thục Trinh thấy mình thật hạnh phúc, hạnh phúc nhất kể từ khi cô mới sinh ra. Là đàn bà, được người đàn ông mình thầm thương trộm nhớ quan tâm thì có ai là không sung sướиɠ cho được chứ:
– Anh Mạnh!
Mạnh lay lay bàn tay nhỏ bé của mình vào bàn tay múp máp của Thục Trinh:
– Ừ anh đây, anh đây.