Chương 38: Đỗ Văn Quang (2)

Sau khoảng 15 phút, ông Đạt mới đưa ra kết luận:

– Tôi đồng ý xét nghiệm ADN.

Ông quyết định như vậy là có lý của ông, cái ông cần lúc này là phải xác định chính xác thằng Mạnh có phải con của ông không đã. Còn sau này, dù kết quả có như thế nào thì ông chưa thể ra quyết định ngay được, còn phải suy nghĩ thêm nữa. Ông nói thêm:

– Giờ phải làm như thế nào?

– Tôi vẫn còn lưu mẫu máu của cháu Mạnh từ hôm qua. Giờ anh cho tôi 3 sợi tóc là được. Nhanh nhất là đến tối nay tôi sẽ có kết quả cho anh.

Ông Đạt dứt một lọn tóc của mình ra, có sợi bạc, có sợi đen nhưng chắc chắn là nhiều hơn ba sợi. Trong giờ phút này, bảo ông vặt đúng 3 sợi thì khác nào đánh đố, ông nhổ bừa một dúm tóc có đến mấy chục sợi.

Bác sĩ Chức cầm nhúm tóc của ông Đạt rồi đựng vào một túi nilong y tế một cách hết sức cẩn thận. Sau đó cầm túi ni long đó đi về phía bàn làm việc của mình cất vào trong ngăn kéo. Khi ông trở ra thì ông Đạt nói giọng rất nghiêm trọng:

– Chuyện này đã ai biết chưa?

Việc này bác sĩ Chức cũng đã lường trước từ ngày hôm qua và đã có sắp xếp rồi:

– Có một cậu nhân viên mới ở phòng xét nghiệm biết kết quả, nhưng cậu ta không nắm được hồ sơ sức khỏe của anh và Quyên. Vì vậy tôi cho là chuyện này đến nay vẫn chưa ai biết. Để đề phòng bất trắc xảy ra, sáng nay tôi đã chuyển cậu nhân viên đó sang bộ phận khác. Tôi cũng thu hồi và cất giữ kết quả xét nghiệm máu của cháu Mạnh và hồ sơ sức khỏe của anh và Quyên rồi.

– Anh là chỗ thân tình với tôi. Chuyện này anh giúp tôi tuyệt đối không được nói ra cho bất kỳ ai biết, kể cả vợ tôi.

– “Tôi biết rồi, anh yên tâm!”, bác sĩ Chức gật đồng chắc nịch.

Ông Đạt trong lòng hoang mang vô tận rời khỏi phòng làm việc của giám đốc bệnh viện để đến cơ quan. Ngồi trên xe oto, ông không tránh khỏi ý nghĩ tiêu cực: “Không lẽ, truyền thuyết về những người tên Đạt là có thật?”

———–

Cả ngày ở cơ quan, ông Đạt tất nhiên chẳng làm được việc gì ra hồn, cứ giam mình trong phòng làm việc mà nghĩ ngợi lung tung. Không nghĩ làm sao được cơ chứ, trước mắt ông là hoàn cảnh vô cùng cay nghiệt. Nên nhớ rằng, ông là con trai duy nhất của dòng họ Trần danh giá, bao nhiêu năm nay vẫn cứ nghĩ mình có đứa con nối dõi tông đường, kế thừa sự nghiệp của ông và gia tộc. Ấy vậy mà, đùng một phát lại trở thành người không con không cái. Nếu sự thực điều ấy xảy ra, ông có nên tiếp tục sinh thêm con không? Sinh con với ai? Với vợ Tố Quyên? Hay với người nào khác đây?

Khi người ta bị dồn vào cái hoàn cảnh oái ăm thì hay nghĩ ngợi lung tung như thế. Rồi nữa, liệu ông có sẵn sàng tha thứ cho vợ nếu như thằng Mạnh thực sự không phải là con của ông không. Cái ông khó chấp nhận nhất không phải là chuyện bà Tố Quyên đã trót lỡ dại với ai đó, chuyện đó lớn nhưng không phải là không tha thứ được, bao nhiêu năm sống bên nhau đầu ấp má kề, rồi chuyện vừa rồi chữa bệnh cho Mạnh nữa, ông biết ông có thể tha thứ được. Nhưng cái làm ông đau đớn nhất đấy chính là bị lừa dối, bị cắm sừng mà mình không biết. Là đàn ông, điều đó mới thực sự đớn đau. Ông chưa chắc mình đã có thể vượt qua được.

Bữa tối hôm nay chỉ có hai vợ ông, Mạnh lại viện cớ gì đó sang nhà Thục Trinh ăn cơm, ông Đạt lặng thinh không nói một lời nào bởi mọi suy nghĩ của ông đang để ở chỗ ông bác sĩ Chức. Bà Tố Quyên thấy làm lạ lắm bởi những giây phút chỉ có hai vợ chồng thế này, hai ông bà thường tình cảm âu yếm lắm, có gặng hỏi, có bắt chuyện thế nào đi chăng nữa ông cũng chỉ ậm ừng cho qua.

Trên phòng ngủ của hai vợ chồng, bà Tố Quyên quấn một chiếc khăn từ vυ" dài xuống nửa mông bước ra khỏi phòng tắm. Bà nhìn ông Đạt ngồi khá nghiêm túc bên chiếc bàn nhỏ, mắt chăm chăm nhìn vào cái điện thoại ở trên mặt bàn. Bà lại gần ngồi xuống cái ghế đối diện, âm trầm hỏi:

– Anh có chuyện gì phải không? Từ tối đến giờ em thấy anh khác quá, chưa bao giờ em thấy anh như vậy cả. Hay anh giận em chuyện gì?

Ông Đạt thoáng giật mình vì lời hỏi thăm của vợ. Thực sự thì ông cũng muốn mình bình thường như mọi ngày, nhưng không thể kiềm nén được suy nghĩ, không thể giả tạo làm ra cái bộ mặt vui vẻ với những điều mình đang suy nghĩ trong lòng:

– Không, không có chuyện gì đâu. Chỉ là mấy chuyện vớ vẩn trên cơ quan.

Tố Quyên tháo chiếc khăn tắm để lau nốt những giọt nước còn đọng lại trên cổ, ánh điện sáng trưng để ông Đạt nhìn thấy rõ toàn bộ cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngọc nhà trắng mượt của vợ, vừa lau bà Tố Quyên vừa nói, giọng hòa ái:

– Em làm vợ anh đến nay đã được 25 năm, em hiểu anh hơn ai hết trên đời này. Đừng giấu em. Có phải anh đang suy nghĩ về chuyện của thằng Mạnh không?

Lại thêm một cái thót người nữa khi vợ nhắc về Mạnh, nhưng ý của bà Tố Quyên là chuyện xảy ra giữa bà và Mạnh, chứ không phải là những chuyện liên quan đến nòi giống như ông đang nghĩ:

– Đúng là chuyện liên quan đến thằng Mạnh, nhưng không phải chuyện đó.

Ông Đạt nói xong câu đấy thì nuốt một ngụm nước bọt thật lớn để lấy bình tĩnh, trước khi có kết quả chính xác, ông cần xác định một chuyện đối với vợ, ông nói tiếp:

– Quyên! Em có giấu anh chuyện gì không?

Nói là không giấu cái gì thì hơi quá đáng, bởi những chuyện xảy ra trong đêm giữa hai mẹ con mô tả lại bằng lời nói thì cũng không hết được, thể nào chả xót một chi tiết nào đó. Lấy ví dụ như cái đêm cuối cùng, cái đêm mà Mạnh bạo gan dám liếʍ l*и mẹ ấy, Tố Quyên có kể lại hết, nhưng bà còn quên một chi tiết cuối cùng, đó là lúc mọi việc đã xong xuôi, khi Tố Quyên quấn chăn nằm ngủ thì nhẹ nhè thò tay xuống bướm, dồn tϊиɧ ŧяùиɠ ở ngoài mặt l*и rồi nhét cả vào bên trong lỗ bướm:

– Chuyện với con có thế nào, em đã kể lại cho anh nghe cả, không giấu một điều gì. Chẳng lẽ anh lại nghi ngờ em sao?

Hai vợ chồng đang lệch pha nhau về câu chuyện, cơ bản là vì ông Đạt không nói thẳng ra chuyện mà ông đang suy nghĩ. Ông cáu lên bằng cái giọng hơi gắt:

– Anh đã nói rồi, không phải vì chuyện đó. Là chuyện khác.

Thấy chồng cáu với mình một cách hết sức vô lý, Tố Quyên quấn lại khăn lên người, bà cũng chẳng còn tâm trạng nào mà khoe thân với chồng cả:

– Sao anh lại cáu lên với em. Chuyện khác là chuyện gì, anh cứ úp úp mở mở cứ làm như em có lỗi gì không bằng. Có chuyện gì thì anh nói thẳng ra. Vợ chồng bao nhiêu năm nay chung sống, em không thích vòng vo.

Ông Đạt định nói tiếp gì đó thì đúng lúc đó điện thoại của ông sáng đèn, tiếng rung rung của điện thoại vang lên, là tin nhắn. Ông lập tức im bặt, tay lun lẩy bẩy từ từ với xuống chiếc điện thoại nửa muốn thật nhanh, nửa muốn không chạm vào nó. Tin nhắn báo là của ông Chức gửi, vậy chắc chắn khi mở nó ra, ông sẽ biết Mạnh có phải là con trai mình không.

Gạt ngang trên màn hình, nội dung tin nhắn của ông Chức hiện ra. Ông Đạt có cảm giác thắt nghẹn ở cổ không thể thở nổi, tim ông như muốn ngừng luôn nhịp đập, máu không dồn được nên não. Dòng đầu tiên của tin nhắn chỉ ghi gắn gọn: “Mạnh không phải là con anh”. Còn dòng thứ 2 là ảnh chụp tờ giấy A4 “KẾT QUẢ PHÂN TÍCH ADN” với chữ in đậm ở bên dưới: “Người có mẫu ADN kí hiệu: 66521A và người có mẫu ADN kí hiệu 66521B KHÔNG có quan hệ Cha – Con”.

Ông loạng choạng rơi bụp xuống ghế ngồi, mắt ông hoa hoa, trước mặt ông chỉ là một màn ảnh mờ mờ ảo ảo. Chiếc điện thoại từ tay ông rơi bụp xuống đất. Vậy là điều ông lo sợ nhất đã đến. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi nhìn thấy kết quả, ông thực sự không thể kiềm chế nổi. Nó là sự mất mát quá đau đớn, nó là một sự xỉ nhục trà đạp lên danh dự cả một đời của ông.

Tố Quyên thấy biểu hiện của chồng thì hốt hoảng:

– Anh Đạt, Anh Đạt ………….. anh bị làm sao vậy?

Lần đầu tiên ông Đạt có cảm giác khinh bỉ và căm ghét người đàn bà ở bên cạnh mình đến như vậy, thấy vợ xồ lại phía mình lắc lắc vai, ông lấy hết sức bình sinh đẩy vợ ra một cái thật mạnh làm bà Tố Quyên ngã bổ chổng ra đằng sau, hai chân bà dạng ra hai bên, không có qυầи ɭóŧ làm lỗ bướm nở to ra một mầu đỏ au. Nhưng ông Đạt làm gì có nhìn thấy gì đâu cơ chứ.

– Ái ……….. anh đẩy em!

Vô tình thế nào, Tố Quyên lại ngã đúng vào chỗ cái điện thoại của ông Đạt vừa rơi, là điện thoại loại tốt nên mặc dù bị rơi tự do nhưng nó vẫn hoạt động tốt. Bà cầm điện thoại lên, trên màn hình là những tin nhắn mà ông Chức vừa gửi với nội dung như trên.

Tố Quyên há hốc mồm, cô phải đọc đến lần thứ 2 mới khẳng định là mình đọc đúng:

– Cái …. cái …. gì thế này. Thằng ……. Mạnh …… thằng Mạnh ……. không phải là ………… con anh? ANH ĐẠT.

Tố Quyên gọi tên chồng thật to như quát lên.

Ông Đạt từ từ đứng dậy khi lấy lại được hơi thở bình ổn, ông không nịnh vợ giống như thường ngày ông vẫn hay làm, ông quát lên nhìn thẳng vào mặt bà Tố Quyên:

– Em còn to tiếng với anh sao? Hả Quyên? Đến giờ này mà em vẫn giấu anh? Thằng Mạnh không phải con anh. Nó là con của ai thì em phải biết chứ.

Tố Quyên nhìn lại chằm chằm vào mặt chồng, những lời nói đay nghiến vừa rồi là một sự xúc phạm lớn đối với bà. Bà rành rọt:

– Anh Đạt, anh nghi ngờ em phản bội anh? Anh bị điên à? Anh là người yêu đầu tiên và duy nhất của em. Từ trước đến giờ, em chưa từng phản bội anh bất cứ một lần nào, kể cả là trong suy nghĩ. Điều em cần nhất bây giờ chính là anh phải bình tĩnh. Chỉ có bình tĩnh mình mới giải quyết được vấn đề. Anh nói đi. Tại sao anh lại nghi ngờ thằng Mạnh không phải là con anh. Tại sao lại có kết quả xét nghiệm ADN này?

Nghe vợ nói một tràng như vậy làm ông Đạt trùng xuống. Ông những tưởng sau những lời nói vừa rồi, vợ ông phải quỳ xuống chân ông mà xin tha thứ, ấy vậy nhưng lại ngược lại, và qua ánh mắt và giọng nói của vợ, ông tin là không có sự dối trá trong đó. Ông lại ngồi thịch xuống ghế:

– Những điều em nói là thật?

– Em lấy danh dự của em của họ hàng nhà em ra đảm bảo với anh là em không nói dối. Anh nói đi. Tại sao anh lại nghi ngờ thằng Mạnh không phải là con anh? Em khẳng định thằng Mạnh là con của vợ chồng mình. Không thể sai được.

– Chuyện là như thế này ……………..

Ông Đạt đầu đuôi kể lại câu chuyện từ sáng nay chỗ ông bạn Chức cho vợ nghe. Bà Tố Quyên trong đầu vẫn chắc như đinh đóng cột, Mạnh là con của ông bà. Bà chửa 8 tháng, bà sinh con, lúc mới sinh, bác sĩ ấp nó vào l*иg ngực bà một lúc, bà còn nhìn rõ cái chim bé nhỏ xinh xinh của nó mà, điều ấy là sự thật không thể khác được. Nghe chồng nói xong bà lắc đầu nguầy nguậy:

– Không thể như thế được. Em chắc chắn có sự nhầm lẫn gì ở đây. Em chưa bao giờ ngủ với bất kỳ một người đàn ông khác ngoài anh thì làm sao thằng Mạnh không phải là con anh được. Vô lý. Vô lý hết sức.

Rồi bà Tố Quyên dừng lại, bởi một ý nghĩ lóe lên trong đầu, ý nghĩ đó dựa trên sự phán đoán và sâu chuỗi các dữ kiện:

– Có khi nào ………………………

Ông Đạt trừng mắt lên:

– Khi nào … làm sao?

– Có khi nào, thằng Mạnh cũng không …….. phải là con em. Không. Không thể như thế được. Em mang nặng đẻ đau, em sinh con ra mà. Lúc đẻ xong, bác sĩ còn đưa cho em bế một lúc mới mang đi mà. Không thể như thế được.

Nghe gợi ý của vợ, ông Đạt cũng chộp lấy ngay:

– Chuyện này cũng có thể xảy ra lắm. Em sinh con ở Nghệ An. Ngộ nhỡ ………….

Cả hai ông bà đều đồng thanh cùng một lúc:

– Trao nhầm!

Khả năng này là hoàn toàn có thể xảy ra bởi cách đây 25 năm, quy trình y tế còn rất lỏng lẻo, thực tế có cả hàng chục những sự việc như vậy được phanh phui, đấy là còn chưa kể những người cả đời còn không biết.

Ông Đạt nói:

– Trước hết cần phải xác định thằng Mạnh có phải là con em không đã. Đi, vợ chồng mình đi đến chỗ ông Chức ngay.

Bà Tố Quyên gật đầu nhưng chợt trùng xuống, sau sự căng thẳng vì mâu thuẫn, giờ bà mới suy nghĩ đến hậu quả của sự việc nếu những điều mà vợ chồng bà phán đoán là đúng:

– Anh ơi, ngộ nhỡ thằng Mạnh không phải là con của vợ chồng mình thì sao? Nó sẽ như thế nào nếu biết được chuyện này. Rồi con của chúng ta là ai? Giờ này nó đang ở đâu? Có khỏe mạnh không hay là đã ……

Ông Đạt ôm vào hai bên vai vợ động viên:

– Đừng nói gở!

Hai ông bà nhanh nhanh chóng chóng đến thẳng bệnh viện, nơi có ông giám đốc đang chờ lấy lông l*и (hoặc tóc) của bà Tố Quyên để thực hiện một cuộc xét nghiệm ADN thứ 2.

——