Mạnh nghe được hết, miệng nói nhưng ánh mắt của những người ngồi đây thật là thay đổi chóng mặt, vừa rồi họ còn nhìn Mạnh ngưỡng mộ vì cậu là người sáng tạo ra bộ sưu tập mùa Hạ cơ mà, vậy mà bây giờ họ nhìn Mạnh không khác nào một kẻ bẩn thỉu từ hành tinh khác nhập tịch về trái đất.
Mạnh phân bua một cách rất thực lòng:
– Tại tôi phải nộp đủ lương cho mẹ mà ………..
Người hiểu chuyện nhất lúc này không ai khác chính là Thục Trinh. Không thể không minh oan cho Mạnh, Thục Trinh đứng dậy xua xua tay để mọi người im lặng. Cô nói khá to:
– Mọi người đừng hiểu lầm anh Mạnh ạ. Thực ra trước lúc cháu đưa bé Út sang Singapore thì anh Mạnh có giúp mẹ con cháu rồi ạ.
Bà Thu Thảo đốp luôn:
– Thế nó giúp bao nhiêu?
Thục Trinh ấp úng:
– Dạ, anh ấy giúp cháu 1 triệu ………….
Thục Trinh chưa nói hết thì tiếng xì xào lại vang lên, còn to hơn trước. Người nói to nhất không phải là úp mở bóng gió là bà Thu Thảo, bà trề môi.
– Tưởng gì. Có 1 triệu. Đến như tôi đây chẳng giầu sang gì cũng cho bé Út được mươi triệu.
Thục Trinh vẫn đứng yên từ nẫy đến giờ chờ mọi người lắng tiếng xì xào xuống, lời bà Thu Thảo vừa dứt cũng là lúc Thục Trinh nói rất to:
– Là 1 triệu đô ạ!
Căn phòng im bặt! Không một tiếng động, kể cả hai con thạch sùng đang ȶᏂασ nhau trên trần nhà cũng ngừng lại ngó xuống, trong giây phút sao nhãng, cả hai con rơi đánh “pẹt” một phát xuống giữa bàn họp, con đực bé tí vẫn còn ở trên lưng con cái to gấp 3 lần mình.
——–
Thế rồi cuộc sống trở lại nếp sống bình thường của nó, Thục Trinh đi làm bình thường trở lại. Ơn trời sau đợt điều trị tại nước ngoài, bệnh tình của bé Cún đã có chuyển biến tích cực, các tế bào ung thư trong máu đã không còn nữa. Giờ là giai đoạn điều trị hồi phục và ngăn chặn các tế bào thần chết phát triển trở lại. Mạnh kiên quyết thuyết phục Thục Trinh cho bé Cún điều trị theo phác đồ của bệnh viện Vinmec. Bé Cún không phải nằm viện nhưng 1 tuần 2 lần vẫn phải vào bệnh viện để thăm khám và làm các thủ thuật y tế cần thiết.
Buổi tối ngày hôm nay, Thục Trinh dẫn 3 đứa trẻ đến nhà Mạnh, việc này cô không có nói cho Mạnh biết vì đến chính bản thân cô cũng vừa mới quyết định là sẽ đến thăm bố mẹ Mạnh. Cô đến không gì khác ngoài mục đích cảm ơn bố và mẹ của Mạnh đã chăm sóc hai đứa con của cô trong thời gian vừa qua. Việc này cô suy nghĩ suốt mấy ngày hôm nay, cũng bởi nếu như gia cảnh nhà anh Mạnh mà giống như nhà cô thì việc cô đến cảm ơn là chuyện không có gì đáng phải nói. Đằng này, bố mẹ anh Mạnh là người như thế nào có lẽ phần lớn người dân Việt Nam đều biết vì họ quá nổi tiếng trong giới thương nhân rồi, cô đến sợ họ nghĩ mình bầy đặt thấy sang bắt quàng làm họ. Nhưng không đến không có được, nghe bé Minh Anh và Cu Tí kể lại là ông bà rất yêu và chăm sóc chúng từng li từng tí. Phải đến có lời thể hiện mình là người biết trước biết sau.
Đứng trước ngôi biệt thự to như tòa lâu đài, cánh cửa còn được dát một lớp vàng óng bên ngoài, Thục Trinh ngần ngừ một lúc rồi cũng bấm chuông.
Không thấy ai ra mở cửa, nhưng bỗng ở một chiếc loa nhỏ phía trên chuông cửa có tiếng nói phát ra:
– Thục Trinh hả cháu. Vào nhà đi.
Cánh cửa sắt dát vàng tự động từ từ mở banh ra hai bên giống động tác của cô gái banh háng ra vậy kèm với tiếng nói vọng từ trong loa: “Anh Đạt ơi, cái Thục Trinh dẫn mấy đứa nhỏ sang chơi này”.
Thục Trinh dắt chiếc xe máy vào trong sân, bé Út đứng ở phía trước xe còn bé Minh Anh và Cu Tí bám vào đuôi xe đi cùng vào. Sân nhà rộng thênh thang lát bằng đá phiến, giữa các ô đá là một khoảng đất nhỏ để những cây cỏ xanh ngát mọc lên. Buổi tối nhưng các bóng điện từ khắp nơi chiếu sáng làm cho không gian vừa rộng vừa xanh này trở nên lung linh huyền ảo. Thục Trinh có cảm giác hồi hộp như mình lạc vào một thế giới khác.
– “Minh Anh – Cu Tí, lại đây với bà nào”, nữ hoàng thời trang, quý bà Tố Quyên cao sang quyền quý vậy quỳ một chân xuống, hai dang ra như chờ hai đứa trẻ xồ lại. Ở đằng sau lưng bà Tố Quyên là ông Đạt.
Minh Anh và Cu Tí nghe tiếng bà gọi liền chạy như bay, hành động này của bà chúng không phải thực hiện lần đầu. Lúc hai đứa còn ở đây, mỗi lần bố Mạnh đón ở trường về chúng đều làm như vậy:
– Ông bà! Ông bà!!!!!!
Vậy là hai đứa trẻ một nam một nữ xà vào lòng bà Tố Quyên, ông Đạt đứng sau lưng xoa đầu Cu Tí.
Thục Trinh bế bé Út đi trên tay theo sau, cô khép nép khẽ run run khi đối diện với những bậc quyền quý cao sang:
– Cháu chào hai bác. Cháu là ……..
Ông Đạt ngắt lời, còn bà Tố Quyên thì mỉm cười duyên dáng nhìn Thục Trinh một lượt, bà cũng có ý định gặp Thục Trinh trong dịp này để nói về chuyện muốn hỗ trợ Thục Trinh nuôi một hai đứa trẻ, không ngờ hôm nay Thục Trinh lại vác xác đến đây:
– Là Thục Trinh phải không? Hai bác biết tên cháu rồi. Mấy mẹ con vào trong nhà đi.
Thục Trinh không dám ngồi mạnh lên chiếc ghế sopha da mà cô nghĩ là chỉ dành cho các bậc vua chúa của châu Âu, nó đẹp và rộng lớn vô cùng. Cô sợ ngồi mạnh sẽ làm chúng bị gãy mất. Ngồi bên cạnh Thục Trinh là bé Út, bé im lặng ngồi bên mẹ vì hôm nay mới là lần đầu tiên bé đến ngôi nhà này, lần đầu tiên gặp ông bà, không giống như anh chị của mình đã quen biết ông bà từ trước.
Ở hàng ghế sopha đối diện, ông Đạt bế Cu Tí đặt vào lòng, hai ông cháu đang chơi trò gì đó mà chỉ có những người đàn ông mới hiểu, ngồi cạnh bà Tố Quyên là bé Minh Anh. Thấy Thục Trinh nhìn một lượt khắp căn phòng khách rộng thênh thanh và sang trọng, bà Tố Quyên tưởng cô gái đang tìm ai đó nên nói:
– Cháu tìm Mạnh phải không? Mạnh hôm nay hôm nay đi làm vẫn chưa về. Nó có điện về báo là phải đi đâu đó ra Sân bay đón người.
Thục Trinh ấp úng vì ngượng, anh Mạnh không có nhà lại càng hay vì cô rất ngại khi có anh Mạnh ở đây, như vậy thành ra giống một cuộc ra mắt:
– Dạ …. Không phải …… ạ. Cháu không tìm anh Mạnh. Cháu đến đây là để tìm hai bác.
Mặc kệ hai ả đàn bà nói chuyện với nhau, ông Đạt và Cu Tí cứ chí chóe thôi. Bà Tố Quyên hỏi:
– Vậy cháu tìm hai bác có chuyện gì?
Lời nói từ miệng bà Tố Quyên phát ra sao nghe nó nhẹ nhàng, dễ nghe đến vậy, như có một cái gì đó thôi miên người nghe. Thục Trinh khẽ ngẩng mặt lên nhìn bà Tố Quyên một cái rồi cúi đầu xuống, cô không dám nhìn lâu mặc dù rất muốn. Bà Tố Quyên thật đẹp, thật cao sang, thật quyền quý và thu hút. Đẹp hơn tất cả những hình ảnh mà cô thường thấy trên vυ"vi
(là tivi, vì ti và vυ" là một – Cu Zũng!) và các phương tiện truyền thông đại chúng. Đối diện với con người này có là cục đá thì cũng nhũn ra mà thôi:
– Dạ thưa hai bác. Cháu đến đây là để cảm ơn hai bác đã chăm sóc các con của cháu trong thời gian qua. Cháu nghe các con kể lại là ông bà rất yêu quý chúng. Cháu …. Cháu ………
Bà Tố Quyên thấy Thục Trinh ấp úng thì tiếp lời:
– Có gì mà cháu phải cảm ơn khách sáo như vậy. Có chúng ở trong nhà hai ông bà già chúng tôi vui lắm, ông bà còn phải cảm ơn các cháu nữa ấy chứ. Từ ngày hai đứa về, ngôi nhà này thiếu hẳn sức sống, thiếu hẳn sinh khí. Từ giờ trở đi, phải năng cho chúng sang đây chơi với ông bà. Nếu cháu không đưa sang được thì để bác bảo thằng Mạnh đón sang.
– “Dạ vâng ạ!”, Thục Trinh không ngờ, mở đầu cuộc nói chuyện lại xuôn xẻ đến như vậy. Bố mẹ anh Mạnh lại gần gũi cởi mở và dễ mến đến như vậy. Cô không có cảm giác khoảng cách nhiều khi nói chuyện bởi cái cách bà Tố Quyên nói chuyện, cái cách ông Đạt đang chơi mấy trò con nít với Cu Tí ở kia đã thu hẹp và xóa nhòa khoảng cách địa vị giữa cô và ông bà. Thục Trinh đã hiểu vì sao, anh Mạnh lại là người như vậy rồi, anh cũng có thể nói chuyện với cô Hoa, với bác Chỉnh là vì anh có những người cha người mẹ như thế này đây. Đúng là ở đời không biết thế nào mà nói trước được, người vừa giầu vừa sang không phải là không có.
Thế rồi bà Tố Quyên nói tiếp, một tay bà xoa nhẹ vào lưng bé Minh Anh:
– “Thế bé Út giờ sức khỏe thế nào rồi?”, bà Tố Quyên nhìn chằm chằm vào cô bé tí xíu ngồi bên cạnh Thục Trinh.
– Dạ cháu cũng đỡ rồi bác ạ. Giờ chỉ cần điều trị hồi phục và ngăn chặn nữa thôi.
Tố Quyên gật đầu:
– Tốt rồi. Cháu cứ cho bé Út điều trị ở Vinmec đi. Ở đó có vị Giám đốc bệnh viện là người quen của gia đình bác. Bác cũng đã nói chuyện về trường hợp của bé Út với ông giám đốc bệnh viện rồi.