Chương 29: Tình yêu (1)

3 tháng sau, tại Sân bay Nội Bài.

Một ngày chủ nhật đẹp trời, mặc dù chuyến bay từ Singapore về Việt Nam còn 1 tiếng nữa mới hạ cánh, thế nhưng 3 bố con Mạnh, Minh Anh và Cu Tí đã có mặt ở sảnh chờ quốc tế. Không phải tác giả viết sai là 3 bố con đâu. Không biết bằng cách nào, bỏ bùa mê thuốc lú ra làm sao mà chỉ có 3 tháng sống cùng nhau, ấy vậy mà tình cảm của Mạnh dành cho 2 đứa con lớn của Thục Trinh đã thăng tiến thần tốc, giờ đấy gọi bố xưng con cứ phải gọi là ngọt xớt đi. Cũng phải thôi, trẻ con mà, cứ chiều chuộng chúng, cứ yêu thương chúng bằng tất cả trái tim, tức khắc chúng đáp lại còn hơn thế nữa.

Để có một tiếng gọi bố của Minh Anh và Cu Tí, Mạnh đầu tư không ít tiền bạc và thời gian. Ngoài cái việc ngày 2 lần sáng chiều đưa đi đón về Mạnh còn cho chúng đi chơi rất nhiều nơi, cứ nơi nào có khu vui chơi mà chúng thích. Đi chơi xong rồi còn đi ăn gà KFC, Pizza, những món mà chúng thích nhưng mẹ Thục Trinh chưa bao giờ dẫn chúng đi ăn vì sợ chúng sẽ béo giống như mẹ. Còn nữa, không chỉ ăn và chơi, Mạnh còn mua sắm cho chúng quần áo, giầy dép đủ các kiểu, đủ các loại và tất cả đều là những đồ hàng hiệu đắt tiền. Giờ nhìn mấy đứa trẻ, chắc ai cũng nghĩ chúng là cậu ấm cô chiêu con nhà danh gia vọng tộc. Có tiền thật là sướиɠ, có tiền mua tiên cũng được. Các cụ nhà ta nói cấm có sai bao giờ.

Thông báo phát trên loa rằng máy bay đã hạ cánh, hành khách đang làm thủ tục nhập cảnh làm sảnh đợi nhốn nháo hẳn lên, ai cũng muốn chen lên phía trước để người nhà mình có thể nhìn thấy đầu tiên. Ba bố con Mạnh cũng vậy, họ đứng sát hàng rào là một sợi dây chăng ngang, mắt chăm chú nhìn vào bên trong để tìm người thân của mình.

– “Mẹ ơi, mẹ ơi, bé Út ơi. Con ở đây này. Con ở đây này”, Minh Anh và Cu Tí nhảy cẫng lên khi nhìn thấy Thục Trinh một tay kéo vali một tay dắt bé Út từ phía trong bước ra.

Khỏi phải nói anh mắt Thục Trinh cũng mong ngóng được nhìn thấy mấy đứa con yêu thương của mình sau chừng ấy thời gian xa cách. Từ lúc nhận nuôi chúng đến giờ, Thục Trinh chưa bao giờ phải xa con lâu đến như vậy. Cũng có vài lần đi công tác trong miền nam, nhưng nhiều nhất chỉ dăm ba ngày là cô về, nay tận những 3 tháng trời đằng đẵng. Tất nhiên, trong khoảng thời gian 3 tháng ở bên Sing, với công nghệ thông tin hiện đại thì ngày nào cô cũng nhìn thấy mặt các con, được nói chuyện với các con trên Facetime thông qua kết nối với Mạnh, nhưng được nhìn thấy tận mắt, được chạm vào chúng là điều mà không một công nghệ nào có thể làm được.

– “Minh Anh – Cu Tí! Mẹ về rồi đây!”, hai mẹ con Thục Trinh rảo bước thật nhanh, đi mà như chạy ra phía ngoài.

Rồi thì không còn gì có thể cản được nữa rồi. Hai đứa trẻ nhẩy bổ lên người Thục Trinh, mỗi đứa một bên tay được Thục Trinh nhấc bổng lên trời, quay vài vòng mới dừng lại. Mạnh thấy vậy cũng định theo chân hai đứa trẻ nhẩy lên phần ngực còn trống của Thục Trinh nhưng nghĩ sao lại thôi vì ở sân bay đông người quá, chứ nếu văng vắng thì cũng thử phát xem sao.

– “Mẹ Trinh ơi, Con nhớ mẹ”, là tiếng Cu Tí.

– “Bé Út của chị! Chị nhớ em và mẹ nhiều lắm”, tiếng của cô chị cả Minh Anh.

4 người, ba đứa trẻ nhỏ tí xíu vây quanh người mẹ khổng lồ, như những chú gà con mới nở líu tíu bên mẹ gà mái, ở giữa hàng trăm cuộc hội ngộ tại sân bay. Có lẽ cảnh đoàn tụ của mẹ con Thục Trinh cũng không có gì là đặc biệt ở sảnh đến của sân bay cả, bởi ở đây những cảnh như vậy nhiều vô số kể. Ở sảnh đi là cảnh chia li tiễn biệt, ở sảnh đến là cảnh đoàn tụ yêu thương. Cuộc đời cũng như vậy, có chia li rồi sẽ có đoàn tụ, có khổ đau mới có hạnh phúc, có chông gai mới có thành công. Đó là quy luật của cuộc sống rồi.

Mạnh đứng im như tượng phỗng chứng kiến những giọt nước mắt hạnh phúc, những tiếng khóc, những tiếng cười, những tiếng kể lể hỏi thăm của bốn mẹ con. Hạnh phúc là đây chứ đâu, tình người là đây chứ đâu. Nó chẳng ở đâu xa mà nó luôn tồn tại quanh ta, ở những điều bình dị nhất, ở những con người bình thường nhất trong xã hội.

Thấy mình thành người thừa trong hoàn cảnh này, Mạnh tủi thân ghê gớm lắm. Thấy mình cũng đẹp trai như diễn viên điện ảnh, lại tốt tính như ông chủ tịch hội chữ thập đỏ phường, ấy vậy mà có kẻ đi xa những 3 tháng về lại không thèm nhìn lấy một lần, không thèm hỏi lấy một lời. Coi kẻ đẹp choai chuẩn sói ca này như nước Sông Đà, như không khí Hà Nội dạo vừa qua, ngó lơ mới tức chứ. Nghĩ mà thương cho cái phận mình, Mạnh bắt đầu phát tín hiệu rằng anh đây cũng cần được qua tâm chứ bộ:

– E hèm!!!!! Sao không ai quan tâm đến mình vậy ta?

Thục Trinh nặng nề đứng dậy, không phải là cô không biết và không quan tâm đến sự có mặt của anh Mạnh, không có anh ấy thì mấy đứa con cô sao mà ra đây được hả trời. Lúc từ phía trong bước ra ngoài này, sau khi nhìn các con thì cô đã nhìn anh ấy rồi đấy chứ, nhưng chỉ dám nhìn thật nhanh mà người ta gọi là liếc thôi. Cô chẳng dám nhìn lâu mà mặc dù rất muốn như vậy. 3 tháng qua, ngoài nỗi nhớ các con, người mà cô vẫn thường nghĩ đến những lúc rảnh rỗi bên hành lang bệnh viện, những lúc nằm một mình trong một khách sạn nhỏ ngoài bệnh viện, rồi những lúc lang thang đâu đó ở thành phố Singapore xinh đẹp, cô vẫn thường nghĩ về anh.

Nếu không có anh, không biết bé Út sẽ ra làm sao. Rồi cô tự cười một mình khi nhớ về ngày đầu tiên mình gặp anh trong thang máy. Lúc đó, tấm khiên phòng ngự lúc nào cô cũng đeo bên người đã làm cô xù lông lên vì tưởng anh trêu trọc mình. Rồi qua nhiều lần tiếp xúc với anh ở công ty, cô biết, tính anh là vậy chứ không có ý gì. Có lần, Thục Trinh đã nhìn thấy anh đưa một hộp thức ăn trưa mà anh mua thêm một phần cho cô Hoa lao công. Có lần, cô còn nhìn thấy anh ngồi cạnh bác Chỉnh bảo vệ, hai người đàn ông một già một trẻ cứ râm ran nói đủ thứ chuyện đàn ông trên đời.

Anh đến trong tâm trí cô như một cơn gió nhẹ đầu thu, như những hạt mưa sa lất phất bay mang cái hơi lạnh đầu đông làm cô rùng mình sợ hãi, nhưng sau phút đầu tiên sợ hãi đến xao lòng ấy là cảm giác mát mẻ sau những tháng hè oi ả. Cơn gió đó cứ nhè nhẹ dập dìu từng chút một quanh quẩn bên cô, để rồi, những phút buông lơi, những phút cô không nghĩ về bản thân mình, cô thấy mình mềm nhũn đi. Và cô ước ao, rằng cô là một công chúa xinh đẹp kiều diễm trong truyện cổ tích bị bà phù thủy hóa phép thành một người phụ nữ béo trục béo tròn. Rằng phép thuật ấy sẽ biến mất nếu cô tìm thấy chàng hoàng tử thực sự yêu mình, và nụ hôn thần kỳ sẽ làm cô trở lại với con người thật của mình.

Nhưng đây là truyện sεメ, chứ không phải truyện cổ tích đâu Thục Trinh ạ!

Thục Trinh lang thang bất định trên những con phố sầm uất của thành phố Singapore với những suy nghĩ viển vông như vậy. Rồi cô chợt tỉnh cơn mê khi nhìn thấy bóng mình trong một tấm kính của một cửa hàng trưng bầy đồ thời trang, sau tấm kính là một cô nàng ma nơ canh mình dây eo thon đang diện một bộ đồ đẹp mắt. Bóng Thục Trinh mờ mờ nhưng cũng đủ để cô tự thấy bản thân mình trong gương. Cô cụp mắt xuống không dám nhìn lâu, rồi ngước lên trời tự nói: “Người như mình không xứng với anh đâu. Đừng mơ mộng hão huyền nữa Trinh ơi!”

Trở lại với tiếng “E hèm” của Mạnh tại sảnh đón sân bay Nội Bài, Thục Trinh bẽn lẽn:

– Em cảm ơn anh!

Thục Trinh nói cụt lủn và ngắn gọn, cũng may còn nhớ được điều kiện lúc Mạnh cho vay tiền mà gọi Mạnh là anh xưng em.

Mạnh nhìn Thục Trinh một lượt, khuôn mặt vẫn xinh đẹp như ngày nào và còn có phần mặn mà bí ẩn hơn xưa, cũng bởi lẽ những ngày ở bên kia, Thục Trinh luôn luôn phải lo lắng cho bệnh tình của con rồi cùng con vượt qua hàng chục cơn đau của những đợt xạ trị, hóa trị, tiếp truyền. Còn thân dưới, hình như cũng có biến đổi một chút thì phải, nhỏ hơn một tẹo thì phải. Đem nghi ngờ của mình ra, Mạnh hỏi nhưng không dám mạnh miệng vì sợ chạm vào lòng tự ái của Thục Trinh, sợ bị cô ta đánh:

– Hình như, em ……. gầy đi thì phải.

Thục Trinh biết chứ, cô đã giảm được gần 10 kg, cũng chẳng phải là vì cô điều trị gì đâu, làm gì có thời gian và tâm trí để nghĩ đến chuyện khác, mà vì lý do này:

– Em ăn ngủ thất thường nên sút mất gần chục cân. Để đợt tới em điều độ lại.

Mạnh nói ngay như phải bỏng:

– Ấy chết, đừng!