Chương 27: Làm em sướиɠ đi anh (2)

Sau một vài giây im lặng, Mạnh cúi xuống thật nhanh, lấy hết sức bình sinh mới bám được vào nách Thục Trinh mà kéo lên một chút:

– Kìa Thục Trinh, sao lại quỳ như thế. Đứng dậy ngay đi. Đứng dậy rồi nói cũng được mà.

Thục Trinh lục tục tự mình đứng dậy chứ sức của Mạnh không thể làm thân hình cô nhúc nhích, cô lựa theo cái xốc nách của Mạnh rồi ngồi xuống bên cạnh ghế đá, mặt ngoảnh đi chỗ khác che giấu khuôn mặt của mình nhưng tai vẫn chăm chú lắng nghe xem Mạnh có đồng ý với lời khẩn cầu của cô không. Giờ đây, Mạnh là con đường sống duy nhất của con gái cô. Nếu để anh ta đồng ý thì với điều kiện gì Thục Trinh cũng gật, kể cả việc dâng hiến tấm thân thịt trinh trắng này cô cũng sẵn sàng.

Mạnh nói ở sau lưng Thục Trinh:

– Lần sau Thục Trinh đừng bao giờ quỳ trước mặt tôi như thế. Tôi không xứng đáng để Thục Trinh phải làm như vậy đâu. Thực ra thì từ nãy đến giờ tôi đang nghĩ xem phải nói với Thục Trinh như thế nào để Thục Trinh cho tôi được giúp đỡ bé Út chữa bệnh. Tôi chỉ sợ ….. mình nói không khéo …… lại bị Thục Trinh …….. đánh.

Thục Trinh quay ngoắt lại, đôi mắt rưng rưng tỏ vẻ mừng rỡ, khuôn mặt giãn ra một chút:

– “Vậy là anh đồng ý giúp mẹ con tôi sao? Có phải như vậy không?”, vừa nói mà tay Thục Trinh giật giật vào cánh tay của Mạnh làm xương xuýt chút nữa thì trệch.

Mạnh nói tiếp, mặc kệ cánh tay mình đang bị đau:

– Từ bé đến giờ, tôi chưa bao giờ cảm thấy mình tiêu tiền có ý nghĩa cả. Chưa bao giờ. Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi cảm nhận thấy giá trị của đồng tiền. Nó có thế cứu được tính mạng của một con người. Nếu Thục Trinh đồng ý thì tôi còn phải cảm ơn nữa là đằng khác. Thục Trinh chờ tôi một tí nhé.

Nói xong, Mạnh đứng dậy đi ra chỗ khác làm Thục Trinh tưởng anh ta thay đổi quyết định, hoặc là anh ta ra điều kiện phải phá trinh mình mới cho vay tiền.

Mạnh đi ra chỗ khác nhưng không khuất khỏi tầm nhìn của Thục Trinh, Mạnh đang điện thoại đi đâu đó.

Chừng 5 phút sau, Mạnh quay lại chỗ Thục Trinh, trên tay mở sẵn ứng dụng Internet banking:

– Thục Trinh đọc cho tôi số tài khoản đi.

Thục Trinh há hốc mồm, 500 ngàn đô, mười mấy tỉ mà anh ta chỉ nghĩ có 5 phút sao:

Trinh: Hả, để làm gì?

Mạnh: Để chuyển tiền chứ còn làm gì.

Trinh: Ơ, nhưng mà ….. còn …. thủ tục bán nhà …. rồi còn ……… hợp đồng …. vay tiền?

Mạnh: Cứ đọc đi. Những cái đó tính sau. Việc quan trọng lúc này là bé Út.

Trinh: Nhưng mà ….. anh không sợ …………

Mạnh: Nào! Có đọc không thì bảo.

Trinh: Có. Có. 145145875655422 tại NH Viet…….

Trước khi bấm nút xác nhận giao dịch, Mạnh nhướn mắt lên hỏi:

– Trước khi tôi chuyển tiền, tôi có một điều kiện cho Thục Trinh. Thục Trinh đồng ý không?

Vậy là điều mà Thục Trinh lo lắng cũng đến, cuộc đời này chẳng ai cho không ai cái gì. Cô lẩm bẩm trong đầu: “Biết ngay mà, đàn ông trên đời này chẳng ai tốt cả, thể nào anh ta cũng đòi lấy đi thứ quý giá nhất của mình. Thôi đành vậy, có mất trinh đi chăng nữa nhưng để cứu được con mình chẳng tiếc. Bao nhiêu năm giữ gìn, cũng đến lúc sử dụng đến “mày” rồi”. Và rồi Thục Trinh bặm môi gật đầu, ngay lúc này đây, cô đã sẵn sàng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ dâng tấm thân ngọc cho Mạnh:

– Anh nói đi. Điều kiện của anh là gì? Chỉ cần không sai tôi đi làm hại người khác, tôi sẽ đồng ý.

Mạnh hai tay xoa xoa vào nhau, lưỡi liếʍ mép rồi chèm chẹp nuốt nước bọt, ánh mắt da^ʍ tà không để đâu cho hết, miệng nói:

– Từ nay trở đi, Thục Trinh phải gọi tôi là “Anh” và xưng ……….. “Em”.

Thục Trinh lắng tai nghe tiếp điều kiện thực sự, bởi cái chuyện xưng hô theo cô nghĩ không phải là điều kiện, nhất là trong một giao dịch trị giá lớn như thế này:

– Còn gì nữa. Anh nói nốt đi.

– “Hết rồi!”, Mạnh trả lời rảo hoánh.

Không tin lắm vào những điều vừa rồi, Thục Trinh nhìn Mạnh với ánh mắt nửa nghi hoặc, nửa thất vọng. “Sao anh ta không yêu cầu mình cho anh ta làʍ t̠ìиɦ nhỉ?”, đó là câu hỏi to tổ bố trong đầu Thục Trinh lúc này:

– Hết thật rồi sao?

Mạnh gật đầu chờ đợi sự đồng ý của Thục Trinh như người đàn ông cầu hôn chờ đợi người phụ nữ đồng ý. Cuối cùng, người ta nói, kẻ có tiền là có tất cả quả không sai một li, người có tiền có thể sai quỷ sứ làm thiên thần còn được nữa là. Thục Trinh gật đầu:

– Tôi đồng ý. Giờ anh có bảo tôi gọi anh bằng bố xưng con tôi cũng đồng ý.

Hết giờ lãng mạn, Mạnh không thèm nói thêm một câu gì nữa. Cứ tưởng cô nàng phải cảm động rớt nước mắt gọi một tiếng “Anh Mạnh ơi, em cảm ơn anh” mới phải chứ.

Mười lăm giây sau, điện thoại của Thục Trinh có tin nhắn với nội dung như sau: “Số TK 145145875655422 tại Viet…… vừa + 23,000,000,000 vào 23:05 ngày ………… ND: Anh Manh chuyen khoan”.

Thục Trinh đọc xong mà không tin vào mắt mình, số tiền Mạnh vừa chuyển tương đương khoảng 1 triệu đô la Mỹ. Cô đưa cho Mạnh xem điện thoại của mình:

– Anh Mạnh, anh có chuyển nhầm không?

Mạnh lắc đầu:

– Thục Trinh cứ cầm khoản tiền này đi chữa bệnh cho con, phòng chuyện gì bất trắc còn có cái sử dụng ngay. Còn thừa thì gửi lại cho ………. Anh sau cũng được.

Lệ tuôn trào không kiểm soát, anh Mạnh thật là tốt với mẹ con cô quá. Việc lớn tưởng chừng như núi Thái Sơn, ấy vậy mà cô dễ vượt qua nhờ sự trợ giúp của anh. Thục Trinh không biết nói gì hơn ngoài lắp bắp mấy câu:

– Em …… em …. cảm ơn!

Nhưng chưa hết đâu, đã giúp thì giúp cho chét, Mạnh cũng hiểu vấn đề của Thục Trinh chưa phải đã xong:

– Còn nữa. Trong thời gian em và bé Út đi Singapore, bé Minh Anh và Cu Tí anh sẽ thay em chăm sóc có được không? Anh sẽ đưa hai bé về nhà anh, anh đảm bảo các con sẽ được đi học bình thường và được chăm sóc một cách chu đáo nhất. Được không?

Bầu trời đêm đầy sao, nhiều ngôi sao nhỏ chi chít trên bầu trời, gió đêm mát lạnh mà Thục Trinh cảm thấy ấm lòng. Giờ cô đã hiểu, cô chỉ là một cô gái nhỏ nhoi, một ngôi sao nhỏ bé giữa bầu trời bao la. Cô có mạnh mẽ, có kiên cường, có bất khuất thế nào đi chăng nữa, rồi cũng có một lúc nào đó, cô vẫn cần một bờ vai để tựa vào, bởi cô chỉ là một phụ nữ mà thôi. Giữa không gian im ắng của khuôn viên bệnh viện, tiếng nói lí nhí của Thục Trinh nghe rõ ràng biết bao:

– Em … cảm … ơn!

Và Thục Trinh biết, cuộc đời cô đã sang một trang mới, cô dám chắc rằng nó sẽ chỉ mang lại cho cô đau khổ mà thôi. Bởi tình yêu đơn phương chưa bao giờ là hạnh phúc cả.

——

1 tuần sau cái buổi hôm phát hiện bệnh của bé Út.

Tố Quyên mở cửa phòng Mạnh bước vào, thấy mẹ, Mạnh hỏi luôn:

– Hai bé ngủ chưa hả mẹ?

Thục Trinh và bé Út vừa đáp chuyến bay sang Singapore buổi sáng nay. Cả 1 tuần Thục Trinh và Mạnh chạy đôn chạy đáo khắp nơi để làm thủ tục cho bé Út, cũng phải nhờ các mối quan hệ xã hội của gia đình thì thủ tục mới nhanh được như vậy. Không chỉ đơn giản là bệnh viện Việt Nam giới thiệu sang, bệnh viện Singapore đồng ý tiếp nhận, còn các thủ tục về visa nữa. 1 tuần đã là quá nhanh rồi.

Về công việc của Thục Trinh, bộ sưu tập mùa Hạ đang trong quá trình hoàn thiện, công việc truyền thông rất nhiều và là mấu chốt để thành công. Ấy thế nhưng thông cảm cho hoàn cảnh của mẹ con Thục Trinh, tổng giám đốc Kiều Huyền vẫn đồng ý cho Thục Trinh nghỉ việc. Tuy nhiên trong khi chữa bệnh cho con, Thục Trinh vẫn phải điều khiển từ xa hoạt động của bộ phận mình thông qua internet.

Sáng nay, chính Mạnh đưa 2 mẹ con Thục Trinh ra sân bay Nội Bài, đi cùng chuyến bay còn có một y tá giầu kinh nghiệm của bệnh viện Vinmec. Người y tá này làm nhiệm vụ hỗ trợ Thục Trinh trong quá trình vận chuyển bệnh nhân và bàn giao cho phía bệnh viện Singapore.

Buổi chiều, Mạnh từ công ty về thẳng trường học của bé Minh Anh và Cu Tí đón về nhà mình. Ông bà Đạt rất vui mừng khi đón 2 đứa trẻ về nhà mình chăm sóc trong thời gian mẹ nó không ở Việt Nam. Mạnh đã kể lại chi tiết sự việc của bé Út cho bố mẹ nghe, với lòng thương người của mình, ông bà không những ủng hộ về mặt vật chất mà còn sẵn sàng chăm sóc hai đứa trẻ tội nghiệp này. Buổi tối hôm nay, trên bàn ăn xuất hiện thêm 2 nhân vật nhí, hai đứa trẻ khép nép vì lạ nhà và nhớ mẹ. Nhưng rất nhanh hòa nhập bởi trước khi đi, mẹ Thục Trinh có dặn là phải ngoan và nghe lời chú Mạnh.