Tố Quyên bắt đầu công việc của mình bằng việc cầm chiếc qυầи ɭóŧ mầu trắng, trải nó ra lòng bàn tay nhỏ bé đầy đặn của mình. Chiếc qυầи ɭóŧ mầu trắng này bé tí xíu, một cái dây tạo thành hình vòng tròn làm cạp quần, nối từ cạp quần xuống đũng cũng là hai cái dây ở hai bên. Đũng quần là một miếng vải hình tam giác được dệt bằng những sợi tơ, đằng sau đũng quần là phần vải lớn hơn, cũng là mầu trắng nhưng lợt lạt hơn dùng để ôm lấy mông. Nhìn vào kích thước của phần đít quần, có thể thấy nó không thể ôm trọn bộ mông được mà chỉ che được hơn phần khe đít được một chút. Viền chiếc qυầи ɭóŧ là các hoa văn thêu đủ thứ hình các bông hoa. Nhìn đơn giản vậy thôi, nhưng chắc chắn khi mặc lên sẽ kí©h thí©ɧ vô cùng, bởi thứ nó cần che chắc chắn chẳng che hết được. Không nhìn vào chiếc qυầи ɭóŧ trên tay mình, Tố Quyên nhìn sang Mạnh, thấy con đang chăm chú ngắm nó, Tố Quyên nói:
– Con biết phụ nữ mặc qυầи ɭóŧ và áσ ɭóŧ để làm gì không?
– Để che ………….
Mạnh định nói là:
“để che vυ" và l*и” nhưng kịp phanh lại không nói vế sau, mỗi lần làʍ t̠ìиɦ, Mạnh cũng thích nói bậy (và cả mẹ Tố Quyên cũng thế), nhưng ở đây, trong hoàn cảnh này, với người đối diện đây, Mạnh ngại không dám nói.
Cái loại mùi thứ 2 và mùi thứ 3 bắt đầu lấn át mùi thứ nhất, tràn ngập trong căn phòng, tiếng gió nhè nhè như gió mùa thu từ chiếc điều hòa phả ra là thứ âm thanh duy nhất trong căn phòng lúc này. Bởi sau khi Mạnh nói, lấp lửng dấu “….” rồi dừng ở đó, cả hai cùng biết cái dấu “…” ấy là gì nhưng lại cùng không thể nói ra. Tố Quyên cũng không khác Mạnh là mấy, cô rất ngại và ngượng không dám nói ra những danh từ chỉ bộ phận nhạy cảm của phụ nữ trước mặt con. Mặc dù đối với chồng, thậm chí kể cả khi hai người không ȶᏂασ nhau, Tố Quyên cũng không có ngại ngùng gì mà không dùng thẳng những từ như: “l*и”, “vυ"”, “ȶᏂασ”, “đít”, “lỗ l*и”, “tử ©υиɠ”, “hộŧ ɭε”, “c̠úc̠ Ꮒσα”, “núʍ ѵú”, “©ôи ŧɧịt̠”, “đầu ©ôи ŧɧịt̠”, “bìu giái”, “tϊиɧ ŧяùиɠ”, “nước l*и” .v.v. nhưng đây là trước mặt đứa con trai của mình. Ngại là phải rồi.
Tố Quyên lật mặt chiếc qυầи ɭóŧ để phần vải phải sau lên trước, cô chầm chậm nhướn cổ lên bắt đầu bài thuyết giảng:
– Không phải là để che ……….. “những thứ đó”. Quần và áo mặc bên ngoài đã làm chức năng đó rồi. Có phải không?
Mạnh gật đầu, mẹ Tố Quyên nói tiếp:
– Phải hiểu đúng chức năng của đồ lót. Chính là để làm đẹp. Con phải nhớ cho kỹ, đồ lót là để người phụ nữ làm đẹp. Nhưng cái làm đẹp này khác với cái làm đẹp của quần áo bên ngoài ở …… đối tượng mà người phụ nữ muốn nhắm tới. Với quần áo bên ngoài thì đối tượng là tất cả mọi người, còn đối tượng của đồ lót chỉ có 2 người, đó là chính bản thân người phụ nữ đó và ……….. bạn tình. Việc xác định được đối tượng của sản phẩm là vô cùng quan trọng, có tính quyết định về sự thành bại của sản phẩm đó. Mẹ nhắc lại, cho con biết, đối tượng mà con cần nhắm tới khi thiết kế ra một chiếc qυầи ɭóŧ hoặc áσ ɭóŧ chính là bản thân người phụ nữ ấy và bạn tình của cô ta. Ngoài ra không cần quan tâm tới những người khác.
Mạnh trố mắt gật gù vừa nghe mẹ nói, vừa nhấp nhổm không yên, nửa muốn nâng cao tầm nhìn của mình vượt qua chiếc làn nhựa, cậu dám chắc rằng mình sẽ nhìn thấy đồ lót của mẹ khi làm như vậy. Nhưng ngồi đối diện như thế này mà làm thế thì quá là thô, thế nên đành nuốt nước bọt chờ đợi trong khi ở bên dưới háng, hơi nóng của dươиɠ ѵậŧ bốc lên làm trán cậu lấm tấm mồ hôi.
– Vâng ạ. Con nhớ rồi. Người ngắm đồ lót chính là người mặc và bạn …. tình của cô ấy.
Tố Quyên thò lưỡi ra liếʍ một đường vào đôi môi cong của mình, cô có cảm giác khát nước, có lẽ nước trong cơ thể đã bị dồn xuống dưới hết rồi nên trên miệng có cảm khác khô:
– Tốt, đó là cái quan trọng đầu tiên. Vấn đề thứ 2 chính là cấu tạo của đồ lót. Vì nó không có chức năng che đậy “những thứ đó” nên không có một giới hạn, một mô tuýp hay quy chuẩn nào cả. Nó có thể nhiều vải, hoặc ít vải, nó có thể dầy, hoặc mỏng tùy ý thích của người thiết kế. Nhưng thông thường, nó gồm các phần sau. Đối với áσ ɭóŧ: Nó phải treo được trên … ngực một cách độc lập không phụ thuộc vào các phụ kiện khác, người ta có thể dùng quai hoặc không, miễn là phải có cách nào đó giữ được chiếc áσ ɭóŧ; Nó phải có tác dụng tạo dáng cho hai …….. mẹ biết nói thế nào nhỉ?
Tố Quyên ngậm ngừ không nói tiếp, bởi không dùng từ trực tiếp rất khó tìm từ đồng nghĩa, cô nuốt nước bọt rồi thở một hơi thật mạnh để lấy quyết tâm nói tiếp:
– Giờ thế này, con cũng lớn rồi. Mẹ cứ dùng từ trực tiếp cho dễ hiểu nhé, con có ngại không?
Không lẽ Mạnh nói thẳng luôn cho mẹ biết là cậu còn thích như thế nữa:
– Vâng ạ, con không ngại đâu. Chỉ sợ mẹ ngại thôi.
– “Mẹ là mẹ của con, mẹ ngại gì đâu. Tiếp nhé. Nó phải có tác dụng tạo dáng cho hai ……… vυ", thường thì sẽ là nâng …. vυ" lên và ép hai bên vào nhau gần hơn.”, Tố Quyên buông cái qυầи ɭóŧ mầu trắng đặt lại xuống làn mây rồi dùng hai tay khẽ chạm vào hai bên vυ" mình, hơi nâng hai vυ" lên một chút rồi ép sát vào nhau. Cái này là giáo dục trực quan.
Mạnh suýt chút nữa thì rớt quai hàm vì hành động của mẹ, nó sεメy, nó cuốn hút vô cùng, nhất là đôi vυ" của mẹ rất to, hai bàn tay mẹ như mới chỉ chạm được một nửa mà thôi.
– “Ực”, Mạnh nuốt nước bọt làm Tố Quyên xuýt chút nữa thì bật ra nụ cười tủm. Cô cố tình chứ hoàn toàn không vô tình làm như thế. Để kí©h thí©ɧ cậu con trai, làm cho dươиɠ ѵậŧ của nó cứng hoàn toàn và ở trạng thái muốn xuất tinh, đó là mục đích của cô.
Tố Quyên dấn thêm một bước nữa để đẩy trạng thái kí©h thí©ɧ của Mạnh lên một mực mới, cô gạt cái làn mây sang phía bên trái, giờ đây, hai mẹ con ngồi đối diện nhau hoàn toàn không có một cái gì che chắn. Chân Tố Quyên cũng không thể khép vào với tư thế ngồi khoanh chân chữ Ngũ. Mạnh rớt quai hàm, hai con ngươi như muốn lòi ra khỏi mắt. Vì trước mắt cậu, toàn bộ háng mẹ đã hiện ra, chiếc qυầи ɭóŧ mầu đỏ trong ánh điện chói chang càng trở nên nổi bật. Một lớp lông đen tuyền ẩn phía sau lớp vải mu mỏng manh, ở phần dưới kéo xuống phần l*и chỉ là một đường vải có độ rộng khoảng 3 cm, có thể nói là nó vừa xinh che kín hai môi l*и. Mặt chính giữa phần cửa l*и có một đốm khác mầu, là do nước tạo thành, Mạnh biết chắc như vậy. Đúng như mẹ Tố Quyên dự đoán, Mạnh xém chút nữa là xuất tinh, giờ nếu chỉ chạm vào ©ôи ŧɧịt̠, tuốt lên tuốt xuống không quá 3 cái là Mạnh có thể xuất tinh rồi. Cậu gồng cơ c̠úc̠ Ꮒσα để chịu đựng cảm giác thèm xuất tinh.
Tất cả những hành động của con không lọt qua được đôi mắt tinh tường và tinh tế của mẹ. Tố Quyên nào có kém chi. Giờ đây, mặc dù con chưa phải nhìn trực tiếp vào l*и cô, nhưng cũng gần là như thế. Chiếc qυầи ɭóŧ mà cô đang l*иg ở háng kia nó là dạng gì cô biết, nó mỏng nhìn thấy lông, nó bé chỉ vừa che đi chỗ quan trọng nhất thôi mà. Vừa rồi khi mặc nó, Tố Quyên phải cúi gằm mặt xuống để nhặt vài sợi lôиɠ ʍυ chườm ra ngoài.
Tiếp tục bài giảng nào:
– Đối với qυầи ɭóŧ: Nó cũng phải treo được ở trên hông bằng bất cứ cách nào, bằng bất cứ dạng vật liệu gì; Nó có phần đáy để nối liền với phần sau. Phần đáy cũng như phần sau, vì nó không phải để che nên nó có thể nhiều vải, có thể ít vải, thậm chí ……. không có gì. Tất cả là do sự sáng tạo của người thiết kế.
Mạnh ước gì, chiếc qυầи ɭóŧ mà mẹ đang mặc ở kia không có cái đường vải 3 cm mà chỉ làm một sợi dây nhỏ thôi thì tốt biết mấy, lúc đó Mạnh sẽ nhìn được l*и mẹ mầu gì. Mẹ đã 45 tuổi, không biết có còn mầu hồng giống mấy cô gái trẻ mà Mạnh từng chơi không nhỉ? Bao nhiêu câu hỏi về bộ phận nhạy cảm của mẹ chạy lung tung trong đầu Mạnh lúc này. Cái gì úp úp mở mở, nửa kín nửa hở cũng hấp dẫn người ta.
– “Vâng ạ”, Mạnh đáp lời mẹ mà không biết miệng mình phát ra tiếng gì. Các dây thần kinh căng như sợi dây đàn. Tâm trạng của Mạnh lúc này giống như với trạng thái lúc ȶᏂασ nhau chuẩn bị xuất tinh.
– “Giờ là vấn đề thứ 3”, Tố Quyên cất chiếc qυầи ɭóŧ mầu trắng vào cái làn, rồi cầm cái qυầи ɭóŧ mầu hồng lên. Nói là qυầи ɭóŧ cho nó oai thôi, người ta gọi nó như thế, chứ đây chỉ là hai cái dây vải may lại với nhau. Dây thứ nhất tạo thành một vòng tròn ở phía trên, cái này gọi là cạp quần. Dây thứ 2 nối từ giữa cạp quần này sang giữa cạp quần phía bên kia. Người phụ nữ nào mà mặc chiếc quần này thì gần như là tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ. Mặc cũng như không. Ấy thế nhưng dây vải cũng có độ rộng vừa đủ để che được 3 bộ phận quan trọng nhất ở háng người phụ nữ. Cái dây vải thứ 2 sẽ chạy từ chính giữa mu l*и đi xuống, che được hộŧ ɭε, che được lỗ l*и rồi vòng ra đằng sau đủ che được lỗ hậu môn.
Mạnh ước gì, mẹ đang mặc chiếc quần mầu hồng này chữ không phải chiếc mầu đỏ.
Hai tay cầm hai đầu cạp qυầи ɭóŧ, Tố Quyên quay bên nọ rồi quay bên kia, hai bên giống y hệt nhau vì chỉ là một sợi dây vải, miệng lẩm bẩm, mắt liếc chiếc qυầи ɭóŧ trên tay mình rồi liếc trộm về phía háng con trai:
– Qυầи ɭóŧ và áσ ɭóŧ dùng để làm đẹp, nhưng đẹp ở đây là làm đẹp cho cái gì. Không phải đẹp cho cái quần, cũng không phải đẹp cho người phụ nữ, mà chính là đẹp cho các bộ phận nhạy cảm phía bên trong qυầи ɭóŧ và áσ ɭóŧ. Hay dùng từ chính xác là đẹp cho …….. vυ" …………. và cho …………. ……………………. và cho …… ……..
Mạnh nhìn lên làn môi của mẹ, để chờ cái miệng xinh đẹp kia phát ra từ mà cậu muốn nghe nhất vào lúc này.
Biết con đang chờ, với lại vừa nãy cũng nói rồi. Tố Quyên ậm ừ mãi cũng bật ra:
– Cho …… bướm của người phụ nữ. Người ta thường chọn loại đồ lót có tác dụng che đi các khuyết điểm và làm nổi bật những ưu điểm của mình. Ngoài ra chất liệu cũng là phần rất quan trọng, mặc vào phải thoải mái, mềm mại vì cả …. vυ" và ….. bướm đều rất nhạy cảm và dễ bị tổn thương. Con nhớ phải nhớ như vậy.
Thế rồi, gần 2 tiếng đồng hồ sau, Tố Quyên dùng hết hiểu biết của mình để giảng dạy về các loại đồ lót cho con nghe. Cái qυầи ɭóŧ mầu cam và vô số cái khác đủ mầu, đủ kiểu trong chiếc làn nhựa được Tố Quyên lần lượt trưng ra trước mắt con. Hai tiếng đồng hồ đó, đúng là thử thách sự chịu đựng của Mạnh, hai tiếng dươиɠ ѵậŧ luôn trong tình trạng cương cứng nhưng không được xuất tinh, luôn luôn phải kiềm chế. Mạnh không biết được rằng, sau hai tiếng này, ©ôи ŧɧịt̠ Mạnh đã được tập luyện trong một môi trường vô cùng khắc nghiệt, không biết hiệu quả sẽ như thế nào. Cái này phải thực nghiệm mới biết được.