Chương 8: Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa

Con bạch xà khổng lồ liên tục thè ra rút vào cái lưỡi đỏ lòm như máu, thân hình to như cái cột đình vươn cao đến 15 thước, đôi mắt đen hung hăng nhìn chằm chặp lấy kẻ vừa xâm phạm vào lãnh thổ của nó. " Ái Nhi.... thứ gì thế này.... Ái Nhi...." Cả người Thiên run rẩy, hoảng loạn gọi tên Ái Nhi.

Mặc cho Thiên ra sức kêu gọi trong đầu, Ái Nhi vẫn không hề lên tiếng, như thể là hoàn toàn bốc hơi khỏi nhân gian này vậy. Biết dù có cố kêu gọi nữa cũng vô ích, bản thân hắn cũng không muốn chịu chết ở một nơi như thế này, hắn còn phải sống để trở về với mẹ vì vậy hắn kìm nén lại sự sợ hãi, đầu óc hắn cố gắng vận dụng tối đa để suy nghĩ. Trong đầu hắn lúc này chỉ có một chữ "chạy" , chạy khỏi con rắn khổng lồ này ... càng nhanh càng tốt.

Nghĩ là vậy nhưng trên bảo dưới không nghe, phải cố gắng lắm hắn mới có thể đứng vững được trên đôi chân run rẩy của mình. Cũng phải thôi, có người bình thường nào lần đầu nhìn thấy sinh vật to lớn này mà không sợ hãi cơ chứ, huống hồ Thiên từ bé đến lớn chỉ quanh quẩn ở nhà, biết đến mấy con rắn bé bé là cùng. cũng

Chân hắn từ từ lùi lại phía sau, mắt hắn mở to hết cỡ nhìn con bạch xà phía trước như sợ chỉ cần chớp mắt một cái thôi là con bạch xà có thể lao đến và nuốt gọn hắn bất cứ lúc nào vậy. Con bạch xà cũng nhìn chằm chặp hắn tương tự, có điều không phải là nó sợ Thiên mà là nó không muốn con mồi của mình chạy thoát, cứ như vậy mắt người và rắn nhìn lấy nhau.

Thế rồi Thiên dứt khoát quay ngoắt về sau, lấy hết sức bình sinh, vắt chân lên cổ mà chạy, con bạch xà kia cũng phản ứng lại, ngay tức khắc nó gầm lên một tiếng " Xà..." rồi thân mình nó trườn hẳn lên cạn rồi phóng đi. Con Bạch Xà to lớn là vậy nhưng không hề chậm chạp, trái lại thân hình của nó lượn qua lại né tránh các gốc cây mà nhanh hơn cả Thiên đang chạy. Phải biết Thiên có sức mạnh và độ dẻo dai gấp mấy lần người bình thường đấy, nếu không hắn đã bị con bạch xà kia vồ trúng không biết bao nhiêu lần rồi. Một người một xà đuổi nhau chạy sâu vào bên trong khu rừng, chúng đi đến đâu là lá cây, khói bụi cuốn mù mịt hết lên, có không ít cây đã bị đổ khi thân rắn va vào rồi.

Thân xà khổng lồ càng ngày càng tiến lại gần Thiên hơn, tưởng như sẽ phải bỏ mình ở nơi rừng núi hoang sơ này, bỗng nhiên khuôn mặt Thiên bỗng trở nên cực kì vui mừng. Trước mắt hắn là một vách đá, trên đó là cái động nhỏ chỉ rộng hơn thân hình nhỏ bé của hắn chút xíu mà thôi. Cửa động còn có vài viên đá nhọn hoắt nhô ra khiến Thiên có chút e ngại. Chưa kịp suy nghĩ, miệng rắn đỏ lòm đã ở ngay sau lưng hắn, tình thế bắt buộc khiến Thiên phải cắn răng lao nhanh vào. So với việc bị mất mạng thì chút đau đớn do xây xát thật sự không đáng nói.

"Ruỳnh... Ầm......" Chân của hắn vừa qua cửa động cũng là lúc thân hình to lớn của bạch xà đập mạnh vào vách đá khiến bụi đất bay mù mịt, những tảng đá từ trên cao rơi xuống đè vào thân bạch xà làm nó phải trườn nhanh khỏi nơi đó đồng thời cũng chặn kín lối ra. Bạch Xà rống một tiếng không cam lòng rồi trườn đi mất hút.

..............

Ở trong hang, Thiên cả người xây xát khắp nơi, nơi bắp đùi còn bị rạch một vết dài. Trong khoảnh khắc vừa rồi, trái tim nhỏ bé của hắn như muốn rớt ra ngoài, chỉ cần chậm một giây nữa thôi rất có thể đôi chân của hắn sẽ nằm ở bụng của con bạch xà kia. Lúc này đôi chân của của hắn mới bắt đầu chuyền đến cơn đau dữ dội, vết thương lớn khiến máu chảy ra rất nhiều, đầu óc của hắn bắt đầu choáng váng, không còn được tỉnh táo nữa. Hắn cứ thế mà từ từ lịm đi...

Chẳng biết qua bao lâu, cảm giác có gì đó lành lạnh nhỏ vào mặt mình, hắn mới từ từ mở mắt. Ngay lập tức đập vào tầm mắt hắn là đôi mắt to tròn long lanh, hàng lông mi cong vυ"t, khuôn mặt bầu bĩnh, má hồng đáng yêu của Ái Nhi đang nhìn lấy hắn.

" Ta nằm đây bao lâu rồi" Hắn từ từ ngồi dậy, miệng lẩm nhẩm tự hỏi chính mình.

" Ngài hôn mê đã hơn 1 ngày rồi đó, mau dậy thôi, ta chờ ngài phát chán rồi nè" Ái Nhi nhí nhảnh trả lời hắn, gương mặt phụng phịu dễ thương không tả xiết, khó có ai kìm được trước nàng...

"Tận 1 ngày rồi sao....mà...sao khi nãy ta gọi mãi không thấy ngươi đâu hả..." Thiên giờ mới nhớ ra, giọng hắn hỏi có chút trách móc.

" Thứ lỗi cho Ái Nhi không báo trước, ta chỉ có thể hỗ trợ ngài một số việc như cung cấp thông tin, giúp ngài sử dụng hệ thống một cách hữu dụng nhất, còn lại hoàn toàn là ngài phải tự thân vận động, có như vậy con đường trở thành cường giả của ngài mới vững chắc được"

" Vậy ngươi cũng nên báo trước với ta một tiếng chứ, bỗng dưng lặn mất như vậy, làm ta lo lắng lắm biết không? Lần sau dù có việc quan trọng gì đi nữa cũng phải nói ta một câu biết chưa". Nói xong hắn thấy mình lo lắng có phần thừa thãi, nàng là từ hệ thống mà ra, làm sao có thể xảy ra chuyện gì được

" Vâng..." Ái Nhi xúc động không nói lên lời, cả người như có dòng nước ấm chảy qua. Nàng có thể nghe ra sự quan tâm thật lòng của hắn trong lời nói, không vì nàng chỉ là một thứ công năng trong hệ thống mà coi thường hay xa cách, trái lại dù mới chỉ gặp nhau được có mấy ngày nhưng hắn lại thật tâm lo lắng cho nàng, có thể không cảm động sao?

Lúc này Thiên mới chú ý đến tình trạng cơ thể mình, hắn vậy mà cả người cảm thấy vô cùng sảng khoái, toàn bộ các vết thương lớn nhỏ trên cơ thể đều biến mất. Ngước lên nhìn nha đầu khả ái kia, rồi lại nhớ đến lần trước nàng cũng từng chữa thương cho hắn, xem ra lần này mạng hắn được cứu lại là nhờ Ái Nhi rồi.

Như hiểu được Thiên đang nghĩ gì, Ái Nhi vội lên tiếng:

" Ngài đừng hiểu lầm, Ái Nhi 1 tháng chỉ chữa trị cho ngài được một lần thôi, đây là do cơ thể người tự hồi phục, không hề liên quan đến ta nha"

" Ta tự hồi phục??? Chỉ trong hơn một ngày sao???" Thiên cảm thấy chuyện này vô cùng kì quặc, nhớ ngày trước mẹ hắn bị đứt tay mà phải mất cả tuần vết thương mới liền lại, mặc dù hắn chưa từng chảy máu bao giờ nhưng từ góc nhìn của mình thì hắn nghĩ vết thương quanh cơ thể phải mất dăm bữa nửa tháng may ra mới lành lại được.

" Chủ nhân ngài không nên đánh đồng mình với con người chứ. Cơ thể ngài khác hoàn toàn so với họ!"

" Khác cái gì nha? Cha mẹ ta là người bình thường mà..... Khoan đã.... hình như trong bảng thống kê có ghi ta là gì đó... Hệ thống, mở bảng số liệu của ta"

Thông tin kí chủ:

Tên: Lạc Thiên (16 tuổi)

Chủng tộc: Thiên Long ( chưa thức tỉnh )

Sức mạnh: 16

Thân pháp: 5

Hồn lực: 2

Thể lực: 15

Linh lực: 14

Điểm tích trữ : 10

Điểm vũ trụ : 0

Bảo khố : Hoả Long kiếm, Long Trảo Thủ.

Xếp hạng: chưa có

Điểm kinh nghiệm: 1/10

" Thiên Long là chủng tộc gì vậy Ái Nhi? Tại sao cha mẹ ta là con người còn ta lại là Thiên Long?"

" Sau này ngài sẽ biết, hiện tại Ái Nhi không thể cung cấp thông tin được, xin lỗi chủ nhân" Ái Nhi áy náy nói.

" Haizz, có phải là tại ta chưa đủ mạnh...đúng chứ? Giờ ta nên làm gì để mạnh mẽ hơn đây?" Suy đi tính lại vẫn là do hắn quá yếu ớt, nếu không khi nãy hắn cũng không phải co giò lên chạy khỏi con bạch xà kia, cũng sẽ không để mẹ hắn phải chịu khổ ở nhà....

" Ngài hiện tại đang có 10 điểm tích trữ nha, có thể cộng vào để tăng chỉ số của bản thân mà"

" Phải rồi ha, vậy mà ta quên béng mất " Nàng nhắc hắn mới nhớ ra bản thân đang sở hữu một hệ thống khủng bố, có thể giúp hắn trở nên mạnh mẽ hơn nhờ làm nhiệm vụ." Nhưng ta nên nâng vào điểm gì bây giờ?"

" Ngài hiện tại chưa thích hợp để nâng vào linh lực cũng như hồn lực, ta có thể tư vấn cho ngài nâng vào sức mạnh nha. Có sức mạnh ngươi có thể quay ra làm thịt con rắn kia một cách dễ dàng không phải sao?"

" Không được, làm như thế thì tội nó quá, lúc đầu là do ta xâm phạm vào lãnh thổ của nó nên nó mới như vậy thôi, ta cũng không muốn gϊếŧ nó đâu..."

Ái Nhi thật sự bó tay với bản tính lương thiện của chủ nhân nàng, biết không thể thay đổi một sớm một chiều, nàng bèn nói:

" Vậy ngài có thể nâng vào thân pháp, giúp ngài chạy nhanh hơn cũng được..."

" Được rồi, quyết định nâng vào thân pháp " Nói rồi hắn đưa tay lên ấn liền 10 nhát vào phần (Thân pháp) điểm tích trữ của hắn từ 10 nhảy xuống 0 mà ở phần ( Thân pháp) được nâng từ 5 nhảy lên thành 15 bằng với điểm ở ô ( Thể lực)

Xong xuôi đâu đấy hắn mới hài lòng đánh giá tình hình xung quanh. Động phủ này tuy cửa vào nhỏ tí nhưng bên trong lại vô cùng to lớn. Kì lạ hơn là mặc dù trong này không có ánh sáng nhưng hắn vẫn có thể nhìn rất rõ cảnh tượng xung quanh. Động phủ này phải nói là "hoành tráng, đẹp đến mức kinh ngạc” với nhiều thạch nhũ có hình thù kỳ lạ, điều đặc biệt nhất là có chứa cả rừng cây nguyên sinh đang phát triển ở trong lòng hang dù quanh năm suốt tháng không có ánh sáng lọt vào. Cửa hang đã bị đá bít kín, không còn cách nào khác hắn bắt đầu đứng dậy đi sâu vào bên trong, mong tìm được một lối ra.

Càng đi sâu vào trong không khí càng trở nên lạnh lẽo, lạnh đến mức sởn da gà. Không gian sung quanh im ắng vô cùng, có chăng chỉ là tiếng nước róc rách ở đâu đó mà thôi. Đi được khoảng 500m sâu vào trong hang, hắn nhìn thấy một hồ nước lớn chắn ngang đường đi. Hồ nước sâu không nhìn thấy đáy.

" Xem ra ta phải bơi qua hồ nước này rồi, có lẽ men theo hồ nước này ta có thể ra khỏi đây không biết chừng" Nói xong hắn nhảy tùm xuống và bắt đầu bơi.

Khoảng cách từ bờ bên này đến bờ bên kia thực sự quá xa, hắn chỉ có thể từ từ men theo vách đá hai bên bờ để bơi qua bên kia. Khi bơi được nửa hồ nước, bỗng dưng phía xa xa có một thứ gì đó sần sùi tiến về phía hắn với tốc độ kinh người.

" Chủ nhân chạy mau, là một con ngạc ngư khổng lồ..." Tiếng Ái Nhi vang lên thất thanh như cảnh tỉnh hắn

" Ngạc ngư.... ngạc ngư.... Đ* m* tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, sao đi đâu cũng gặp quái vật vậy trời ơi" Thiên không nhịn được mà văng ra câu chửi tục hắn học được của mấy tên đại ca hay bắt nạt hắn khi còn ở thôn nhỏ...

....

Chúc ae đọc truyện vui vẻ:))

....

Ai có thắc mắc cũng như góp ý về truyện này thì tham gia group này nhé. Nếu có thể ta sẽ giải đáp tất cả mọi thắc mắc. Thanks!

https://m.facebook.com/groups/282872790421747/

....