Lang thang trên đường, hắn không khỏi chán nản. Số tiền mà mẹ vất vả dành dụm hàng chục năm để đưa hắn hoàn toàn không đủ mua một hộp cơm bình dân ở trên này. Thành thị và miền quê sao mà chênh lệch lớn đến thế cơ chứ? Vừa đi vừa ôm cái bụng đói, hắn quyết định bỏ qua chuyện ăn uống tầm thường đi. Tiền không có, người thân không, một mình hắn sẽ phải bon chen nơi này một thời rất dài nữa đây. Cũng may hành trình của hắn còn có Ái Nhi cùng đồng hành, cũng vơi bớt đi cô đơn phần nào. Nghĩ đến đây, hắn hướng ánh mắt cảm kích về phía cô tiên nữ khả ái đang ngồi đung đưa chân trên vai hắn. Ái Nhi thấy vậy thì nở nụ cười rạng rỡ tươi như hoa để đáp lại Thiên.
Quả thật là cường giả thì sẽ có được mọi thứ, có thể đi ngang qua thế giới này mà không cần e sợ bất cứ thứ gì nhưng đấy là sau này, còn hiện tại hắn chưa đủ tuổi để có thể làm vậy. Thiên biết, so với cường giả chân chính thì hắn chỉ như một con kiến người ta có thể tùy ý dẫm đạp mà thôi, hắn sẽ không vì sở hữu hệ thống mà nghêng ngang, khoe mẽ như một số kẻ nào đó, cảm thấy bản thân ưu việt hơn người khác mà lúc nào cũng thượng cái mặt lên như bánh đa nướng, người ta điên lên người ta đập một phát...vỡ cả bánh đa lẫn vừng....
Lan man một chút, hắn trở lại thực tại. Bây giờ chưa thành cường giả được thì ít nhất phải có tiền đã, đúng như mọi người ở nơi này nói, có tiền mua tiên cũng được, chứ nếu không ngày nào cũng nhịn đói thế này thì chưa giải thoát được cho mẹ đã ngỏm từ tám đời rồi.
Thôi thì bây giờ đang rảnh, nhiệm vụ hệ thống giao có thời hạn đến 2 năm nói rõ rằng trong thời gian ngắn sẽ không thể hoàn thành được, trước hết phải làm nhiệm vụ tự chọn để lấy phần thưởng đã. Nghĩ rồi, Thiên động ý niệm một cái, bảng (nhiệm vụ) đã hiện ra trước mặt hắn. Thiên đã từng thử và phát hiện ra ngoại trừ hắn thì không ai có thể nhìn thấy Ái Nhi lẫn bảng hệ thống to đùng trước mặt này. Như vậy càng hay, đỡ bị mọi người tò mò, soi mói dẫn đến những rắc rối không đáng có.
"TÍT...MỞ BẢNG NHIỆM VỤ"
(Nhiệm vụ tự chọn)
- NV1: Giải cứu ( Sơ cấp )
Thời hạn: 1 tuần ( còn 4 ngày để hoàn thành )
Phần thưởng:
+ Thuốc tăng chiều cao cho trẻ còi xương suy dinh dưỡng.
+ 50 exp.
- NV2: Săn quái ( Sơ cấp )
Thời hạn: 3 ngày ( vô hạn hoàn thành )
Phần thưởng:
+ Tinh cấp vũ kĩ dạng phòng ngự.
+ 65 exp
Nhìn một lượt 2 nhiệm vụ, không cần nghĩ cũng biết hắn sẽ chọn nhiệm vụ nào đầu tiên. Giờ thì hắn hiểu vì sao Ái Nhi nói trong phần( nhiệm vụ) của hệ thống lại có thứ thiết yếu nhất của hắn lúc này rồi. Ngoài bị câm, trước đây hắn còn một tâm bệnh nữa chính là thiếu khuyết về chiều cao của bản thân. Chẳng có một thanh niên 16 tuổi nào muốn cơ thể mình luôn trong hình dạng của một đứa bé 4-5 tuổi cả, điều đó trực tiếp là đả kích nặng nề nhất đối với hắn. Thân là một nam nhân, vậy mà luôn phải sống trong hình dạng trẻ con khiến hắn cảm thấy một sự sỉ nhục không hề nhẹ. Nếu là khi trước, có lẽ hắn sẽ chấp nhận vứt bỏ đi tôn nghiêm, chấp nhận số phận làm một người bình thường, chấp nhận bị chửi rủa, dè bỉu, chấp nhận bị câm và sống trong thân hình một đứa trẻ cho đến khi chết nhưng hiện tại, hắn có được một hệ thống siêu khủng bố, là một cơ duyên có thể nói là lớn nhất trong cuộc đời, cải biến cái vận mệnh của hắn dễ như ăn cháo. Nếu vậy mà còn không biết tận dụng thì quả thật nên chết đi cho đỡ chật đất, sống làm mẹ gì nữa?
Về phần nhiệm vụ thứ 2 kia thì để sau rồi làm. Hiện tại quan trọng nhất là phải có một ngoại hình cho đúng với tuổi tác chứ. Ít ra mặt tiền của hắn khá ổn rồi, chỉ cần cao hơn thôi là chắc chắn sẽ trở thành một nam thần trong mắt nữ nhân.
Ấn vào ô (NV1), tiếng máy móc lại vang lên:
TÍT...CHỌN NHIỆM VỤ 1:
Chi tiết nhiệm vụ:
- Chủ nhân cần giải cứu tiểu thư nhà họ Phạm. Tiểu thư trốn đi chơi và bị bắt cóc đã 3 ngày rồi, tất cả cần làm là đi theo chỉ dẫn của bản đồ, đến nơi giam giữ Phạm tiểu thư, giải cứu nàng và đưa về tận nhà thì hoàn thành.
- Phần thưởng:
+ Thuốc tăng chiều cao cho trẻ còi xương suy dinh dưỡng.
+ 50 exp.
+ Thành công nhận được hảo cảm của Phạm gia.
- Thất bại: Hệ thống khoá mọi công năng trong 1 tuần.
.......
Sau 2 ngày lang thang với tấm bản đồ mà hệ thống đưa cho, rốt cuộc hắn không thể đi tiếp được nữa. Chân hắn như muốn rời ra khỏi mông, bụng kêu lên tục những tiếng "ọc...ọc...". Một người bình thường nhịn đói 2 ngày đã lả đi rồi, hắn tính ra là đã 3 ngày nay không ăn không uống gì rồi, hơn nữa hắn đâu có ngồi im, đi liên tục đã khiến đói lại càng thêm đói. Không thể tiết kiệm được nữa, Thiên ghé tạm vào một quán ăn nhìn tồi tàn nhất khu phố này, hắn gọi một xuất cơm bình dân, cơm không thôi cũng được. Người bán hàng là một bà cụ lưng còng, tóc bạc phơ búi cao, bộ quần áo nâu sờn cũ kĩ nhìn trông cụ vô cùng khắc khổ. Bà cụ đang bán hàng thì thấy một đứa bé tầm 4 tuổi ngập ngừng bước vào quán. Chỉ thấy đứa bé này quần áo nhếch nhác, chân tay bẩn thỉu và hôi hám làm các thực khách ở đây khó chịu ra mặt, người thì bịt mũi, phẩy phẩy tay ra vẻ xua đuổi nó cút ra chỗ khác, người có ý hơn thì vội trả tiền rồi đi về,... Thấy vậy, bà cụ kia mới bước nhanh ra chỗ cậu bé, khuôn mặt lộ rõ vẻ khinh thường và khó chịu:
- Này thằng bé kia, vào đây làm gì, đuổi khách của tao à? Có cút ngay đi không, tao gọi người đến đập chết mẹ mày giờ. Xéo!
Có điều hắn thì không để ý đến mấy lời nói khó nghe của bà cụ mà lúc này đang bận suy nghĩ xem với số tiền ít ỏi còn lại sau khi mua 1 hộp cơm không thì nên dùng vào việc gì nữa đây? Chắc có lẽ sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần này hắn phải xin đi làm thêm tạm ở đâu đó thôi...
Thấy thằng bé kia không nói gì, tưởng nó sợ rồi, bà lại cao giọng chửi tiếp:
- Này thằng oắt con, mày mà không cút đi, tao gọi công an ra gô cổ mày vào, đấy các vị quan khách nhìn xem, cái thằng ăn mày này chắc là không có việc gì làm, ghen ăn tức ở với già nên cố tình đến phá quán của già, không muốn cho già bán hàng đây mà...đây này càng nhìn càng ngứa mắt, chắc bố mẹ mày cũng chẳng ra gì nên mới đẻ ra thằng con mất dạy như mày...
Rất nhiều người ở xung quanh đều nhìn thấy cảnh tượng bất bình này nhưng cư nhiên không một ai có ý định can ngăn hay khuyên bảo mà còn vô tư giương mắt lên hóng hớt, thái độ vô cảm đến cùng cực. Ai cũng biết vì đứa nhóc kia nhìn rách rưới nên mới bị bà cụ kia xua đuổi,vu cho nó cái tội định phá quán của bà nhưng tất cả những người ở đây họ đâu cần biết ai đúng ai sai? Bà chửi cứ chửi, chúng tôi không quan tâm, nhưng đừng làm ảnh hưởng đến họ là được, với thân phận "cao quý" như chúng tôi cần gì quan tâm đến bọn khố rách áo ôm? Cũng có những người chẳng nhũng không nói giúp Thiên mà còn rì rầm bàn tán với những người xung quanh. Hàng loạt giả thiết được đặt ra, nào là thằng bé bố mẹ chết sớm, bị nghiện ngập, si-đa, kiếp trước làm việc xấu bị ông trời phạt, đầy đọa xuống đây làm ăn mày nếu ai chạm đến nó là bị lây vận xui,.... Trong một khắc, họ vẽ ra hàng loạt câu chuyện ly kì, đáng sợ để tự tẩy não chính mình, quả thật trí tưởng tượng của con người khiến họ vượt ra khỏi những giới hạn của môi trường và thực tại, giúp chúng ta chìm vào một thế giới của "những giấc mơ", nơi sức "sáng tạo" được thể hiện mạnh nhất. Sự sáng tạo, trí tuệ và từ ngữ của con người luôn có vô hạn nhưng...thương cảm bỗng dưng lại không có trong từ điển của những người này. Đau lòng trước những hoàn cảnh khó khăn? Nực cười, làm thế thì có kiếm ra tiền, có mài ra ăn được không? Sự thật đáng sợ khiến ta có thể thấy loáng thoáng sự nghiệt ngã và ghê rợn của nơi thành phố này...tất cả đều chỉ biết đến lợi ích của mình, thái độ hờ hững, không quan tâm đến xung quanh.
Bà cụ già kia chửi xối xả bên tai làm hắn không nhịn được phải thoát khỏi những suy nghĩ trong đầu. Hơi nhíu mày một cái, Thiên quay ra ngây ngô hỏi một câu:
- Bà...bà đang nói gì thế ạ? Sao cứ hét vào tai cháu thế??
"Phụttt..."
Như một phát tát trực tiếp vào mặt, câu nói đơn giản nhưng có lực sát thương quá lớn làm cơm của các vị thực khách "cao quý" ở đây vừa cho vào miệng đã phun hết ra ngoài. Ờ, vui, các người mắng chửi, khinh thường, dè bỉu người ta cho sướиɠ mồm để rồi sao, thằng bé còn không biết là bản thân đang là người phải hứng chịu. Nhìn khuôn mặt ngây thơ, đôi mắt sáng như sao trời đang dương lên nhìn mình mà khiến tất cả người ở đây không khỏi xấu hổ, cảm giác như thằng bé đang cố tình trêu tức và sỉ nhục mình vậy. Và hiển nhiên, khi xấu hổ đến nỗi không biết giấu mặt đi đâu thì họ sẽ nổi cáu, người phải gánh chịu cơn thịnh nộ còn ai khác ngoài Thiên? Một thanh niên trẻ trâu khi nãy đứng ra giảng đạo lí cho Thiên không nhịn được bèn giơ tay đấm vào mặt hắn. Có người tiên phong, thoáng chốc hàng chục người đã bu lại hội đồng hắn. Hầu hết là mấy thanh niên, mấy ông trung niên đấm đá, còn các bà cô già yểu điệu thì không lao vào mà chỉ đứng ở ngoài khích lệ, vỗ tay tiếp sức cho mấy ông chồng, khung cảnh nhộn nhịp cả một góc phố.
....
Ai có thắc mắc cũng như góp ý về truyện này thì tham gia group này nhé. Nếu có thể ta sẽ giải đáp tất cả mọi thắc mắc. Thanks!
https://m.facebook.com/groups/282872790421747/
....