Chương 60
Lúc sau tên bác sĩ Luyến mới đến, băng bó cho Tử Di, cô vẫn còn trong cơn mê vì cú đánh quá mạnh …Tuyết Y nhìn Tử Di vẫn nhắm mắt nằm im, cậu hỏi:
- Có sao không?
- Vẫn chưa biết được, phải đợi cô ấy dậy mới có thể biết được có để lại di chứng gì không?
Đôi mắt cậu trở nên tĩnh lặng nhìn cô…Đợi 1 lúc nữa thôi…Cố gắng lên.
Hai tên áo đen lôi xệch Tuyết Y lên ghế trói lại. Một tên đưa Tử Di lại chiếc giường gần đó nằm.Còn tên bác sĩ được một tên khác đưa về.
….
- Mau đi theo tôi..nhanh lên.
- Sao bây giờ mới ra – Tuyết Y không tỏ vẻ gì ngạc nhiên khi có người lạ xuất hiện cứu mình.
Vũ Thanh dừng tay, nuốt khan mắt mở lớn nhìn Tuyết Y…Bây giờ là tình thế đổi cậu ngạc nhiên chứ không phải người kia nữa:
- Sao anh…
- Nhanh tay lên, giờ không phải là lúc giải thích…
“Cái gì cơ…” Vũ Thanh cắn môi lườm Tuyết Y, vừa cới chói vừa rủa thầm Tuyết Y “Anh tưởng mình là ai chứ…Hàn thiếu là to à, tôi đnag là ân nhân của anh mà anh dám đối xử như thế với tôi à….hừ…biết thế không mạo hiểm quay lại đây rồi…”
Tuyết Y ném dây trói xang một bên, đứng dậy đi đến chỗ giường bê bổng Tử Di lên, đi hiên ngang giữa ánh sáng mờ ảo mập mờ của những ánh đèn vàng…
Vũ Thanh trố mắt đứng ngẫn ra nhìn Tuyết Y đang tbỏ trốn mà cứ như đang tuyên bố “mình sắp đi” vậy.
Vũ Thanh nói nhỏ:
- Anh đang bỏ trốn hay từ biệt vậy?
Tuyết Y không nói gì, cậu chỉ muốn thoát khỏi đây thật nhanh để đưa Tử Di đến bệnh viện…Nếu cô có mệnh hệ gì chắc cậu cũng sẽ đi theo cô mất thôi…
Cạch…
Vũ Thanh đứng im hình…Cậu nuốt khan mắt nhắm tịt lại “Sao đen thế này”.
Vô tình cái đá chân vào chiếc ghế làm nên tiếng động khiến mấy tên kia giật mình tỉnh ngủ gật.
CHúng vội vàng dụi mắt…
Vũ Thanh nói nhanh:
- Chạy thôi…
Tuyết Y nhanh chóng đổi tư thế cõng Tử DI sau lưng cho dễ chạy…
Hai người đàn ông lao nhanh ra ngoài giữa trời khuya thanh vắng…những tên kia cũng chẳng kém gì những con sóc, chúng đuổi theo ráo riết …
Tuyết Y mệt đứt hơi khi phải gánh thêm trên mình một người nữa, cậu không chạy nổi nữa rồi. Dừng chân, Tuyết Y thở gấp mệt nhọc. Vũ Thanh vội dục:
- Nhanh lên, bọn nó sắp đuổi kịp …r…ồi…
Câu nói của cậu đứt quãng khi thấy mấy tên đó đã ngay gần mình…Vũ Thanh quay lại đầu kia cũng có hai tên chặn lại, cậu chặt lưỡi:
- Xong rồi…
Tuyết Y nhẹ nhàng khuỵa chân xuống làm Vũ Thanh trố mắt nhìn, cậu nói:
- Cậu làm gì vậy…Người đàn ông quan trọng nhất là thể diện..Dù sao đi nữa vẫn còn tôi mà, sao phải quỳ xin bọn nó như vậy…
Tuyết Y vẫn im lặng cậu nhẹ nhàng đặt Tử Di xuống thật chậm thật chậm..như sợ cô bị đau vậy.
Vũ Thanh nuốt khan, hoá ra cậu bị hố rồi…mịêng cậu cười hề hề nhìn xung quanh mấy tên mặt mày bặm trợn đnag dần tiếng gần về phía mình.
Tuyết Y đứng dậy, Vũ Thanh nói:
- Cậu có thể bảo vệ tôi chứ.
Khoé môi Tuyết Y cong cong cười:
- Trông cậu hết vào cậu đấy.
- Gì cơ…- Cổ họng Vũ Thanh khô đến nỗi không còn tiết được tý nước bọt nào nữa để mà nuốt.
Mấy tên kia toàn những đo vật làm sao cậu chịu nổi chứ…lão già kia cũng khéo chọn thật…toàn đứa cao to đen xì lực lưỡng như hộ pháp.
Mấy tên đó lao đến, tên bự nhất như đàn anh của chúng đại diện lên tiếng:
- Khôn hồn thì quay lại theo bọn tao, nếu không đừng trách.
Vũ Thanh nói nhỏ với Tuyết Y:
- Tôi nghĩ cậu nên quay lại đi.
Tuyết Y cười nhạt nhìn mấy tên đô vật:
- Muốn thì cứ lăn vào đi.
- Hừ…muốn ăn đòn mới ngoan ngoãn à…
Lập tức chúng lao vào 2 tên nhắm vào Tuyết Y còn 2 tên thì nhằm vào Vũ Thanh, cậu vội vàng dơ hai tay lên trước chặn chúng lại, miệng cười hề hà:
- Có thể thương lượng được chứ.
Tên áo đen cười khinh khỉnh ;
- Đợi chết đi rồi tao cho mày thương lượng với Mạnh Bà…haha.
Vũ Thanh vuốt mặt, cố gắng kìm chế, nhỏ nhẹ:
- Tôi..
Bốp…
Một cú đấm khiến cậu ngã ngửa xuống đất, hai tên cười sằng sặc vì vẻ yếu đuối đứng không vững mới chỉ một cú đấm thôi mà đã xlăn quay ra thế kia…
Vũ Thanh cố gắng đứng dậy, giọng vẫn hiền lành:
- Này, có thể nói bằng lời…
Bụp…
Một tên đạp bốp vào bụng cậu làm cậu thụt lùi ra sau ôm bụng nhăn nhó, mịêg vẫn cố nói:
- Đừng dùng hànhd dộng nói chuỵên với tôi nữa, bạn tôi là đai đen karate toàn quốc đấy..
- Hoho…Bạn mày là đai đen karate toàn quốc chắc mẹ tao là nữ vô địch quốc tế rồi …haha..…
Hắn dơ nắm đấm tọi vào mặt Vũ Thanh rồi đjap thêm một phát vào ngực làm cậu ngã nhào ra sau, nằm im hai tay hai chân buông xõng thẳng, hơi thở mệt mỏi đau người…
…
Tuyết Y cũng mệt vì mấy tên khốn này, chúng cứ bâu lấy cậu như nhặng vậy, may cũng đã có thời gian đi học tý võ nên đối phó với ba tên cũng tàm tàm…Có một người đỡ cho hai tên nên không thành vấn đề, chứ cho cậu đánh 4 tên chắc chỉ có bệt trở lên…
Vừa thấy thanh gỗ vứt chỏng trên đường, cậu vội nhặt lấy nó, mấy tên kia thấy vậy, thụt lùi về sau cảnh giác…chúng quay xnag nhìn nhau như đồng lòng rồi mới lao đến…
…
Vũ Thanh hít một hơi thật sậu, cậu đứng dậy lau khoé miệng đang rướm máu của mình:
- Cần phải thanh lý rác cho không khí đỡ ô nhiễm rồi…
- Mày nói cái gì… – Một tên lao vào vừa nói vừa dơ cú đấm lên…
Chỉ cần cái quay người nhẹ, Vũ Thanh đã quặt tay của tên đó ra sau…thấy vậy tên còn lại cũng lao đến thì bị Vũ Thanh đạp cho thụt lùi ra sau…
….
Cả hai cùng phẩy tay…
Cuối cùng cũng giải quyết xong lũ ô hợp này rồi. Cũng mệt…nhưng mà rất vui. Coi như lâu lâu giãn cơ một tý vậy.
Tuyết Y nhìn 4 tên mằm lê lết dưới đất, chúng bò toài ôm tay ôm chân ôm mặt lăn lộn vì đau…
Cậu buớc đến đi qua lại nhìn chúng cuối cùng dừng chân tại một tên có thể nói bự nhất chỗ đó…cúi người xuống cầm cây gậy lúc nãy lên, cậu móc móc tay gọi Vũ Thanh…
Vũ Thanh cũng đi lại trong vô thức.
Tuyết Y kéo tay tên đó ra khiến hắn trợn trừng mắt hoảng sợ, mịêng liện tục kêu:
- Đừng…đừng làm gì tôi…
Tuyết Y vẫn điềm nhiên kéo tay tên đó nói:
- Cầm hộ.
Vũ Thanh chẳng biết Tuyết Y muốn làm gì, cậu cũng cầm lấy tay tên kia kéo căng theo lời Tuyết Y.
Bụp…
Á……..
Vũ Thanh mở lớn mắt tay buông thõng nhìn tên áo đen giẫy lên ôm cánh tay đau đớn…cậu quay xang Tuyết Y:
- Cậu…
- Chưa dừng lại đâu…
Ánh mắt Tuyết Y chứa đầy sự hận tức…cậu đã nói rồi ăn 1 thì sẽ trả 10… Nước bọt nhổ đi không bao giờ liếʍ lại….
Tuyết Y quay lại phía sau nhìn Tử Di, cậu chạy ngay lại đó anh mắt lộ rõ sự hoang mang khi thấy máu của cô cứ chảy ra lộ hẳn trên mặtt băng trắng…
Cậu vội vàng nhấc bổng Tử DI dậy, nhìn quanh một màu đen tối, không có xe, không có phương tiện gì để vào thành phố được cả, ngay đến chiếc điện thoại cũng chẳng có để liên lạc…
Vũ Thanh liền nói ;
- Đi theo tôi, ra ngoài bìa rừng là có người ở đó rồi.
Tuyết Y gật đầu chạy nhanh theo Vũ Thanh ra ngoài… vừa hớt hải chạy vừa lẩm bẩm gì đó mà Vũ Thanh cũng nghe rõ…
….
Mãi đến khuya hai người mới về nhà, San Phong nằm phịch xuống salong không muố nhúc nhích gì thêm..Ngữ Yên cầm điện thoại của San Phong trong túi cùng với địên thoại của mình ra đặt trước bàn nói:
- Điện thoại của anh đấy, tôi đi vệ sinh chút, khó chịu quá.
- Có cần thông báo vậy không – San Phong bât cười lắc đầu..
…
Tuyết Y đi qua đi lại trước phòng cấp cứu…lòng nóng như lửa đốt. Đây là lần thứ hai cậu lại lo lắng cho cùng một người như vậy. Cái cảm giác sợ ai đó sẽ ra đi mãi mãi lại lặp lại với cậu…
Vũ Thanh ngồi chờ thấy Tuyết Y cứ qua lại như vậy cũng làm cậu thấy sốt ruột.
Cậu chợt nhớ ra San Phong…chắc nãy giờ San Phong cũng liên lạc với mình không được đây.
Vũ Thanh đứng dậy ra bốt công cộng gọi địên cho San Phong…
- À San Phong…
- …
- Nãy giờ cậu gọi cho tôi phải không?
- …
- KHông? Vậy…- Vũ Thanh chau mày ngập ngừng – Ngữ Yên không nói gì với cậu sao?
- …
- Ừ không có gì…Ừm…
Vũ Thanh cụp máy, nhíu mày khó hiểu, chuỵên gì mà Ngữ Yên không nói ljai với San Phong…
Vừa ra khỏi bốt, cậu đã quay lại goi cho Ngữ Yên, chờ mãi mới có tín hiệu nghe máy, bên kia chưa có tiếng nói gì, Vũ Thanh đã nói:
- Em làm gì vậy, sao không nói với San Phong chuyện Hàn thiếu mà lại gọi cho cô gái đó?
Vẫn im lặng, Vũ Thanh không nín đựơc thêm giay nào nữa cậu lại tuôn sổ một tràng:
- Anh biết 2 người đang riêng tư với nhau không muốn ai làm phiền nhưng em biết chuyện em làm khiến cô gái đó đang gặp nguy hiểm không…?
- Cô gái cậu nói…là Tử- Di – San Phong nhói tim chờ đợi câu trả lời.
Vũ Thanh giật mình khi nghe tiếng San Phong, cậu nhìn lại vào máy, nhăn mặt cắn môi:
- Sao cậu biết.
- Cậu đang ở đâu – Giọng nói có vẻ khẩn trương làm Vũ Thanh cũng đáp gấp.
- Bệnh viện x
San Phong tắt máy đứng ngay dậy, vừa lúc Ngữ Yên bước ra, thấy cậu vội vã định đi đâu giữa đêm, Ngữ Yên liền lên tiếng hỏi:
- Anh đi đâu vậy?
San Phong dừng chân, vẻ mặt thật đáng sợ quay lại nhìn Ngữ Yên, cậu lắc mạnh vai cô quát to:
- Sao cô không nói gì với tôi?
- Chuyện gì?- Ngữ Yên không hiểu hỏi lại.
San Phong bật cười khan:
- Tại cô mà Tử Di phải vào viện cô hiểu chưa…
- Tôi …
- Cô mau cút…cút đi. Đừng xuất hiện trước mắt tôi nữa.
Ngữ Yên chưa kịp phản ứng, San Phong đã quay ngoắt mặt bỏ đi như chạy…
Vẻ gấp gáp lo lắng của cậu cho Tử Di khiến trái tim cô như vụn vỡ từng mảnh…Bàn tay nhẹ đặt lên l*иg ngực đang đau nhói…hàng mi buông mắt đen thật buồn….
Qúa rõ ràng rồi…Tử Di vẫn là tất cả, chỉ tại cô Tử Di mới phải như vậy…”xin lỗi”.
Cô lặng lẽ nén tiếng thở dài não nề…quay lưng đi về phòng. Cô lại đi sai…có lẽ đã đến lúc phải buông tay rồi.
…..
San Phong hớt hải phóng như bay đến bệnh viện…Cậu xống xộc chạy vào khắp nơi để tìm…
Vừa chạy ngang qua thấp thoáng thấy bóng Vũ Thanh với Tuyết Y, cậu vội chạy lùi lại rồi rẽ trái nơi họ đang đứng…
- Tử Di sao rồi, cô ấy không sao chứ?
Cậu lắc mạnh vai Tuyết Y hỏi, vẻ mặt khẩn trương lo lắng …ánh mắt hoang mang chứa đựng thứ lỏng như nước….
Lúc này Tuyết Y chẳng còn tâm trạng để trả lời bất cứ câu hỏi nào, cậu chỉ lặng im trông ngóng từng phút một đến khi các bác sĩ ra ngoài…
San Phong quát lớn lên khi Tuyết Y chẳng chịu nói lại gì với mình:
- Cậu câm hay điếc vậy…Sao lần nào cũng là cậu, vì cậu mà Tử Di phải như vậy…
Vũ Thanh đứng dậy nhanh khi thấy San Phong mang hàn khí quanh người như vậy, cậu kéo ngay San Phong lại luig về sau:
- Cậu làm sao vậy.
San Phong khoát tay Vũ Thanh khỏi người mình, mắt vẫn nhìn Tuyết Y mà nói:
- Đã không bảo vệ được người phụ nữ mình yêu thì nên buông tay cho người khác có thể đi…
- San Phong…- Vũ Thanh cau mày lôi cậu ra.- Làm sao vậy, chuyện của người ta kệ người ta cậu làm gì mà sồn sồn lên vậy?
- Cậu không biết gì thì im đi.
- …
…
Bác sĩ và hai y tá, bước ra, vẻ mặt có vẻ căng thẳng nói:
- Nạn nhân cần máu gấp…nhưng bệnh viện đã hết máu cùng nhóm với cô ấy rồi…Ở đây Hàn thiếu hay…Huỳnh tổng là người nhà nạn nhân?
- Tôi.
- Tôi.
Cả San Phong và Tuyết Y đều bước lên trên nhận…Vị bác sĩ chau mày nhìn hai người rồi hỏi:
- Vậy hai anh nhóm máu gì?
- 0 – Tuyết Y
- A – San Phong.
- Vậy được rồi, Hàn thiếu đi theo tôi.
Vị bác sĩ chỉ tay vào Tuyết Y, San Phong thấy vậy liền nói:
- Lấy cả của tôi nữa đi…lấy bao nhiêu cũng được.
- Nhưng bệnh nhân sẽ không nhận được máu, phải cùng nhóm mới được.
Nói xong, Tuyết Y bước theo sau vị bác sĩ để lấy máu. Còn lại San Phong đứng nhìn theo họ bất lực…Cậu không thể giúp cô được nữa rồi…
Vũ Thanh nãy giờ đứng nhìn mọi cử chỉ thái độ của San Phong, nhận thấy cậu rất quan tâm mà còn là sự quan tâm đặc bịêt chưa từng thấy đối với cô gái nằm trong kia.
San Phong quay lại tiến gần đến phòng bệnh nhìn qua ô kính nhỏ trên cửa, ánh mắt ưu thương bất lực …tay nhẹ sờ lên tấm kính như đang muốn chạm vào gương mặt bạc nhược nằm hấp hối bên trong kia nhưng sao mãi…mãi mà vẫn không thể chạm đến được…
Những gì San Phong làm, Ngữ Yên đều có thể nhìn thấy hết…Cô lặng thầm đứng một góc nhìn họ. Sự xuất hiện của cô bây giờ sẽ khiến San Phong càng thêm chương mắt, tốt nhất là nên lặng im rút lui.
Cô quay đầu bước đi theo đường Tuyết Y đã đi, nhỡ đâu họ sẽ cần đến cô vì cô cũng có cùng nhóm máu với Tử Di mà…
…
- Hàn thiếu à… cậu không đủ số máu chúng tôi cần. – Vị bác sĩ ngập ngừng nhìn Tuyết Y.
Tuyết Y ngồi bật dây, nhìn bác sĩ:
- Có rút hết máu cũng phải cứu bằng được cô ấy…các ông nghe rõ không – Gịong nói ra lệnh lẫn phẫn nộ của Tuyết Y làm vị bác sĩ hơi hoảng, ông vội phân tích:
- Nhưng nếu cậu cậu sẽ…
- Tôi- khôg-quan tâm từ sẽ của ông, Mau lấy máu cho đủ đi.
Bác sĩ lắc đầu chặt lưỡi…mặt mày nhăn nhó…nếu làm như vậy có thể sẽ gây tình trạng thiếu máu trầm trọng cho Tuyết Y. Cậu vốn đã thiếu máu sẵn, giờ lấy nữa chắc chết mất thôi…đưa tay lau mồ hôi rịn đầy khuôn mặt khổ sở phân vân không dám làm…cuối cùng mới vừa quyết tâm đâm mũi kim vào tay Tuyết Y thì có người xuất hiện:
- Có thể lấy máu của tôi.
Như bắt được vàng, vị bác sĩ rút từ từ kim ra khỏi mạch máu của Tuyết Y, quay lại sau, mặt mày có phần khởi sắcL:
- Cô là?
Tuyết Y ngóc đầu lên nhìn…thì ra là người quen:
- Sao cô ở đây.
- À thăm người quen, vừa thấy cần giúp đỡ nên…
- Vậy cô nhóm máu gì?
- O
- Ổn rồi.
Vị bác sĩ thở phào nhẹ nhõm:
- Vậy cô có thể xang kia nằm để tiến hành luôn không càng lâu bệnh nhân sẽ càng nguy hiểm.
- Vâng.
….
- Bác sĩ, cô ấy sao rồi
Tuyết Y vội vàng chạy đến hỏi khi thấy vị bác sĩ bước ra khỏi phòng.
- Tạm thời đã ổn nhưng còn… di chứng hay không thì tỉnh lại mới có thể biết được.
Cả ba người đàn ông cùng thở phào nhẹ nhõm khi nghe bác sĩ nói đã qua nguy hiểm…
Vũ Thanh cũng vuốt ngực may mắn…Mà cũng ngạc nhiên thật. Cậu nhìn San Phong nhíu nhíu mày, giữa San Phong và cô gái xinh đẹp trong kia là quan hệ gì mà…
Cậu gãi gãi phía cằm hết nhìn Tuyết Y rồi lại nhìn San Phong….rồi lại chợt nhớ đến việc Ngữ Yên đã giấu San Phong.…
…
Tuyết Y cùng San Phong bước vào trong, hai người nhìn nhau gườm gườm…Gìơ đây Tuyết Y đã có chút phản xạ, cậu không còn đờ đãn nữa vì đã biết Tử Di vẫn an toàn. San Phong nhin Tử Di trong cơn mê sảng cậu vẫn thấy khó chịu thế nào ấy…
Rõ ràng đã cố quên nhưng sao vẫn nhớ thế này…chỉ cần nhìn thấy cô bị tổn thương là cậu cũng thấy như chính mình đang bị ai đó bóp nghẹn tim lại.
Ngón tay Tử Di khẽ nhúc nhích, San Phong vội vàng quay đi,…cậu sơ…sợ Tử Di tỉnh dậy sẽ nhìn thấy cậu, khi nhìn cô cậu sẽ không biết nói lời gì nữa…thà trốn tránh còn hơn phải đối diện sự thật…nó rất đau…rất đau…
San Phong bước gần ngang qua Tuyết Y, cậu dừng lại một chút, giọng nói như cầu khiến:
- Đừng để cô ấy chịu bất cứ tổn thương nào nữa…như thế là quá đủ rồi.
Tuyết Y không quan tâm đến lời nói đó vừa thấy cô có chút phản xạ, cậu đã nhanh đến cạnh giường nắm lấy tay Tử Di, miệng khẽ nói:
- Xin lỗi…lại khiến em ra nông nỗi này…
San Phong ngoái đầu lại nhìn hai người…rồi lại cúi đầu bước đi.
- Ngữ Yên là một cô gái tốt, anh nên giữ lấy…
Không nhắc đến thì thôi, nhắc đến lại thấy tức. San Phong mím chặt môi lại, cậu sẽ không để tha thứ cho Ngữ Yên về việc cô đã làm…Bước chân San Phong bước đi thật nhanh ra khỏi phòng…
Vũ Thanh thấy Sna Phong cứ lầm lì bước đi mà không nói năng gì, cậu vội chạy theo:
- Sao rồi, cô ấy tỉnh chưa…
- …
San Phong vẫn im lặng, mặt hầm hầm nhìn thẳng đi vê fphía trước. Vũ Thanh chẹp mịêng lắc đầu đứng lại rẽ xang hướng khác, đột nhiên lại nhìn thấy một người vừa sượt qua mình…
Cậu quay lại…”Ngữ Yên”.
Vũ Thanh nhìn xuống dưới tay cô đang cầm một túi xách to, mặt mày có vẻ xuống sắc, dáng đi như đang rất mệt mỏi…và…
Ngữ Yên ngã khụy xuống sàn bệnh viện khiến người qua lại trố mắt nhiên, che miệng dấu đi sự thảng thốt…
Vũ Thanh nhah chóng chạy lại đỡ cô lên, bế nhanh đến phòng cấp cứu…