Buổi tối Mộc Cận theo thói quen cũ lên Taobao, khoảng chừng chín giờ thì nghe có tiếng gõ cửa. Cô không dám trực tiếp mở cửa, trước tiên lặng lẽ chạy đến cửa sổ phòng khách để xem bên ngoài là ai. Đêm đã khuya, nhưng người đó đứng không xa lắm, loáng thoáng vẫn có thể phân biệt được.
“Anh làm cái gì vậy!” Mộc Cận thở hổn hển mở cửa, “Đêm hôm khuya khoắt không ngủ chạy đến đây làm gì?”
Bạc Thanh Hàn vừa đẩy cửa vừa lách người vào trong phòng, trên mặt là nụ cười xấu xa: “Anh không thích ở khách sạn, đến nhà em ngủ nhờ một đêm.”
“Vậy tối hôm qua anh ở đâu?” Mộc Cận hỏi lại.
Anh nói rất vô tội: “Khách sạn.”
Mộc Cận rất muốn một cú đá cái tên nhiều chuyện này ra khỏi nhà: “Có thể ở lại ngày một thì sẽ có thể ở lại ngày hai, nhà em không phải chỗ ở của anh!”
“Anh đã trả phòng rồi.” Anh nháy mắt, cười tủm tỉm nói, “Em cũng biết mà, đang mùa du lịch, phòng rất khan hiếm. Bây giờ anh mà quay lại chắc chắn không có chỗ ở, hơn nữa anh mang hết đồ tới đây rồi…”
Nói xong anh quơ quơ túi hành lí nhỏ trong tay, tỏ vẻ “Anh mặc kệ cho em giải quyết”, khiến Mộc Cận quay lại vẻ mặt lúc mua hoa buổi chiều.
Cô tức giận, cửa cũng mặc kệ, quay người vào phòng ngủ, đóng cửa.
Được rồi, lúc mua hoa là cô có lợi thì cô tự trả tiền, sao bây giờ anh được lợi mà cô vẫn phải trả tiền?
Hơn mười giờ, Mộc Cận ra ngoài rửa mặt chuẩn bị đi ngủ, ai ngờ không thấy Bạc Thanh Hàn trong phòng khách. Cô mở cửa một gian phòng ngủ khác, nhịn không được trên mặt xuất hiện mấy vạch đen.
Bạc Thanh Hàn đã rất tự giác chuyển hết các thứ trên giường sang chỗ khác, đang nghiêng người tựa vào đầu giường, trong tay lật giở một quyển sách. Thấy cô đẩy cửa đi vào, anh lại còn ngẩng đầu cười cười: “Ở đây cũng không tệ.”
Mộc Cận nhìn đống đồ mà cô đã mất công sắp xếp cho dễ tìm, bây giờ lại bị chồng chất lung tung trên mặt bàn, cơn giận trong lòng không thể đè nén được, nét mặt không chút hòa nhã, hung hăng lườm anh không thèm nói chuyện.
“Ngày mai anh sẽ đi.” Anh cũng nhận ra sự khó chịu của cô, chủ động giải thích, “Mai anh sẽ về Bắc Kinh, sẽ chỉ ở một đêm thôi.”
Lúc anh nói, đôi mắt nhìn thẳng vào cô chăm chú, giống như muốn xuyên thủng người cô, hoặc là khiến cho toàn thân cô nhập vào đầu anh. Mộc Cận bị anh nhìn chằm chằm, có chút bất an, nhếch miệng nói: “À. Nếu đã vậy thì, anh cứ ở đi. Em đi sửa soạn chuẩn bị đi ngủ, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Nói xong cô luống cuống tay chân mở cửa đi ra, nhẹ nhàng thở dài.
Vẫn không thể bình tĩnh. Cô nằm trên giường buồn bực nghĩ.
Lăn qua lăn lại không ngủ được, Mộc Cận đành ngồi dậy bật đèn bàn đọc sách. Sách này không biết đã mang ở nhà đi từ lúc nào, “Bình giảng thơ ca Hồng Lâu Mộng”, là bản rất cũ, bên trong có nhiều bài bình luận của các tác giả nổi tiếng, không như sách bây giờ mua ngoài thị trường, toàn là giả danh, lừa bịp.
Cô lật giở từng trang từng trang, có nhiều thứ nhỏ nhặt nhất đều đã xem hết rồi, lật đến trang thứ năm mươi sáu lại càng xem nhanh hơn.
Thật ra không phải không đau đớn, khổ sở, dù nói thế nào, tự tay chôn cất một phần tình cảm cũng không phải chuyện dễ dàng. Năm lần bảy lượt gặp Bạc Thanh Hàn, thực ra trong lòng Mộc Cận rất rõ, thái độ lần này của anh không phải là chơi đùa.
Nhìn lại chính mình, cũng không phải.
Chỉ là không ngờ hai người lại cùng ở trong một căn nhà ngột ngạt.
Từ nhỏ Mộc Cận đã được mẹ giáo dục phải suy nghĩ cho người khác, nhiều năm chấp hành đã giúp cô kết giao không ít bạn bè tri kỉ; nhưng cũng bởi vì hay suy nghĩ cho người, không rõ lúc nào đã yêu Bạc Thanh Hàn, lại cũng không rõ ràng muốn rời xa anh.
Dù sao tình cảm tồn tại trên thế giới này, cũng không chỉ có tình yêu.
Cô vừa nghĩ vừa tắt đèn bàn, thu mình vào tấm chăn mỏng giữa giường.
Nửa đêm nóng quá cô bị tỉnh giấc, mơ mơ màng màng đẩy chăn sang chỗ khác, nhân thể mở một nút đầu tiên trên áo ngủ. Ai ngờ đang lúc nửa mê nửa tỉnh, cô đột nhiên cảm thấy bên cạnh có người.
Cô chợt ngay lập tức tỉnh táo, gần như vô ý thức muốn gọi Bạc Thanh Hàn.
Nhưng còn chưa kịp thét lên, chợt nghe thấy giọng nói của người đang ngồi bên giường, đúng là Bạc Thanh Hàn.
Anh nói: “Ngày đầu tiên em đi, buổi tối anh trở về sắp xếp lại gian phòng. Đồ đạc của em vẫn bày ở đó, bao giờ em mới trở về, bao giờ mới lại dùng.
Tháng đầu tiên em đi, mỗi ngày anh đều dốc sức, liều mạng làm việc, anh sợ chỉ cần dừng tay, trở về nhà sẽ lại nghĩ đến em. Anh mới biết được em lại có thể ảnh hưởng sâu sắc tới anh đến vậy, trong phòng, mỗi một góc trống trải đều như có nụ cười của em, nhưng anh lại không thể nào nhìn thấy được.
Tháng thứ sáu em đi, anh cảm thấy anh không thể chờ đợi được nữa, nếu anh còn tiếp tục chờ, không biết chừng sẽ nhận được tin em kết hôn mất. Em không tới tìm anh, vậy được, anh đi tìm em. Nhưng em trốn quá kĩ, tìm thật sự khó khăn.
Bây giờ rốt cục anh đã tìm được em rồi, nhìn thấy em rồi, nhưng vì sao em không cùng anh về nhà.
Mộc Cận, em thật ngốc, tìm lí do cũng ngốc đến nỗi làm người ta nghe xong phát buồn cười.
Nhưng em ngốc như vậy, tại sao anh vẫn không buông tay được.”
Cô không dám mở mắt ra nhìn anh, chỉ nheo mắt trong bóng tối mông lung, mờ mịt. Anh vẫn ngồi bên giường, quay lưng về phía cô, sau khi nói mấy câu thì không còn thấy tiếng động nữa.
Mộc Cận cảm thấy toàn thân dậy lên nỗi chua xót, đau đớn, có lẽ chỉ là tác dụng tâm lí, dù sao trong người cô cũng đang không thoải mái. Cô gắng gượng hồi lâu, rốt cục nhịn không được trở mình, quay lưng về phía anh, một tay nhẹ nhàng đưa lên chống cằm.
Bạc Thanh Hàn không nhúc nhích, cách hồi, sau khi anh xác nhận Mộc Cận đã ngủ say, mới nhẹ nhàng sờ lên tóc cô. Bàn tay anh vẫn ấm áp như trước, theo từng sợi tóc trượt xuống, giống như đang vuốt ve một tấm vải vô cùng mềm mại, cẩn thận mà nhẹ nhàng.
Cuối cùng là đôi môi ấm áp của anh, từng chút từng chút thiêu đốt trán cô, nhưng rồi thu lại giống như cô chỉ đang trong giấc mộng.
Trong mơ, thanh âm cuối cùng trầm thấp mà ám ảnh của anh truyền tới: “Mộc Cận, anh yêu em.”
Giọng nói dịu dàng giống như kẹo mạch nha đã từng nếm, tất cả đều là ngọt ngào.
Nhưng đến hôm sau, khi tỉnh mộng, trong phòng chỉ còn lại một mình cô.
Một gian phòng ngủ khác, từ lâu đã không còn bóng người.