Chương 43: Hiểu lầm ký

Mộc Cận nghe Cố Tuấn Nghiêu nói xong cũng sững sờ, nhưng rất nhanh cô đã nhún vai, nhìn anh cười cười: “Cố Tuấn Nghiêu anh suy nghĩ nhiều quá, yên ổn hay không thì có liên quan gì đến Bạc Thanh Hàn?”

Cố Tuấn Nghiêu tiến lại gần, khóe miệng nhếch lên: “Em cho rằng anh không nhìn ra được sao? Anh đã nói với em cái gì, nếu em ở bên anh ta không cảm thấy vui vẻ, nhớ rõ còn có anh ở đây. Em thà tự mình kìm nén cũng không chịu nói với anh một câu sao?”

“Thật sự không có gì.” Mộc Cận rụt cổ cười, “Em với anh ấy rất tốt, thật đấy. Ôi gió to quá, mau mau đi thôi, lạnh quá.”

Nói xong cô nhìn Cố Tuấn Nghiêu.

Cố Tuấn Nghiêu lại bất động, chăm chú nhìn vào mắt Mộc Cận, giống như muốn tìm ra một chút dấu vết còn sót lại trong ánh mắt cô: “Mộc Cận, tốt xấu gì chúng ta cũng đã quen nhau nhiều năm, trong lòng em có vui vẻ hay không, em thực sự cho rằng anh không nhìn ra sao? Anh hỏi là vì anh quan tâm đến em, không phải là vì muốn đợi em báo đáp ân tình cho anh.”

Mộc Cận mấp máy môi, vẻ mặt ngượng ngùng: “Em thật sự không sao, thật đấy. Không phải là vì sắp bước sang năm mới mà em vẫn một mình ở kí túc xá chứ, lúc ăn cơm anh ấy gửi tin nhắn nói buổi tối sẽ tới đón em, em không nghĩ là anh ấy sẽ vui khi nhìn thấy anh, cho nên mới bảo anh ấy là không cần, ngày mai rồi nói.”

“Lúc anh đến trường gọi điện cho em thì em đã tắt máy.” Sắc mặt Cố Tuấn Nghiêu trầm xuống, “Em nhận được tin nhắn của anh ta lúc nào?”

Một câu hỏi khiến Mộc Cận trợn mắt há mồm.

Cô không cười nổi nữa: “Cố Tuấn Nghiêu.”

“Em không muốn nói đúng không.” Đột nhiên Cố Tuấn Nghiêu thở dài, “Không muốn nói thì đừng nói, anh không hỏi nữa. Miễn là em nhớ rõ, bất luận có chuyện gì, nếu như không tìm được người để cầu cứu, nhất định còn có anh.”

Nói xong anh kéo tay Mộc Cận đút vào túi áo khoác của mình, nhìn cô mỉm cười: “Đi thôi.”

Ngón tay Cố Tuấn Nghiêu lạnh buốt, nhưng lòng bàn tay lại ấm áp. Mộc Cận cũng không rút tay ra, để mặc anh nắm lấy, bước theo anh đi về phía trước.

Nắm tay như thế này, hình như từ khi hai người bắt đầu hiểu chuyện thì đã không còn có nữa. Thậm chí có lúc Cố Tuấn Nghiêu cõng cô trên lưng, bế cô lên, thế nhưng không còn có tư thế dắt tay này.

Có lẽ một hành động rất đơn giản, nhưng lại thể hiện một tình cảm không hề đơn giản. Mộc Cận vừa đi vừa nghĩ, lúc trước thích anh, ôm anh khóc bù lu bù loa cũng không có bất kỳ cảm giác gì, nhưng sau này không cẩn thận đυ.ng phải tay anh thì lại giống như chạm vào lửa, bỏng muốn chết.

Hóa ra rất đơn giản, chính là yêu.

Nhưng bắt đầu từ bao giờ, tâm tư nhỏ bé ấy đã dần dần trao cho Bạc Thanh Hàn. Mộc Cận nhớ đến lần đi Thiên Sơn vào mùa hè, ở trong xe, Bạc Thanh Hàn đưa tay ra nắm tay cô rất chặt, trong nháy mắt dường như ánh sáng của toàn bộ thế gian đều tập trung vào bàn tay, đẹp đẽ rạng ngời khiến cho người ta toàn thân run rẩy.

Ngắn ngủi đã gần nửa năm, đã thành mùa đông lạnh lẽo như thế này.

Lúc đến dưới lầu kí túc xá, Mộc Cận lặng lẽ kéo tay Cố Tuấn Nghiêu: “Ở dưới lầu còn có dì, em rất thân với dì ấy, để dì chẳng may hiểu lầm thì ngại lắm. Còn hai bước em tự đi là được rồi.”

Cố Tuấn Nghiêu rút tay lại nhìn Mộc Cận, tay khoanh lại trước ngực: “Được, anh nhìn em đi lên lầu.”

Mộc Cận cười hì hì: “Em ở dưới lầu chỗ dì nhìn anh đi ra ngoài, trượng nghĩa tiễn anh một chút.”

Cố Tuấn Nghiêu muốn nói lại thôi, há miệng giống như định nói gì đó nhưng cuối cùng lại chỉ híp mắt cười cười, duỗi tay đặt lên vai Mộc Cận, nhẹ nhàng hôn lên trán cô: “Tiểu Cận, bây giờ anh không muốn nhìn thấy nhất chính là em phải khổ sở.”

“Em không khổ sở.” Mộc Cận nghe thấy thanh âm của chính mình giả vờ ung dung, có chút chua chát, “Em thật sự không hề khổ sở. Bây giờ em không muốn nhìn thấy nhất, chính là anh thay em lo lắng. Anh cứ yên tâm săn sóc cho mẹ, em thật sự thật sự thật sự rất tốt, anh đừng bận tâm vì em.”

Khóe môi Cố Tuấn Nghiêu hơi run run: “Được.”

Mộc Cận giãy ra khỏi cái ôm của Cố Tuấn Nghiêu, chạy hai bước đến cửa kí túc xá rồi quay lại phất tay với anh: “Nhanh lên đi mau, em không nhìn thấy anh nữa rồi sẽ lên!”

Cố Tuấn Nghiêu nhẹ gật đầu, vẫy tay với cô, quay người từng bước đi về phía cổng trường. Vóc người anh vốn rất cao, lại mặc áo khoác ngoài màu đen, càng lộ ra thân người gầy gầy, lờ mờ dưới ánh đèn nhìn không rõ, khiến Mộc Cận cảm thấy hiu quạnh không nói nên lời.

Mắt thấy anh đi càng xa, đột nhiên cô cao giọng gọi anh: “Cố Tuấn Nghiêu!”

Cố Tuấn Nghiêu quay đầu lại: “Sao thế?”

Mộc Cận lại chạy đến trước mặt anh, nhìn thẳng vào mắt, hai mắt cô ngập tràn hơi nước, cuối cùng vẫn đành nhẫn tâm: “Thật xin lỗi, anh hai.”

Cố Tuấn Nghiêu chấn động, giống như bị một vật gì đó đánh trúng vào ngực, sắc mặt biến đổi, nụ cười cứng đờ: “Em gọi anh là gì?”

“Anh hai.” Mộc Cận không dám nhìn anh, cúi đầu nhìn chăm chăm vào cúc áo khoác trước ngực anh, một chiếc cúc màu đen lớn, không biết là vật liệu gì, lại có thể phản xạ ánh sáng, khiến đôi mắt cô đau nhức: “Anh hai, thật xin lỗi.”

Cố Tuấn Nghiêu đột nhiên nở nụ cười, giọng khàn khàn khó nghe: “Không ngờ sau nhiều năm như vậy, còn có thể nghe được em gọi anh là anh hai. Anh còn tưởng rằng cả đời này sẽ không bao giờ được nghe em gọi anh như vậy nữa, không ngờ em lại sửa lại.”

Trong lòng Mộc Cận như bị vật gì đó cứa vào, cả người giống như một con thỏ bị xách tai, giãy giụa thế nào cũng không thoát được.

“Lần đầu tiên em gọi tên anh là khi nào? Lúc anh muốn ra nước ngoài nhỉ.” Thanh âm Cố Tuấn Nghiêu trầm thấp giống như đang thở dài, “Khi đó anh không biết, cảm thấy em vẫn còn nhỏ nên thật sự coi em như em gái. Thế nhưng Mộc Cận, anh chờ đến khi em trưởng thành, em lại không chịu chờ anh.”

“Không phải, không phải như thế.” Mộc Cận vội vã nói, “Chỉ trách em khi ấy còn nhỏ, cứ cho rằng đó là tình yêu. Nhưng thực ra chỉ là thói quen chuyện gì cũng dựa vào anh, chuyện gì cũng để anh làm, em chỉ cần yên tâm thoải mái đợi kết quả là được. Em đã khổ sở, em đã lén lút khóc, em thậm chí còn hận anh không chịu cho em một lời hứa hẹn, nhưng những điều đó theo thời gian lại dần dần phai nhạt, phai nhạt, nhạt đến cuối cùng khi gặp lại anh em mới nhận ra, thì ra năm đó em đối với anh không phải là yêu, chỉ là không nỡ.”

“Anh hai, khi đó em không nỡ để anh đi, nên mới cho rằng mình đã yêu anh.” Mộc Cận cảm thấy mũi cay cay, giọng nói cũng nghẹn ngào, “Nhưng bây giờ em mới biết được, thực ra không phải. Đó không gọi là yêu, tình cảm đó không gọi là yêu.”

“Như vậy cũng tốt.” Cố Tuấn Nghiêu thở dài, “Mộc Cận, anh chỉ hy vọng có thể nhìn thấy em hạnh phúc. Nhưng bây giờ rõ ràng em không hạnh phúc, tại sao phải tự khiến mình uất ức như vậy?”

“Em không uất ức.” Mộc Cận ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt vẫn ngấn lệ, “Em thật sự không uất ức. Em yêu anh ấy, cho nên em cam tâm tình nguyện. Em thật sự cam tâm tình nguyện.”

Mộc Cận đứng nguyên tại chỗ ngẩn người, đến khi không còn nhìn thấy hình dáng Cố Tuấn Nghiêu mới khe khẽ thở dài, quay người đi vào kí túc xá. Không ngờ cô vừa mới đến dưới lầu, chợt nghe thấy một giọng nói từ góc tối tăm lạnh lẽo truyền vào tai cô: “Cắt đứt một quãng tình cảm thâm sâu như vậy, Mộc Cận, anh thật sự không nhìn ra, em còn có chuyện thế này đấy.”

“Bạc Tam?” Mộc Cận kinh ngạc nhìn anh, bối rối nhếch miệng hỏi, “Anh đến từ lúc nào? Sao em không thấy xe anh ở bên ngoài?”

Người đứng sau lưng cô đúng là Bạc Thanh Hàn. Anh tựa người vào tường, cả người đều chìm vào góc khuất gần đó, hai tay đút trong túi áo khoác, nghiêng đầu, khóe miệng ẩn chứa nụ cười lạnh như băng, không nói gì, hai tia sáng nhạt nhòa rơi ra từ trong mắt anh, hờ hững kiềm chế đồng thời không ngừng cười đánh giá Mộc Cận, quan sát xem cô có chút nào hoảng hốt.

“Em không phải…” Cô thử mở lời.

“Mối tình đầu rất tốt đẹp, mối tình đầu không thể quên?” Bạc Thanh Hàn nhanh chóng ngắt lời cô, “Mộc Cận, giải thích như vậy anh không cần.”

Mộc Cận lao tới bắt lấy cánh tay anh, ánh mắt sáng rực nhìn anh: “Không phải, không phải như anh nghĩ.”

“Thế thì là thế nào?” Trong mắt anh không còn chút tình cảm ấm áp, sáng như muốn thiêu đốt cô, “Thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên từ nhỏ, dắt tay ôm hôn đều là chuyện đương nhiên thôi, phải không?”

Khóe miệng anh thậm chí còn nhàn nhạt cười, sau đó nhẹ nhàng đẩy Mộc Cận ra, không quay đầu lại đi ra ngoài.

Mộc Cận đứng nguyên tại chỗ nhìn anh xa dần, cố kìm nén bản thân không xông lên giải thích, cuối cùng vẫn tự nhủ, coi như hết, coi như hết, nếu như có thể chấm dứt như vậy, thế thì chấm dứt đi.

Nhưng cô vẫn đứng đó đến khi chân đông cứng lại, khuôn mặt bị gió thổi tê tái đã mất đi cảm giác.

Cuối cùng dì ở dưới lầu kí túc xá ngó ra gọi cô: “Mộc Cận? Mau vào trong đi, còn khép cửa lại!”

Mộc Cận khẽ gật đầu, đang định nói thì nghe thấy dì nói tiếp: “Bạn trai con đi rồi hả?”

“Dạ?” Mộc Cận hơi sững sờ.

Dì cười cười: “Dì bảo cậu ấy đi vào trong chờ thì không chịu, cứ đứng bên ngoài hơn hai tiếng, cũng không biết lạnh nữa!”

Hơn hai giờ!

Mộc Cận tóm cánh tay dì, vội vã hỏi: “Dì, dì bảo anh ấy tới đây từ lúc nào?”

“Khoảng chừng bảy giờ đó.” Dì cố nhớ lại, “Dì nhớ là lúc vừa bắt đầu nghe đài phát thanh thì cậu ấy gõ cửa, hỏi con có ở đây không. Dì bảo buổi trưa con đi ra ngoài vẫn chưa về. Cậu ấy nói không gọi điện được cho con, sợ con năm một một mình ở kí túc xá buồn chán, đến tìm con để cùng đến nhà cậu ấy đón năm mới. Trời đông giá rét thế này, dì gọi mấy lần cậu ấy vẫn không chịu vào.”

Bạc Thanh Hàn đứng trong gió lạnh đợi suốt hai giờ!

Mộc Cận ngẩn ngơ đi về phòng, ngẩn ngơ tự rót cho mình chén nước ấm, ngẩn ngơ ngồi sững sờ trên ghế. Trong gió lạnh đứng đợi cô hai tiếng, tại sao anh phải làm thế? Đáp án kia gần như vẽ ra rất sinh động bên môi, nhưng cô vẫn không chịu nghĩ đến, không dám nghĩ đến.

Chỉ sợ sau khi cô biết được đáp án này, lại càng bị sự thật tàn khốc dữ dội đập nát.

Nếu vậy, cô thà chưa từng có hy vọng đó, có lẽ sẽ không quá chìm đắm vào nỗi tuyệt vọng.

Nhưng cuối cùng cô vẫn không thể nào kìm nén, tay chân luống cuống sạc điện thoại, gọi điện cho Bạc Thanh Hàn.

Điện thoại vang lên hồi lâu anh vẫn không nhận, Mộc Cận kiên nhẫn gọi đi gọi lại, gọi mãi cuối cùng anh đã tắt máy. Đến khi cô nghe trong điện thoại có một giọng nữ nói “Thật xin lỗi, cố máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy”, ngơ ngác nhịn không được nước mắt cứ trào ra.

Anh lại có thể thật sự thật sự, thật sự đủ nhẫn tâm như vậy, nói xoay người liền xoay người, nói bỏ đi là bỏ đi.

Rõ ràng một khắc trước vẫn đứng trong gió lạnh âm mười độ chờ cô, nhưng chỉ chớp mắt anh lại có thể không bao giờ nhìn cô nữa, thậm chí giọng nói của cô cũng không thèm nghe.

Lại một lần tin, lại một lần đánh bạc. Chỉ một lần.

Mộc Cận cầm di động bò lên giường, yên lặng tự nói với bản thân.

Nửa đêm cô bị chuông điện thoại đánh thức, trên màn hình hiện một dãy số lạ. Cô mơ mơ màng màng nhận điện: “Alô.”

Đầu bên kia không lên tiếng, loáng thoáng còn nghe được âm thanh cười đùa huyên náo, tiếng con gái cãi nhau, thế nhưng có thể nghe được một thanh âm quen thuộc đang hát: “Tình huống vượt ngoài tầm kiểm soát, anh hy vọng em sẽ hiểu, chuyện đó có thể xảy ra với bất kỳ ai, bất kỳ ai mà em nghĩ tới, bất kỳ ai cũng có thể vấp ngã, bất kỳ ai cũng có thể làm tổn thương người mà họ yêu thương, trái tim này tan vỡ, bởi vì anh đã mắc một sai lầm ngu xuẩn…” (*)

(*) The situation got out of hand, I hope you understand. It can happen to anyone of us, anyone you think of, anyone can fall, anyone can hurt someone they love, hearts will break, ‘cause I made a stupid mistake…” – Anyone of us – Gareth Gates

Giọng ca từ trong điện thoại truyền tới, Mộc Cận bất chợt tỉnh táo: “Bạc Tam? Là anh à?”

Đầu bên kia vẫn không nói, giọng hát cũng không ngừng lại, từng tiếng đều nghe thấy rõ ràng.

Mộc Cận lại thăm dò hỏi: “Bạc Tam?”

“Hở?” Bạc Thanh Hàn hình như đã say, lời nói cũng không rõ ràng, giọng trầm thấp, còn có vẻ đang cười tự giễu.

Một lúc sau anh mới cảm thấy kỳ quái, hỏi: “Tại sao lại là em?”

“Anh uống rượu à? Anh đang hát cái gì vậy?” Mộc Cận cắn cắn môi.

Bạc Thanh Hàn rầm một tiếng cúp điện thoại.

Trong bóng tối Mộc Cận lại không ngủ được, trong đầu toàn là bài hát vừa nghe ban nãy.

Bài hát này, cô cũng biết.

Nhưng anh muốn hát là câu nào? Là “Cô ấy không có ý nghĩa gì đối với anh”? Hay là “Anh không muốn để mất em”? (*)

(*) 1. “She means nothing to me” – 2. “I don’t wanna lose you” – Anyone of us – Gareth Gates

Hết chương 43