Chương 17: Vạch trần ký

Cố Tuấn Nghiêu mở cửa một chiếc Honda nhỏ màu trắng, quả thật khiến cho Mộc Cận kinh ngạc.

Cô cũng không để ý bản thân đang đứng dưới lề đường, cứ thế đi bộ hai vòng quanh xe, ghé vào cửa số ghế người lái nói với Cố Tuấn Nghiêu: “Em bảo này, vài năm không khai sáng cho anh, quả nhiên mắt nhìn càng ngày càng kém.”

Cố Tuấn Nghiêu cũng hơi oan ức: “Chẳng có cách nào, đây chủ yếu là mắt nhìn của ông chủ quái dị quá kém.”

Mộc Cận sờ cằm, nghiêm nghị gật đầu chất vấn: “Tốt xấu gì anh cũng là boss duy nhất trong phạm vi chín trăm sáu mươi vạn ki-lô-mét vuông, ít ra cũng phải là màu đen chứ, sao lại giống như tên nhóc Bạc Tam kia dùng xe màu trắng đi tán gái để tỏ ra mình là soái ca thuần khiết?”

Vừa nói xong, chính cô cũng thấy sửng sốt.

Cố Tuấn Nghiêu cũng không để ý lời châm chọc của Mộc Cận, làm bộ bị tổn thương tinh thần: “Sếp ở bên Đức nói chọn một trong hai, Hyundai với Honda nhỏ. Anh đã tìm hiểu thấy hãng này có vẻ tin tưởng hơn. Thực ra vốn là anh cũng muốn ủng hộ hàng nội nhưng mà… Mộc Cận, Mộc Cận!”

“Hả?” Mộc Cận lấy lại tinh thần, “Như thế nào? Anh nói tiếp đi, em nghe!”

Cố Tuấn Nghiêu cảm giác đầy thất bại: “Xong rồi, xem ra anh đã trở về muộn.”

Mộc Cận khó hiểu: “Sao vậy?”

Cố Tuấn Nghiêu vẫn mang bộ dạng bi thương, thê thảm nhìn Mộc Cận, thế nhưng trong ánh mắt lại không mang ý cười: “Bởi vì anh về nước không kịp thời, khiến em bây giờ lầm đường lạc lối, đã sinh ra tư tưởng xấu xa bất chính với người đàn ông khác.”

Mộc Cận vươn tay đánh vào đầu Cố Tuấn Nghiêu.

Làm khó anh ở trong xe không thể trốn được, chỉ cười: “Thẹn quá hóa giận hay là bối rối rồi hả?”

Mộc Cận mặt u ám đe dọa: “Anh nói lại thử xem, lặp lại lần nữa thử xem?”

Cố Tuấn Nghiêu cũng không nói nữa, nhíu mày: “Làm sao, trai chưa vợ gái chưa chồng, trẻ tuổi yêu đương là chuyện bình thường. Tiểu Cận, những lời ca ca vừa nói đều là thật lòng.”

Mộc Cận biến sắc, vung tay muốn đánh người.

Cố Tuấn Nghiêu cười lớn: “Anh sai rồi, anh sai rồi vẫn chưa được sao đại tiểu thư? Khẩn trương lên xe, anh sắp đói chết rồi.”

Mộc Cận dừng bước, quay đầu lại nói từng câu từng chữ: “Cố Tuấn Nghiêu, anh nói em mỗi ngày giả vờ để gạt người, anh cho rằng anh thì có chỗ nào tốt?”

Cố Tuấn Nghiêu nghẹn lời không nói được gì.

Lời vừa nói ra, Mộc Cận cũng hơi hối hận, đưa tay mở cửa xe ngồi vào trong, rầu rĩ nói: “Thật xin lỗi, em hơi nóng nảy.”

Cố Tuấn Nghiêu cười khẽ: “Không sao, là anh đùa quá trớn.”

Mộc Cận thừa thế thuận cột leo xuống: “Được. Nói đi, định mời em ăn cái gì?”

Cố Tuấn Nghiêu bật cười trầm thấp: “Tiểu Mộc Cận à Tiểu Mộc Cận, mấy năm rồi mà em một chút xíu cũng không thay đổi. Da mặt mỏng mà sức ăn thì lớn, không chịu được một câu nói xấu.”

Mộc Cận ngả nghiêng trên ghế của mình: “Cái đó còn phải xem là ai nói, nếu là ông chủ thì dù có mắng đến mức cẩu huyết em cũng có thể nhịn, nhưng nếu đổi lại là anh, khỏi cần trông đợi đi.”

Cố Tuấn Nghiêu ngờ vực vặn vẹo quay đầu lại: “Vì cái gì? Em lại còn phân biệt đối xử?”

Mộc Cận bình tĩnh gật đầu: “Em không chỉ phân biệt đối xử, em còn thực thi kế sách nhất nhân lưỡng trị (*). Ăn cơm dùng một loại thái độ, không ăn cơm, việc khác lại một loại thái độ. Hơn nữa, anh còn nợ em bao nhiêu đấy, đừng lải nhải nữa, tranh thủ thời gian xem chỗ nào đắt tiền hơn mà đến mới là đúng đắn.”

(*) nhất nhân lưỡng trị: cùng một người nhưng hai cách đối xử

Cố Tuấn Nghiêu nhìn qua kính chiếu hậu mỉm cười: “Lời này nói không sai, anh sẽ hoàn thành. Nói đi, muốn đi đâu nào?”

***

Bị mọi người trong công ty tưởng nhầm là bạn gái của Bạc Tam cũng có điểm tốt, đó là dù đi đến phòng ban nào, tất cả mọi người cũng sẽ nhiệt tình giúp đỡ bạn, thậm chí còn hận không thể xông lên làm giúp, đỡ cho khách quý khỏi mệt mỏi.

Đây chính là tình trạng công tác hiện nay của đồng chí Mộc Cận bé nhỏ.

Sau khi lấy tư liệu suôn sẻ từ phòng tiêu thụ về, Mộc Cận ngồi ngả nghiêng trên ghế, lắc đầu than thở, thói đời nhiều gian khổ a thói đời nhiều gian khổ. Sau khi ai oán xong, cô nắm chặt quyển lịch đếm ngày thực tập, kết quả rất bi thương phát hiện vẫn còn chín tuần lẻ ba ngày nữa.

Cũng may, ngoại trừ việc bị bàn tán không rõ ràng với đồng chí Bạc Tam, tất cả những công việc khác cũng có thể coi như hoạt động thực tập diễn ra bình thường.

Lại nói, cô có phần không hiểu nổi trong đầu Bạc Tam rốt cục đang nghĩ gì, từ sau hôm anh ta ở trước mặt cả phòng tài chính hỏi cô “Sáng nay balabalabala, sau khi hết giờ làm balabalabala”,

cũng không thấy xuất hiện, cô cũng không tự nhiên được hưởng đãi ngộ không phải của mình, mỗi ngày không được giám đốc Bạc lái xe đưa về nữa.

Ba điều đầu tiên trong truyền thuyết cũng tự động mất hiệu lực.

Sống yên ổn đương nhiên rất tốt, nhưng bốn bề yên tĩnh như thế này lại khiến Mộc Cận cảm thấy không được tự nhiên, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể có một con dao nhỏ đâm tới từ sau lưng, bạn vẫn luôn biết rất rõ con dao ấy đang ở sau lưng, chỉ không biết lúc nào nó sẽ có tâm tình tốt mà đâm tới một phát.

Chẳng thà cứ sung sướиɠ cho hết đi.

Vì vậy, Mộc Cận lên MSN phàn nàn với Đâu Đâu, cách tư duy của Bạc Tam không giống người bình thường, luyên thuyên nói đến Bạc Tam nhất định là người ngoài hành tinh từ Diêm vương tinh trở về, cấu tạo của tư duy cực kỳ dị thường, thậm chí trong đại não còn có vật thể thừa nào đó không biết chừng.

Đâu Đâu trái lại cố bình tĩnh phân tích: “Rõ ràng anh ta luôn miệng nói cậu là bạn gái, muốn để ý đến cậu thì sẽ để ý, không để ý thì sẽ không để ý. Sau đó anh ta còn cố tình khiến cho các đồng nghiệp trong công ty biết rõ cậu là bạn gái anh ta… Chẳng lẽ…”

Mộc Cận truy hỏi: “Chẳng lẽ cái gì?”

Đâu Đâu tung tin khủng bố: “Chẳng lẽ Bạc Tam là gay, lấy cậu làm lá chắn?!”

Tiếng sấm rầm rầm, tia chớp bùng nổ… Mộc Cận có chút lộn xộn: “Không phải chứ? Được xưng là bạn gái của anh ta có vô số kia mà…”

Đâu Đâu tiếp tục suy đoán: “Đó chính là có rất nhiều lá chắn.”

Mộc Cận vỗ trán: “Đâu Đâu, gần đây có phải cậu lại xem nhiều tiểu thuyết đam mỹ không?”

Đâu Đâu cười ha hả: “Nói thì nói như thế… Vậy cậu không thấy khó hiểu sao?”

Mộc Cận rất bình tĩnh: “Có cái gì khó hiểu? Lại nói, tại sao ngày nào tớ cũng phải cùng cậu thảo luận chuyện nhàm chán thiếu dinh dưỡng như vậy?”

Đâu Đâu đột nhiên kịp phản ứng: “Đúng rồi, tại sao mỗi ngày cậu đều kéo tớ nói chuyện về Bạc Tam?”

“Tớ làm sao biết?” Mộc Cận rất vô tội.

Đâu Đâu nửa ngày sau cũng không có động tĩnh, cuối cùng gửi tới một câu: “Tiểu Mộc Cận, cậu sẽ không phải là cái kia đi à nha?”

“Cái gì?” Mộc Cận siết chặt nắm tay, “Đừng có chơi đoán chữ với tớ.”

Đâu Đâu nghĩ nghĩ, lại nói tiếp: “Lo được lo mất, luôn muốn suy đoán xem mỗi hành động của đối phương có ý nghĩa gì, hơn nữa vì thế mà tâm hồn treo ngược cành cây. Mộc Cận, tớ nghi ngờ cậu đã động lòng xuân.”

Mộc Cận nuốt nuốt nước miếng, thẳng tay đóng cửa sổ trò chuyện.

Meow cái meo, gần đây mọi người đều không bình thường, quả nhiên thực tập rất hại người.

Cửa sổ MSN có thể đóng dễ dàng, nhưng để đóng được suy nghĩ của đại não thì dường như khó. Mộc Cận ngồi trước bàn làm việc, ngây người thất thần, trong đầu toàn là câu nói kia của Đâu Đâu: tớ nghi ngờ cậu đã động lòng xuân.

Đáng chết… Chuyện này có thể nói giỡn lung tung sao? Một thiếu nữ như hoa, có chí tiến thủ, tinh thần phấn chấn mạnh mẽ, chỉ có mối tình đầu không kết quả, lại có thể động lòng xuân với một tên hoa hoa đại củ cải, đã làm vô số chuyện xấu cộng với tư duy quái dị tách rời đại não? Ai mà tin được điều này!

Ai… Ai mà tin? Mộc Cận rất xoắn xuýt đưa ra được cái kết luận, sau đó lại vò đầu bứt tóc, rất có tư thế đầu chưa trọc chưa dừng tay.

Bạc Tam có cái gì tốt? Có cái gì tốt? Mộc Cận âm thầm bứt tóc khinh bỉ chính mình, chẳng qua là khuôn mặt cũng đẹp trai, dáng người cũng chuẩn, ngoại trừ những cái này, đồng chí Bạc Tam còn có điểm nào tốt? Càng đừng nhắc đến tính tình thâm hiểm, đào hoa, người đàn ông như vậy ở đâu cũng đều là tai họa, để bên mình càng như thuốc nổ, một lô-cốt.

Não tàn não tàn, nhất định là thực tập quá lâu dẫn đến não tàn… Mộc Cận phân tích đưa ra kết luận, sau đó PIA (*) một chưởng vào sau gáy, lại tiếp tục nằm sấp trước máy vi tính điền giấy tờ.

(*) PIA: từ này mình chưa tìm hiểu được, khi nào tìm ra sẽ bổ sung sau

Hành động này của cô quả thực quái lạ, làm Tiểu Ảnh ở bên cạnh không thể không nhìn sang.

Mộc Cận lấy lại vẻ bên ngoài cười nhưng trong không cười, vùi đầu chết chìm trong công việc.

Thế nhưng người đời thường nói, khi bạn đang thiếu tiền, khả năng đi đường vô tình gặp chủ nợ cao hơn 50% so với thường ngày.

Sau buổi chiều tiếp điện thoại của Bạc Tam xong, Mộc Cận cảm thấy câu nói này vô cùng chính xác.

Giọng nói Bạc Tam trong điện thoại vẫn trước sau như một, nhàn nhạt, tự tin: “Mộc Cận, tan làm xong chớ đi.”

Mộc Cận liếʍ liếʍ môi: “Có chuyện gì sao?”

“Đúng.” Bạc Tam thản nhiên nói, “Có việc tìm em.”

Cô tiếp tục hỏi: “Việc công hay việc tư?”

Bạc Tam trầm thấp cười cười: “Công tư đều có. Sao, em có hẹn rồi?”

Thực ra là không có. Cố Tuấn Nghiêu buổi tối phải tiếp khách, cô cũng không hẹn ai, định về nhà xem phim truyền hình, thế nhưng giờ phút này lại nói một câu: “Đúng, có hẹn.”

Bạc Tam ngừng một chút, nói: “Cũng không có việc gì to tát, em chờ anh dưới lầu. Khi nào người kia đến thì em cứ đi trước.”

Một quân cờ này, Mộc Cận có phần không chịu nổi, vội vàng nói: “Không cần không cần, tôi lên văn phòng anh là được.”

Bạc Tam lại dừng dừng: “Sao, không lẽ người em có hẹn là đàn ông?”

Mộc Cận che miệng ho nhẹ một tiếng: “Giám đốc, tôi nghĩ, đây là vấn đề riêng tư.”

Giọng nói Bạc Tam bỗng dưng có phần lạnh: “Mộc Cận, em tốt nhất nên tự biết thân phận là bạn gái người khác. Hết giờ làm lên tầng hai mươi.”

Nói xong, anh rất có khí thế cúp điện thoại.

Mộc Cận bị anh vây hãm, cũng có chút buồn bực, rầu rĩ sinh ra cả buổi chiều khó chịu, cuối cùng vẫn không tình nguyện đi lên lầu trên.

Đám thư ký bên ngoài phòng làm việc của Bạc Tam cũng đã tan làm hết, Mộc Cận nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn thấy Bạc Tam đang quay lưng về phía cửa, đứng trước cửa sổ như có tâm sự. Hai ngón tay anh kẹp điếu thuốc, khói thuốc mờ ảo vây quanh, hơn nửa người anh cũng ẩn hiện trong làn khói, có phần mơ hồ không chân thực.

Dường như nghe thấy tiếng động mở cửa phòng, Bạc Tam xoay người lại, mỉm cười với Mộc Cận: “Ngồi đi.”

Mộc Cận mấp máy môi, gật gật đầu đi lên trước hai bước, tới gần Bạc Tam hơn một chút, cũng không có ý ngồi xuống.

Bạc Tam nhíu mày: “Sốt ruột sao?”

Cô lắc đầu: “Không vội.”

Bạc Tam dập tắt thuốc, thuận thế ngồi xuống bàn làm việc rộng lớn: “Mộc Cận, em sắc mặt u ám thế là có chuyện gì?”

Cô lại lắc đầu: “Có sao? Tôi không cảm thấy thế. Anh tìm tôi có chuyện gì?”

Bạc Tam nhẹ nhàng nhíu mày, hời hợt nói: “Thật ra cũng không có việc gì, đã lâu không thấy em, kiểm tra một chút xem có phải em nhớ nhung anh đến gây họa rồi không (*).”

(*) nguyên bản: tương tư thành họa

Mộc Cận khinh bỉ: “Nhóc Bạc Tam, tôi bảo này, trong đầu anh lúc nào cũng là cái thứ gì thế hả?”

Hình như trước giờ cô chưa từng gọi như vậy, Bạc Tam trái lại có chút tò mò: “Em vừa gọi anh là gì?”

Mộc Cận nhăn mũi giả ngu: “Tôi gọi anh là gì? Tôi bảo là giám đốc mà…”

Bạc Tam nhướng mày, nét mặt như cười mà không phải cười: “Anh nhớ rõ đó là một trong ba điều đầu tiên là được…”

Mộc Cận vội vàng rút lại: “Anh, rõ là mấy điều khoản ngang ngược, tôi từ chối ký tên! Anh đừng có trông mong gì.”

Bạc Tam liếc xéo: “Anh nói bao nhiêu lần rồi hả? Em rốt cuộc có tự biết thân phận mình là bạn gái của anh không?”

Nói chưa dứt lời, nhắc đến chuyện này Mộc Cận có chút không kiềm chế được.

Cô nhìn chằm chằm Bạc Tam nửa ngày, lành lạnh nói một câu: “Giám đốc Bạc, anh hết lần này đến lần khác nói tôi không tự hiểu, vấn đề là anh có coi tôi như bạn gái của anh không? Hay là… Tôi chẳng qua chỉ là một trong vô số bạn gái của anh, chỉ cần ghi nhớ thân phận của mình, không được xen vào việc của anh?”