Chương 16: Vây xem ký

Từ khi gặp phải Bạc Tam về sau, đồng chí Mộc Cận đã đem “đôi mắt là cửa sổ tâm hồn” dày công tôi luyện tương đương với lô hỏa thuần thanh (*).

(*) lô hỏa thuần thanh: tương truyền Đạo gia luyện đan, nhìn vào lò, thấy ngọn lửa lê màu xanh, coi là đã thành công, ví với sự thành thục của học vấn, kĩ thuật..

Ví dụ như khi Bạc Tam nói xong câu kia gây chấn động cả phòng tài chính, về sau Mộc Cận cắn răng làm ra vẻ rất bình tĩnh, dùng ánh mắt khinh bỉ anh, thực tế thì rất ngứa răng: buồn thay một đại trượng phu như anh lại có thể bụng dạ hẹp hòi, tới đây nhiều chuyện… Tôi mệt mỏi đó là vì công ty bán mạng, tại sao lại bị anh nói thành mập mờ như vậy!

Bạc Tam nhíu mày, hết sức bình thản dùng ánh mắt trả lời cô: ai bảo em vừa rồi không nghe lời? Bằng không thì anh cũng cũng sẽ không hành hạ em như thế.

Mộc Cận rơi nước mắt: quả nhiên duy có tiểu nhân với con gái là khó nuôi, anh đúng là tiểu nhân!

Bạc Tam nhếch khóe miệng: tám lạng nửa cân…

Mộc Cận làm bộ dạng thiếu nữ yếu đuối quay sang xỉ vả, ánh mắt chậm rãi rời đi chỗ khác: tôi khinh thường anh đến anh.

Bạc Tam đứng thẳng người, nhìn cô mỉm cười: khinh thường cũng xong rồi, mục đích của anh đã đạt được. Em cứ chờ tiếp nhận quần chúng vây xem đi.

“Hết giờ làm chờ anh.” Nụ cười trên mặt Bạc Tam quả thật dịu dàng hiếm thấy, giọng nói cũng trầm thấp êm tai, thế nhưng vào tai Mộc Cận lại nghe như sấm sét giữa trời quang.

Cô còn chưa kịp phản bác, chỉ thấy Bạc Tam lại thản nhiên bước vào thang máy.

Tốc độ truyền bá tin tức lại một lần nữa chứng minh chân lý này: tốc độ truyền ánh sáng lớn hơn rất nhiều tốc độ âm thanh. Tuy rằng Mộc Cận đã sớm lĩnh ngộ được chân lý này nhưng vẫn bị tốc độ tung tin quá nhanh chóng làm cho chấn động.

Khí thế của giám đốc quả nhiên là dũng mãnh.

Ví dụ như, lúc mười giờ sáng cô đi xuống lầu phô tô tài liệu, liền gặp phải mấy mỹ nữ thần thần bí bí nói xấu sau lưng, loáng thoáng còn nghe được vài câu “Chính là cô ta…”, “Trông bộ dạng cũng chẳng đến mức quá đẹp mà”, tương tự như vậy.

Lại ví dụ như, mười giờ ba mươi sáng, cô theo Mạnh Hoa ra ngân hàng, lúc đi ngang qua đại sảnh, lại gặp phải các mỹ nữ công khai xoi mói, láng máng cũng nghe được vài câu “Mau nhìn xem kìa, chính là cô ta, chính cô ta…”, cứ như thể đang xem gấu trúc mà bàn tán vậy.

Mộc Cận ngửa mặt lên trời thở dài: ông trời ơi ông trời… Hiện tại ở Thực Huy, mình chỉ kém có gấu trúc bảo vật quốc gia mà thôi!

Càng khiến cô phát điên hơn là vào giờ ăn trưa.

Người Mộc Cận chỉ gặp một lần vào hôm đầu tiên đến thực tập, Vera, lại có thể bưng chén đĩa đến ngồi sát cạnh cô, cười tủm tỉm hỏi: “Thực tập ở đây cảm giác thế nào? Có khó khăn lắm không?”

Cô cũng đành quay sang giả lả cười: “Khá tốt khá tốt.”

Vera gật đầu: “Vậy là tốt rồi. Công tác ở Thực Huy kỳ thật vô cùng mệt mỏi, hai ngày trước phòng các cô còn tăng ca tập thể kia mà nhỉ?”

Mộc Cận dùng thìa gẩy gẩy cơm trắng, trong lòng thầm kêu không ổn rồi: “Đúng vậy, có tăng ca.”

Vera dáng vẻ tươi cười trang trọng: “Nghe nói giám đốc Bạc còn đích thân đưa cô về nhà phải không?”

Mộc Cận đang đưa một thìa cơm vào miệng, nghe thấy lời này toàn thân chợt run rẩy, vội vàng dùng tay che miệng, khó chịu ho khan vài tiếng mới dừng lại được, vừa nuốt cơm vừa trả lời: “Chị Vera, cái kia tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối là trùng hợp. Chị nghĩ xem, đêm hôm khuya khoắt mười giờ, giám đốc Bạc ở sảnh lớn thấy em có một mình, tất nhiên phải đạo nghĩa hỏi thăm một câu có phải không?”

Vera cười khẽ gật gật đầu: “Nói cũng phải, thế nhưng tôi lại nghe người ta nói, cô sáng nay cũng là theo giám đốc Bạc từ trong xe đi ra? Chẳng lẽ đây cũng là trùng hợp?”

Mộc Cận trợn mắt há hốc mồm, lời nói ra có phần lắp bắp: “Ai… ai nói em… buổi sáng từ trong xe giám đốc Bạc đi ra chứ? Chị Vera, đây tuyệt đối là bịa đặt, là phỉ báng, là bôi nhọ danh dự, hãm hại giám đốc Bạc!”

Vera cầm trong tay chiếc thìa nhỏ bằng bạc, chốc chốc lại khuấy cà phê, trên mặt như cười mà không phải cười: “Là tôi buổi sáng tận mắt thấy, lúc ấy tôi vừa vặn ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm.”

Cơ mặt Mộc Cận dường như cứng ngắc hết cả lại, một lúc sau mới rụt cổ nhìn Vera cười gượng gạo: “Cái này… cái này… thực ra là…”

Vera cũng không tiếp tục hỏi, nhấp một ngụm cà phê: “Thật ra cũng không có gì, tôi chỉ thuận miệng hỏi một câu. Bạn gái của giám đốc Bạc tất cả mọi người đã gặp qua không dưới hai mươi người, có điều lúc này xảy ra chuyện ở Thực Huy thì có chút kỳ lạ mà thôi. Mộc Cận, tôi nhiều chuyện, nghĩ sao nói vậy, giám đốc Bạc hoàn toàn có thể thay đổi, có điều không dễ dàng quyết tâm an phận một người. Gia thế nhân phẩm như vậy, tôi khuyên cô tốt nhất đừng nên trở thành cô bé lọ lem mơ mộng, sau rồi cũng phải tỉnh lại…”

Ánh mắt cô nhàn nhạt lướt trên người Mộc Cận, mỉm cười, đứng dậy rời đi.

Mộc Cận có chút ngớ ra, ngồi bên bàn ăn cắn thìa thất thần.

Một mỹ nhân trong phòng ngủ. Một mỹ nhân Đỗ Trình Vũ. Một mỹ nhân không biết tên. Theo như đồn đại thì còn vô số người.

Quả nhiên là hoa tâm đại củ cải. Ong bướm trăng hoa. Không tự biết có thể gây tổn thương cho người khác.

Cô chớp mắt vài cái, cắn môi, có chút rầu rĩ.

Lúc làm việc buổi chiều, tâm hồn Mộc Cận như treo ngược cành cây. Tiểu Ảnh gọi cô trên MSN: “Làm sao vậy cô gái, chẳng lẽ vui mừng đến nỗi đầu óc choáng váng rồi?”

Mộc Cận ôm đầu đáp lại: “Cậu hiểu lầm rồi… Mình đang suy nghĩ, sống làm thực tập sinh ở đây có thật là có thể yên ổn cho đến cuối cùng không…”

Tiểu Ảnh ngạc nhiên: “Cậu ngốc quá, đây là một cơ hội tốt. Chỉ cần có thể nắm được giám đốc Bạc, nửa đời sau của cậu không cần lo cơm áo nữa.”

Mộc Cận quay đầu lại nhìn Tiểu Ảnh, thấy bạn cô bạn đang nhe răng trợn mắt nhìn mình, vì vậy lại trả lời trên MSN: “Làm việc làm việc, bị sếp bắt được là xong đấy.”

Vừa nói xong, Mộc Cận chợt thấy Đâu Đâu lên mạng. Cô nghĩ ngợi, hay là hỏi cô bạn một câu: “Nhóc con.”

Đâu Đâu rất nhanh trả lời lại, chỉ thiếu nước nhào đầu về phía cô: “Ai nha ai nha, tớ muốn chết, ở trường học buồn chán muốn chết rồi. Thực tập như thế nào?”

Mộc Cận rơi nước mắt: “Bình thường bình thường, không được tốt lắm.”

Đâu Đâu bày ra phong thái nữ vương bát quái: “Cùng thiếu gia nhà họ Bạc có tiến triển thêm bước nào không hả?”

Tiến thêm một bước… Qua đêm một lần ở nhà anh ta có tính không?

Nhưng những lời này có đánh chết Mộc Cận cũng không dám nói ra, vì thế trả lời Đâu Đâu: “Trên cơ bản, không có.”

“Cái gì gọi là trên cơ bản?” Đâu Đâu hiểu sâu sắc, bác đại tinh thông Hán ngữ, kiên nhẫn truy hỏi.

Mộc Cận gãi gãi đầu: “Là như thế… Khẳng định là như thế chứ còn sao. Này tớ bảo, cậu thực sự cảm thấy, Bạc Tam là theo đuổi tớ sao?”

Đâu Đâu gửi đi một icon khinh thường: “Không phải theo đuổi thì là làm gì? Trăm phương ngàn kế kéo cậu vào công ty mình để ngắm chơi à? Mộc Cận, cậu vẫn rất thông minh nha, sao bây giờ lại ngốc thành như vậy?”

Mộc Cận thở dài: “Sao tớ lại cảm thấy… Không giống…”

Đâu Đâu khinh bỉ: “Chỗ nào không giống? Người ta không phải đã nói muốn cậu làm bạn gái sao?”

Mộc Cận nhếch môi, đánh từng chữ từng chữ: “Nói thì nói như thế, chẳng thể vì một câu nói đó mà cho là thật. Cậu đã thấy ai trước mặt bạn gái đi thân mật nồng nàn với người khác mà mặt không đổi sắc chưa? Cậu đã gặp ai đối với bạn gái không thể nói ra những lời thật tâm thật lòng chưa? Cậu đã gặp ai cố ý phơi bày tình cảm ở văn phòng, gây cho bạn gái biết bao phiền toái chưa? Cậu đã thấy ai đối với bạn gái… đôi khi biểu lộ không kiên nhẫn, thậm chí là vẻ mặt ghét bỏ chưa?”

Đâu Đâu ngừng thật lâu mới tiếp tục gõ: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Mộc Cận cũng ngừng lại rất lâu mới gửi sang một câu: “Tớ cũng không biết, tớ cảm thấy không đúng. Hơn nữa, còn một chuyện tớ thấy rất kỳ quái, đó là vào ngày đầu tiên gặp, anh ta lại gọi được chính xác tên của tớ.”

Lần này Đâu Đâu trả lời rất nhanh: “Anh ta có thể chiếm tiện nghi gì của cậu không?”

Mộc Cận suy tư cả buổi, vô cùng thất bại nói: “Hình như là, không có.”

Đâu Đâu sờ cằm: “Đã không có, anh ta làm vậy là vì cái gì? Nếu là vì một cái tát kia, bụng dạ cũng quá hẹp hòi,… Anh ta thực sự rảnh rỗi ăn no không có việc gì làm lại lấy tình cảm ra chơi đùa sao?”

Mộc Cận xoay xoay cây bút trong tay: “Không phải đâu, việc đã lâu như vậy, không đến mức mang thù như thế chứ?”

Đâu Đâu phát biểu một câu tổng kết: “Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, đi một bước tính một bước. Nhưng mà Tiểu Mộc Cận, cậu ngàn vạn lần đừng để vẻ đẹp bên ngoài mê hoặc mụ mị đầu óc.”

Mộc Cận gửi đi một icon gật đầu, tự nhiên lại có cảm giác mơ màng cùng mất mát.

Cô thở dài lại cầm bút lên xoay, không ngờ lần này “lạch cạch” một tiếng, đánh rơi bút xuống bàn.

***

Mộc Cận cảm thấy nếu cứ tiếp tục như thế này, sự nghiệp thực tập sinh của cô sớm muộn cũng sẽ chết yểu.

Lúc hết giờ làm, Cố Tuấn Nghiêu gọi điện đến, giở giọng oan ức phàn nàn: “Mộc Cận, em thật quá đáng lắm? Chẳng qua anh chỉ ở trước mặt ông chủ của em nói sẽ đến nhà em ở, em lại có thể tắt máy từ chín giờ tối!”

Mộc Cận vừa thu dọn đồ đạc vừa giải thích: “Không phải không phải, anh hiểu lầm rồi. Tối hôm qua em tăng ca, bề bộn tối tăm mặt mũi muốn chết, căn bản không biết điện thoại hết pin từ lúc nào.”

Cố Tuấn Nghiêu lầm bầm: “Lại lừa anh. Tiểu Cận, vài năm không gặp mà công lực gạt người của em nâng cao quá, nói xem, là ai suốt ngày đem cái tên xui xẻo này ra làm bia đỡ đạn ấy nhỉ?”

Mộc Cận bước vào thang máy, hơi hạ thấp giọng xuống: “Từ khi anh ra nước ngoài, cuộc sống của em ngàn vạn lần nhàm chán cộng với công việc xoắn xuýt, một là không có người giúp làm bài tập, hai là không có người mua đồ cho, ba là không có người rảnh rỗi cùng em tán gẫu, thực sự quá bi thương, nào có ai tốt bụng mỗi ngày để cho em lừa gạt đâu? Anh đúng là ngốc.”

Cố Tuấn Nghiêu dừng lại, thật lâu sau mới nói tiếp: “Anh đang ở trước cửa công ty em. Ra cửa rẽ trái.”

Mộc Cận vừa ra đến cửa công ty, trông thấy Cố Tuấn Nghiêu phong độ nhẹ nhàng đang đứng bên ngoài. Áo khoác âu phục đã cởi ra, vắt ngay ngắn trên cánh tay, áo sơ mi màu xanh da trời càng tôn lên làn da trắng, nét mặt hơi cười lộ ra tám chiếc răng, ánh sáng khiến cô chói mắt.

Mộc Cận chậm chạp đi tới, giống như cười mà không cười nghiêng đầu nhìn anh: “Tổng giám đốc, anh còn định ở lại Bắc Kinh bao lâu?”

Cố Tuấn Nghiêu an ủi: “Xin lỗi em, tổng trụ sở của công ty anh đặt chính tại thủ đô này.”

Mộc Cận nuốt nuốt nước miếng: “Cái đó, cái đó, cái đó, chắc là anh muốn ở khách sạn nhỉ?”

Cố Tuấn Nghiêu nhìn cô như nhìn quái vật, một lúc sau mới lắc đầu: “Bốn năm không gặp, em lại có thể đần độn đi nhiều như vậy. Chậc chậc chậc.”

Mộc Cận cao thấp đánh giá anh: “Chắc công ty phải sắp xếp cho anh một căn hộ nhỏ chứ?”

Cố Tuấn Nghiêu gõ đầu cô một cái, cười híp mắt nói: “Bằng không thì em nghĩ tối qua anh đi đâu? Trông cậy vào em thì chắc giờ này anh đã chết cóng ở đầu đường rồi…”

Mặt mũi Mộc Cận tràn đầy vạch đen: nói quá, không đến mức oán trách người ta như vậy chứ…

Cố Tuấn Nghiêu thấy cô không nói lời nào, khe khẽ nở nụ cười: “Đi thôi, đưa em đi ăn cơm.”

Mộc Cận nhìn xung quanh: “Anh lái xe tới đây à?”

Anh gật nhẹ đầu, đưa áo khoác cho cô: “Ở đây chờ anh một chút.”

Cố Tuấn Nghiêu vừa đi, Tiểu Ảnh như trận gió chạy vội tới, níu lấy cánh tay Mộc Cận, bắt đầu ồn ào: “Mộc Cận Mộc Cận Mộc Cận, cậu không phải cùng với giám đốc sao, sao bây giờ lại ở đâu ra anh chàng đẹp trai kia vậy?”

Cánh tay đáng thương của Mộc Cận thiếu chút nữa bị cô bạn giày vò đến gãy ra, vất vả lắm mới rút tay ra được, lấy hơi rồi mới nói: “Anh ấy là hàng xóm của mình, ài, từ bé đã cùng nhau lớn lên…”

Tiểu Ảnh nghi ngờ nhìn chằm chằm Mộc Cận: “Cậu xác định chỉ là, hàng xóm?”

Mộc Cận gật đầu: “Tất nhiên xác định, càng khẳng định.”

Tiểu Ảnh than một tiếng, vẻ mặt tiếc chưa xem được kịch vui: “Mình còn tưởng có người muốn cùng giám đốc Bạc tranh giành quyền che chở cho đóa hoa cậu, kích động từ nãy giờ, cuối cùng thì hố to.”

Mộc Cận xoa xoa mũi: “Tiểu Ảnh, mình không ngờ cậu lại là kiểu người sợ thiên hạ chưa đủ loạn.”

Tiểu Ảnh ha ha cười: “Mình chỉ không muốn thấy giám đốc Bạc bị thất bại…”

Mộc Cận liếc xéo: “Hóa ra cậu kỳ vọng rất lớn ở mình nha, nhưng mà mình cảm thấy hi vọng của cậu sẽ phải thất vọng rồi.”

Vừa dứt lời, Mộc Cận chợt nghe thấy tiếng còi ô tô vang trời. Cô nhìn quanh, đúng là Cố Tuấn Nghiêu đang mở cửa xe đứng ở bên đường, gọi cô đi qua.

Tiểu Ảnh cười tủm tỉm: “Không quấy rầy cậu không quấy rầy cậu, mình đi trước nha.”

Mộc Cận cũng cười tủm tỉm tạm biệt cô bạn, đi về phía Cố Tuấn Nghiêu.

Đi được nửa đường, không biết thần xui quỷ khiến thế nào Mộc Cận lại quay đầu nhìn thoáng qua cửa công ty. Vừa nhìn, cô dường như trông thấy một bóng dáng quen thuộc chợt xuất hiện ở cửa.

Đến khi cô quay lại nhìn, cửa công ty đã lại không có một bóng người, giống như bóng dáng quen thuộc vừa rồi chỉ là do cô tưởng tượng.

Mộc Cận xoa xoa tai, gần đây tinh thần không được tốt lắm, có quá nhiều chuyện xảy ra, đến khi không có việc gì cũng tự hù dọa mình.