Cố Tuấn Nghiêu bưng chén đĩa, vừa quay đầu lại thấy Mộc Cận đang rung đùi đắc ý mãnh liệt nhìn mình, anh nhịn không được lại cười: “Trông ngốc chưa kìa, chẳng lẽ thấy anh bất ngờ về nước vui đến mức cười choáng váng luôn hả?”
“Đi mau.” Mộc Cận lao ra cực kỳ nhanh, “Anh nghĩ thì hay lắm, em cho anh biết, năm đó là anh vứt bỏ em, bây giờ đừng có trông chờ gì hết.”
Ánh mắt Cố Tuấn Nghiêu tối lại nhưng bất chợt nở nụ cười: “Năm đó anh là một con thỏ ngoan, thấu hiểu đạo lý thỏ không ăn cỏ gần hang. Bây giờ thì tốt rồi, hai chúng ta cũng không ở gần nhau, em sao có thể đối xử tàn nhẫn với anh như thế?”
Mộc Cận lại gãi đầu, cúi xuống mãnh liệt hút một hơi cà phê rồi nuốt xuống bụng.
Cố Tuấn Nghiêu cau mày, nhẹ giọng trách cứ: “Uống chậm một chút, coi chừng đau bụng.”
Chỉ một câu nói, lại khiến cho Mộc Cận thiếu chút nữa thất thần, một ngụm chất lỏng lạnh như băng nghẹn lại trên yết hầu, cô bắt đầu ho sặc sụa.
Khi Cố Tuấn Nghiêu tốt nghiệp đại học năm thứ tư, Mộc Cận vẫn còn đang học cấp ba, trong đầu đơn giản chỉ có mấy kiến thức tiếng anh, chính trị, sử, địa, đột nhiên nghe tin Cố Tuấn Nghiêu muốn ra nước ngoài, lúc đó cô rúc vào trong chăn khóc đến trời đất mịt mù.
Khóc xong cô mang đôi mắt đỏ như hai quả hạch đào, đứng dậy cầm áo khoác xuống lầu gặp Cố Tuấn Nghiêu, sống chết kéo anh tới tiệm KFC ở gần nhà.
Hai người ngồi xuống yên vị, Mộc Cận ra sức múc một thìa kem lớn nuốt vào bụng, giống như là để lấy dũng khí, sau đó mới nói với Cố Tuấn Nghiêu một câu: “Cố Tuấn Nghiêu, em thích anh.”
Cho tới khi đó, Mộc Cận cũng chưa từng gọi cả tên họ Cố Tuấn Nghiêu như vậy, chỉ gọi anh là anh hai.
Không ngờ Cố Tuấn Nghiêu chỉ mỉm cười với cô, một bàn tay vỗ nhẹ lên đầu: “Mộc Cận ngốc, học trò này ở đâu vậy?”
Mộc Cận như bị giáng một cái tát, cau mày thu mình trên ghế, buồn bã mong chờ nhìn anh: “Nghe mẹ em nói anh muốn xuất ngoại.”
“Đúng.” Cố Tuấn Nghiêu nhẹ gật đầu, “Anh muốn sang Đức. Nhưng bây giờ liên lạc cũng thuận tiện, em không cần phải trình diễn một màn bi kịch như vậy? Hơn nữa, xem thân hình nhỏ bé của em, sử dụng mỹ nhân kế hãy còn quá sớm.”
Anh cứ một mực như vậy, không che giấu, không xem cô là phụ nữ.
Mộc Cận xấu hổ liếʍ liếʍ môi, lại ra sức múc một thìa kem to đút vào miệng.
Kết quả, cô đúng là không phụ kì vọng, bị đau bụng.
Lần đau bụng đó là nghiêm trọng nhất từ trước tới giờ, cả người như nhũn ra, giống như bị buộc vào một sợi dây treo trên không trung, sau đó bị người ta dùng roi hung hăng mà quật vào. Mộc Cận đau đến mức trán vã mồ hôi lạnh, mặt trắng bệch không còn giọt máu, môi tím tái.
Cố Tuấn Nghiêu vội vàng phát hiện ra, ôm ngang người cô cõng trên lưng, vừa chạy về nhà vừa quở trách, gần như là gào lên: “Mộc Cận em sao lại không hiểu chuyện như vậy? Là ngày mấy mà còn dám ăn đồ lạnh, không muốn sống nữa sao!”
Mộc Cận áp sát trên lưng anh, dường như đã mất đi ý thức, trước mắt một mảng tối đen. Rất lâu sau cô mới mờ mịt có phản ứng, hóa ra cô vẫn còn đang trong kỳ sinh lý.
Còn có tình huống xấu hổ nào mà anh không biết? Ngay lần đầu tiên bà dì tới thăm chính cô cũng không biết, một mảng lớn vết máu đỏ trên quần, may còn có Cố Tuấn Nghiêu để cho cô mặc đồng phục của anh về nhà. Mộc Cận chóng mặt, đầu nặng trĩu, dù sao sự cố này anh cũng đã gặp qua, chết thì cũng chết rồi, tất cả chỉ còn lại cái xác.
Nghĩ đến đó cô chợt nảy ra, có phải mình cư xử quá ngốc nghếch, ngu dốt, nên Cố Tuấn Nghiêu mới không thích?
Nếu là như vậy, sau này cô thay đổi không được sao?
Đúng là Mộc Cận còn chưa phát triển đầy đủ thành thiếu nữ, Cố Tuấn Nghiêu đã đi rồi. Ngày anh đi, Mộc Cận không đưa tiễn, trái lại cô ngồi một mình trong công viên gần quán KFC ăn hết một ly kem.
Sau khi ăn xong, cô cầm cái ly không tiện đường đi tản bộ, cuối cùng đứng bên hồ nhân tạo cạnh công viên, nói rất có khí phách: Cố Tuấn Nghiêu, anh không quan tâm tới Chúa, tất Chúa sẽ có cách trừng trị! Đừng tưởng em còn có thể nhớ tới anh tại hồ sen Đại Minh này!
Sau đó ly kem rỗng bị ném xuống hồ, chao đảo đung đưa theo gợn sóng trôi xa.
***
Chẳng mấy chốc đã hết giờ làm buổi chiều, Mộc Cận nhận được thông báo từ cấp trên trực tiếp, kể từ hôm nay bộ phận tài chính tăng ca tập thể.
Cô vốn định đến giờ cơm tối gọi điện mời Cố Tuấn Nghiêu đi ăn, thế nhưng vừa mới cầm điện thoại lên, điện thoại nội bộ trên bàn làm việc chợt đổ chuông.
“Xin chào.”
“Đến tầng hai mươi, nhanh lên.” Bạc Tam chỉ nói ra sáu từ, vô cùng phóng khoáng cúp điện thoại.
Mộc Cận cầm ống nghe ngẩn người, đây là ý gì?
Cô cố chờ đến lúc tất cả đồng nghiệp đi ăn cơm mới vụиɠ ŧяộʍ đi tìm Bạc Tam. Kết quả vừa đẩy cửa đã thấy anh ngồi ngả nghiêng trên ghế làm việc rộng lớn, quấn quanh cổ là một đại mỹ nhân.
Hai tay mỹ nhân ôm lấy cổ Bạc Tam, mặt ghé sát vào mặt anh, môi hơi cong lên vẻ hờn dỗi, hình như đang nói gì đó. Trái lại thần sắc Bạc Tam lạnh nhạt, không đẩy ra, cũng không thấy được có biết bao thân mật, có vẻ như mỹ nhân một mực dán sát vào người anh.
Hai người nghe tiếng cửa phòng mở, đồng thời ngẩng đầu nhìn ra phía cửa. Trong ánh mắt mỹ nhân hơi mang theo sự tức giận, ánh mắt Bạc Tam lại thờ ơ lạnh lùng, xuyên thẳng vào người Mộc Cận.
Mộc Cận vẫn còn đang vịn tay trên nắm cửa, mặt đỏ tới tận mang tai, nghẹn họng nhìn trân trối, cô xấu hổ đứng ngay cửa, tiến lên cũng không được, lùi lại cũng không xong. Một lúc sau cô mới có phản ứng, ngượng ngùng cười cười: “Hai người tiếp tục, tiếp tục…” Vừa nói vừa định đóng cửa đi ra ngoài.
Không ngờ Bạc Tam đột nhiên lên tiếng: “Mộc Cận.”
Cô vẫn đứng ở cửa, xấu hổ cười nhìn Bạc Tam: “Sếp đang bận, tôi xuống tiếp tục cống hiến xương máu cho công ty, khi nào anh xong việc thì hãy xuống…”
Khóe miệng Bạc Tam giật giật, đẩy mỹ nhân trong ngực ra, lại quay sang Mộc Cận nhẹ gật đầu: “Vào đi.”
Mộc Cận xoay gót tiến vào văn phòng, nhìn mỹ nhân cười nịnh nọt: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi.”
Mỹ nhân phong tình vạn chủng củng mỉm cười với cô: “Không sao, công việc quan trọng hơn.”
Công việc? Bạc Tam gọi cô lên đây có thể có việc gì?
Mộc Cận nghi hoặc liếc sang Bạc Tam, chỉ thấy anh hơi thẳng người trên ghế ngồi, trong ánh mắt dường như cũng mang ý thắc mắc: “Cô đến tìm tôi, có chuyện gì không?”
Phụt… Mộc Cận run rẩy dùng ánh mắt thể hiện sự phẫn nộ, rõ rành chính anh bảo tôi đi lên…
Thấy bộ dạng Mộc Cận nghiến răng nghiến lợi kiềm chế, Bạc Tam thản nhiên ngả người ra ghế dựa, khóe miệng vẽ nên nét cười xa lạ, hỏi lại: “Cô tìm tôi có chuyện gì?”
Mộc Cận vụиɠ ŧяộʍ liếc mắt nhìn mỹ nhân đứng gần đó, lại trừng mắt nhìn anh, phát ngôn bắt đầu lung tung: “À tôi lên đây hỏi thử buổi sáng tôi vì việc công mà về sớm liệu có bị khấu trừ toàn bộ tiền thưởng hay không.”
Đã là nhân viên thực tập còn muốn toàn bộ tiền thưởng… Một cánh tay Bạc Tam chống trên bàn làm việc, ngón cái đỡ tại xương gò má, bàn tay hơi vươn ra vừa đủ che khuất nửa dưới khuôn mặt, giọng nói có phần xa cách truyền tới, vẫn là lạnh lùng lạnh nhạt: “Cái này không thuộc quản lí của tôi.”
Mộc Cận trừng mắt, bò theo bậc thang đi xuống: “À vậy là không do sếp quản lí, đều tại Tiểu Phương chết tiệt kia nói tôi nên đi tìm anh, việc kia anh cứ mặc kệ, không cận bận tâm, chào sếp, tôi đi trước.”
Nói xong nhanh như chớp, cô lại quay sang mỹ nhân khẽ gật đầu, xoay người tiện thể vội vàng đi ra cửa.
Kết quả trong nháy máy cửa khép lại, Mộc Cận nghe thấy tiếng mỹ nhân nũng nịu cất lời: “Cô ta thực sự là nhân viên công ty anh sao? Sao lại không hiểu chuyện như vậy?”
Khóe miệng Mộc Cận co giật, mỹ nhân thân mến à, không hiểu chuyện chính là cái con người trước mắt cô ấy?
Ngay sau đó giọng nói lạnh lùng của Bạc Tam truyền đến: “Em về đi, ngày khác lại mời em đi uống trà.”
Mộc Cận dừng lại, cảm thấy buồn nôn, chợt nghe thấy tiếng mỹ nhân oan oan ức ức nói: “Tam thiếu gia, đến bao giờ anh mới nghiêm túc liếc nhìn em một cái?”
Mộc Cận trốn ngoài cửa sờ sờ cằm, rõ ràng đối với mỹ nhân yêu thương nhung nhớ lại thờ ơ như vậy, chẳng lẽ anh ta là một tên Liễu Hạ Huệ?
Đang lúc cô miên man suy nghĩ, cửa văn phòng Bạc Tam mở ra. Mỹ nhân nhìn thấy Mộc Cận ngoài cửa thì hơi nghi hoặc, nhướn đôi mày tinh xảo, nghiêng nghiêng đầu ngó cô: “Sao cô vẫn còn ở đây?”
Mộc Cận ngẩn ngơ, mặt nhăn nhó cười khổ: “Tôi… Chân tôi đau…”
Cô vừa dứt lời, Bạc Tam liền xuất hiện ở cửa, cau mày liếc xéo Mộc Cận, giọng nói vẫn nhàn nhạt: “Xảy ra chuyện gì?”
Xong rồi xong rồi… Trong lòng Mộc Cận âm thầm run rẩy, trên mặt vẫn không thể không giả vờ tỏ ra vài phần thống khổ: “Giám đốc, gót giầy tôi cao quá, bị trẹo chân…”
Bạc Tam liếc nhìn đôi “giày cao gót” không đến ba centimet của Mộc Cận, nhịn không được khóe miệng thoáng co giật. Trái lại mỹ nhân bên cạnh hừ lạnh một tiếng: “Giày như vậy mà trẹo chân vào lúc này, sẽ không phải là có cái gì…”
Mộc Cận đưa mắt thấy ngay đôi giày gót nhỏ xíu gần bảy phân của mỹ nhân, nhếch nhếch miệng, cuối cùng không nói gì.
“Được rồi.” Rốt cuộc Bạc Tam cũng lên tiếng, thay Mộc Cận giải vây, “Em đi về trước đi.”
Mỹ nhân nhướn mày trừng mắt với kẻ địch Mộc Cận, lại buồn bã ai oán nhìn Bạc Tam, sau nhấc chân tiến vào thang máy.
Cửa thang máy vừa đóng lại, Bạc Tam sải bước đã đến trước mặt Mộc Cận, trong ánh mắt phảng phất có nét uể oải ngờ vực: “Em sao lại ngốc như vậy?” Vừa nói xong, anh ôm ngang Mộc Cận chân đau đang vịn vào tường bế lên.
Mộc Cận đâm lao phải theo lao, muốn giãy dụa lại không dám giãy dụa, chỉ có thể để mặc cho Bạc Tam bế vào văn phòng.
Bạc Tam ôm Mộc Cận đặt xuống sô pha, vươn tay muốn giúp cô cởi giày.
Mộc Cận nhận thấy tư thế này không đúng, vội vàng ngăn lại: “Không có gì to tát, không dám phiền đến giám đốc.”
“Sao?” Bạc Tam dừng tay một chút, ngẩng đầu nhìn cô, “Gọi anh là gì?”
Ôi trời? Mộc Cận ngốc…
Bạc Tam dáng vẻ đã hiểu rõ, cúi đầu đỡ lấy chân giúp Mộc Cận cởi giày, ở bên cạnh nhàn nhạt mở miệng: “Xem ra em vẫn còn cần phải được nhấn mạnh ấn tượng về ba điều đầu tiên này…”
Mộc Cận kịp phản ứng, vừa co chân về vừa ngăn lại bàn tay Bạc Tam đang nắm ở cổ chân cô: “Không cần không cần, thật sự không cần…”
Một tay Bạc Tam một phát đã bắt được tay Mộc Cận, tay kia chuẩn xác nắm lấy cổ chân cô. Đến khi giữ chặt được cổ chân, anh thoáng dừng lại động tác, ngẩng đầu lên nhìn cô.
Mộc Cận bị Bạc Tam nhìn chằm chằm, cả khuôn mặt đỏ bừng, chỉ biết run run cười giả lả: “Giám đốc thật sự không cần, tôi chỉ hơi sái chân một chút, cũng không cần nhọc đến anh đích thân quan tâm.”
Bạc Tam không nói lời nào, từ từ nới lỏng nắm tay giữ ở cổ chân, lẳng lặng ngẩng đầu nhìn cô, khiến cho Mộc Cận toàn thân phát sợ.
Lại nói tiếp, cô chợt nghe tiếng Bạc Tam cười nhẹ, trong thanh âm dường như ẩn hơi lạnh: “Không nhìn ra Mộc Cận em còn rất có bản lĩnh, nói dối gạt người mà mặt không đỏ, tim không đập.”
Mộc Cận lúng túng, nhếch nhếch miệng cười: “Thực ra tôi không cố ý… Nói đến ba điều kia…”
Bạc Tam lại đứng dậy, quay người đi về phía bàn làm việc bên cạnh, giọng nói lạnh lùng: “Không có việc gì thì em xuống làm việc tiếp đi.”
Mộc Cận nhìn bóng lưng anh thè lưỡi rồi rụt cổ lại chạy ra khỏi văn phòng. Cô vừa chạy vừa không thèm nhìn lại thế nhưng trong lòng thầm nghĩ, dựa vào cái gì tôi phải tuân thủ ba điều kia, mà anh lại có thể cùng mỹ nữ liếc mắt đưa tình, dựa vào cái gì bắt tôi phải làm thánh nữ mà anh lại có thể nhẹ nhàng bay qua muôn ngàn vạn hoa, hai chúng ta quan hệ tốt như vậy từ lúc nào chứ…
Trong văn phòng, ngay lúc cánh cửa khép, Bạc Tam cũng xoay người lại. Khóe miệng anh kéo lên một đường cong, tay sít sao siết thành quyền, đối với cánh cửa đóng kỹ kia cất tiếng thở dài.