Chương 2
Lúc này, Hựu Huyên đã 12 tuổi, cô đứng ngoài trời, lạnh lùng nhìn vào nhà qua ô cửa sổ- bên trong đang rất náo nhiệt.
Đêm nay là đêm giáng sinh, một cây thông Noel được dựng ngay trong phòng khách, đèn trang trí lấp lóe những sắc màu giả dối, các món trang sức lấp lánh treo đầy quanh thân cây, nơi nơi đều có bóng dáng của Noel. Những gói quà lớn lớn nhỏ nhỏ đặt đầy trong góc phòng- Hựu Đình thích nhất lễ Noel vì hàng năm ba mẹ đều tạo bầu không khí giả tạo nhưng vui vẻ cho cô.
Hựu Huyên không tham gia vào đám người náo nhiệt đó, bọn họ mừng lễ Noel nhưng cô thì chỉ thêm một ngày lẻ loi cô độc- một năm 365 ngày, ngày nào cũng như ngày nào.
Lệ Bình vừa đi học về, không ngoài ý muốn, tham gia vào đám người- dù mẹ mất sớm nhưng năm nào anh cũng nghỉ lễ cùng ba mình. Năm người vây quanh bàn ăn chuyện trò, thỉnh thoảng còn cười to vui vẻ. Bọn họ là người một nhà- Hựu Huyên đã biết điều đó từ rất sớm rồi- cô còn từng nghe ba mình nói với Lâm Tĩnh Phân rằng ông hy vọng, sau khi lớn lên, Hựu Đình sẽ gả cho Lệ Bình.
Bọn họ sẽ kết hôn sao? Hựu Huyên cười lạnh- chuyện không phải của cô, cô chẳng buồn quan tâm làm gì.
Lệ Bình đang nói gì đó, Hựu Đình thì cười đến run rẩy cả người, đôi má đỏ bừng. Tiếng nhạc Noel văng vẳng. Hựu Huyên bĩu môi, cô cúi đầu lẩm bẩm: giả dối. Cô thường cảm thấy mình chính là cô bé bán diêm, sự ấm áp của cô chỉ có thể đến từ một que diêm nho nhỏ, may mà tính cô đủ lạnh- dù có giá rét thế nào đi nữa cũng không làm cô gục ngã.
Trời rất lạnh, dự báo thời tiết nói có luồng gió lạnh thổi vào đất liền làm tuyết rơi trên núi. Hựu Huyên chỉ mặc một bộ đồ thể thao trắng- cô không thấy lạnh, ngược lại còn đổ mồ hôi ướt đẫm lưng- cô mới chạy từ lớp học vũ đạo ở gần đó về. Cô đeo túi xách, trong túi có giày múa áo múa và một thiệp mời của cô giáo. Buổi biểu diễn cuối năm sẽ diễn ra vào Tết Nguyên Đán, cô giáo muốn học sinh mời phụ huynh đến dự… không biết ông có đi không? Có lẽ sẽ không! Dù sao thì luôn có “chuyện bất ngờ” xảy ra làm ông không đi được, cô nhìn quen lắm rồi!
Lần đầu khi cô mời ba, ông bảo sẽ đi nhưng khi sắp lên đường thì Hựu Đình phát sốt, ông và Lâm Tĩnh Phân phải đưa nó nhập viện- ngày đó, tất cả những bạn tham gia biểu diễn đều nhận được hoa do người nhà tự tay trao tặng, chỉ cô không có, vì vậy bạn bè bắt đầu cười nhạo sau lưng cô.
Cô biết các bạn học không thích cô, vì cô hay tính toán sâu xa, tham vọng quá mạnh mẽ đến làm người ta phát sợ, cho nên…… Dù cô là thiên tài giỏi nhất theo lời cô giáo nhưng múa đẹp nhất thì sao chứ- cả người nhà cô cũng không đến cổ vũ cơ mà. Từ đêm đó, cô thề rằng: cô sẽ thành người nhận được nhiều hoa nhất trong cả đoàn múa.
Lần thứ hai mời, ông đến trễ, khi ông bước vào thì cô đã biểu diễn xong. Ông bảo thật xin lỗi, nói rằng có việc đột xuất- về đến nhà cô mới biết “việc đột xuất” kia chính là Hựu Đình la hét đòi ông dẫn đi mua búp bê.
Cô nhớ lại đêm mẹ mất- thử 3 lần là đủ rồi- cho nên…… Cô mở túi, lấy thiệp mời ra chuẩn bị xé bỏ thì… Ai đó nhanh tay chộp lấy tấm thiệp.
“Đây là cái gì?”
Giọng nói ấm áp dịu dàng như muốn làm người ta hòa tan vang lên- biết đó là ai, cô không trả lời, trên mặt tràn đầy bướng bỉnh quật cường. Lệ Bình là một anh chàng may mắn vì bất cứ ai nghe giọng nói của anh cũng không thể chối từ, nhưng, Hựu Huyên thì không: “Là giấy mời của đoàn em hả? Cho anh được không? Anh sẽ đến xem em múa.”
Cô lạnh lùng nhướng mày, hai mắt có ý hận- anh thường bảo ánh mắt cô rất đáng ghét nhưng sau vụ bể cá ngày hôm đó, anh lại cảm thấy đôi mắt đáng ghét này rất thú vị, hơn nữa còn thấy thú vị suốt 6 năm liền.
Hựu Huyên từng hăm dọa anh 3 lần: nếu lại chọc cô thì sẽ cho anh biết tay. Lần đầu tiên là vụ bể cá. Lần thứ hai, cô quăng cặp sách anh vào ống cống. Lần thứ ba, cô dùng dao cắt nát yên xe đạp của anh. Sau 3 lần, cô không buồn để ý sự khıêυ khí©h của anh nữa.
“Không cần.” Cô vồ qua muốn giành lại thiệp mời.
“Anh muốn đi.” Lệ Bình nhanh chóng ghi nhớ thời gian địa điểm buổi diễn xong mới trả tấm thiệp cho Hựu Huyên. Cô lạnh lùng giật lấy, vo lại, quăng vào bụi hoa hồng rồi xoay người vào nhà.
Tĩnh Phân thấy cô trở về thì cười cười chào đón: “Hựu Huyên về rồi hả con? Dì tưởng hôm nay con sẽ tập múa đến khuya nên định để dành đồ ăn đây. Con đã về thì lại đây cùng ăn nào.”
Cô chưa bao giờ cho rằng bà là dì, là mẹ gì- đối với cô, bà chỉ là “người đàn bà kia” hay “Lâm Tĩnh Phân” thôi. Nhìn sang nơi khác, cô làm bộ không nghe thấy lời bà nói mà quay qua chào Chu Tín Bân.
“Con chào chú Chu.” Cô lễ phép nói.
“Ừ. Vitamin lần trước chú cho hết chưa?”
Ông rất thích Hựu Huyên, không chỉ vì cô rất đẹp mà còn vì cô phát ra sự cố chấp quật cường từ từng ánh mắt cử chỉ, giống hệt người bạn thân lúc trẻ của ông- mẹ của Hựu Huyên, Trình Hinh Nghi.
“Vẫn còn một ít ạ.”
“Ừ, để chú bảo Lệ Bình đem thêm hai lọ thuốc cho con. Nhớ uống thường xuyên nhé, nhảy múa là dễ mệt lắm.”
“Vâng.”
“Muốn dùng cơm với cả nhà không?”
“Không cần ạ, con mệt quá rồi.”
“Vậy con tắm rửa nghỉ ngơi trước đi.”
“Vâng, gặp lại chú sau ạ.” Ban đầu, việc cô chỉ nói chuyện với mỗi chú Chu khiến mọi người thấy lạ, nhưng mãi rồi cũng quen, mọi người xem đó thành điều hiển nhiên.
Cô xoay người lên lầu, chẳng buồn nhìn ba mình lần nào. Nghị Đạt thấy cô cự tuyệt bọn họ- cự tuyệt hoàn toàn như thế- thì thở dài mặc kệ. Ông biết chắc mình đã mất đi cô con gái hay ôm ông, nói với ông rằng “Rất yêu ba, rất nhớ rất nhớ ba” rồi.
Tắm xong, Hựu Huyên lấy ổ bánh mì còn thừa lại từ buổi trưa ra gặm. Ngồi ở mép giường, vung vẫy hai chân, cô nhìn ra cửa sổ, bánh mì trong miệng trở nên nhạt nhẽo.
Cô có thể lấy cớ sắp lên cấp hai thôi lớp khiêu vũ nhưng…… Khi đó cô nên làm gì đây? Cô không muốn ở nhà trơ mắt nhìn gia đình đáng ghét kia nhưng lại không biết đi đâu bây giờ- cô đâu quen biết ai. Vả lại, nếu cô không múa nữa thì người đau lòng nhất có lẽ chính là cô Giang- mấy năm nay, trừ chú Chu, chú Lô ra thì chỉ còn cô Giang đối xử tốt với cô mà thôi, cứ thế, cô xem cô Giang như người mẹ thứ hai của mình lúc nào không biết- cho nên cô vì sự chờ mong của mẹ mà múa.
“Hựu Huyên.” Cửa mở, Lệ Bình không mời mà tự vào.
Cô ngồi trên bậc cửa sổ. Tóc dài ướt sũng, dính bết trên vai, hơi lạnh nhưng cô chẳng quan tâm- chút hơi lạnh ấy thì thấm vào đâu?
“Sao không xuống ăn tiệc mà gặm bánh mì trong này? Quái chiêu!” Anh chưa bao giờ để ý sự lạnh nhạt của cô. Đến bên cửa sổ, anh đặt đồ ăn xuống. Cô làm như không thấy.
“Dù không đói cũng phải ăn cơm. Em sắp dậy thì rồi, cần nhiều dinh dưỡng.” Anh gắp miếng thịt bò đưa đến bên miệng cô. Hựu Huyên quay đi, cự tuyệt ý tốt của anh chàng.
“Ngoan, có ăn mới lớn lên được, nếu không Hựu Đình sẽ cao hơn em, đến lúc đó em lại phải kêu Hựu Đình là chị thì tức cười lắm đấy.” Anh cười nói.
Ngoan? Từ trước tới giờ cô có ngoan đâu? Cô không hợp với cái nhà này, không hợp với tất cả mọi người trong nhà trừ…… chú Chu.
Chú ấy là một người hiền lành và dịu dàng, cũng như con chú vậy- khuôn mặt tươi cười ấm áp, giọng nói dịu dàng- lần đầu cô nói chuyện với chú là khi cô ngã bệnh- chính chú canh giữ bên giường để chăm sóc cô. Khi đó, cô 10 tuổi, hôm đó là mùng 2 Tết, ba cô dẫn Lâm Tĩnh Phân và Hựu Đình về quê ngoại thăm bà con, cô cự nự không chịu lên xe, bác quản gia thì nghỉ đông, để tránh xấu mặt với người nhà, ba cô nhờ chú Chu chăm nom cô giúp mấy hôm- chú đồng ý ngay. Đêm đó cô phát sốt, trong lúc mơ mơ màng màng, cô biết có một bàn tay mềm nhẹ đặt lên trán mình đo nhiệt độ- hừng đông, cơn sốt qua đi, lúc tỉnh lại cô phát hiện chú đang ở cạnh bên. Ngoài mẹ ra, không ai đối xử với cô như vậy, dù đang giữa đông, cô nhận ra một dòng nước ấm len vào tim mình. Cô mở miệng hỏi: “Chú ơi, chú có quen thân với mẹ con không?”
“Thân chứ, chú với ba mẹ con là bạn bè từ nhỏ đến lớn mà.”
“Chú ơi, có phải mẹ không đáng yêu, không xinh đẹp, không làm người ta thích không?”
“Ai nói? Mẹ con vừa đáng yêu lại xinh đẹp, hơn nữa còn có rất nhiều người thích! Lúc ấy, trong trường tụi chú có rất nhiều bạn học theo đuổi mẹ con, có người còn làm người gác cửa trước cổng nhà ông bà ngoại con nữa kìa.”
Cho nên mẹ chỉ sai ở không đủ thông minh… nếu mẹ thông minh một chút thì chỉ thử 3 lần, như vậy sẽ không bị ba cô bắt nạt nhiều đến vậy: “Chú có theo đuổi mẹ con không?”
“Theo, ai chẳng theo? Có điều bà ấy không liếc nhìn chú lần nào cả.”
“Nếu mẹ thích chú thì tốt rồi, con thích chú Chu làm ba con cơ.”
Chu Tín Bân đau lòng vuốt vuốt tóc cô thở dài: “Hựu Huyên à, ba con cũng rất thương con mà.”
Cô lắc đầu không nói tiếp.
“Sức khỏe Hựu Đình không tốt nên ông ấy phải dành thật nhiều thời gian chăm sóc con bé chứ không phải cố ý xem nhẹ con.”
Cố ý hay không cố ý có khác sao? Quan trọng là: cô đối với ông cũng như mẹ đối với ông vậy, đều không quan trọng; cô biết rất rõ mà.
“Ba con cũng rất áy náy với mẹ con, ông ấy rất muốn đối xử tốt với con nhưng thái độ của con khiến ông ấy không biết nên làm thế nào. Con có thể cho ông ấy cơ hội làm điều đó không?”
Cô đã- nhưng ông đều bỏ qua- huống chi cô cũng không cần ông áy náy, cũng như mẹ chưa bao giờ muốn ông cảm thấy có tội với bà vậy.
“Con là cô bé ngoan, chú thấy rất rõ- chú biết con có rất nhiều uất ức cùng tức giận nhưng có giận cũng không đến giúp con được gì- trong khi chờ đợi con trưởng thành, chú hy vọng con có thể thử hoà hợp với gia đình này, thử tiếp nhận tình thương của ba con và dì Tĩnh Phân- hơn nữa còn phải học trả giá và quan tâm, chỉ có trả giá mới có tình thương, mới có quyền được đến tình yêu.”
Chỉ có trả giá mới có quyền được đến tình yêu? Cô lặp đi lặp lại những lời này suốt 3 lần rồi lắc đầu- cô không tin. Mẹ đã trả giá nhưng chẳng được đến tình yêu, thay vào đó là sự thất vọng và cái chết.
Từ đó trở đi, chú Chu dần dần trở thành người cha trong lòng cô- dù chú rất bộn rộn nhưng thường xuyên nhớ gọi điện dặn cô ăn uống đúng bữa; dù chú phải làm việc vất vả đến bạc tóc nhưng chưa từng quên mỗi lần ra nước ngoài lại mang quà về cho cô. Bởi vậy, cô lạnh nhạt với tất cả nhưng kiên quyết không khiến chú buồn phiền.
“Đang nghĩ gì vậy?”
Hựu Huyên tỉnh táo lại, phát hiện Lệ Bình đang dùng khăn lông lau khô mái tóc ướt đẫm của cô. Cô muốn tránh đi nhưng bị anh cản lại.
“Nếu anh là em thì sẽ mau mau ăn hết đồ trong mâm, nếu không thì 30 phút sau, ba anh sẽ lên đây đút em ăn.” Anh vắt khăn, sờ thử lên tóc cô- tốt rồi, đã khô. Cô liếc Lệ Bình một cái rồi rầu rĩ nhét thịt bò vào miệng.
“Kỳ cục, ba anh có quyền phép gì mà khiến em ngoan ngoãn nghe lời vậy?” Anh bật cười- cô bé cứng đầu này chỉ đầu hàng với mỗi mình ba.
Hựu Huyên không trả lời. Lệ Bình 19 tuổi, anh rất cao- trong mắt cô, anh đã là người lớn- nhưng cô không thể bắt chước Hựu Đình, xem anh như anh trai mình.
“Đây! Quà Noel.” Anh đưa túi giấy cho cô nhưng cô không nhận, thế là anh bồi thêm một câu: “Ba anh cho.”
Cô liếc anh một cái, mím môi cầm lấy, tâm không cam, tình không muốn nói: “Chuyển lời cám ơn của tôi tới chú Chu.”
Anh lại cười, cười đến cực kỳ hiền lành- phải nói vậy cô mới nhận quà của anh, tóm lại, không thể đi thẳng thì đánh đường vòng vậy.
“Ngoài ‘cám ơn chú Chu’ ra em không định nói gì với anh nữa sao?”
Nói cái gì bây giờ? Anh ta là chồng tương lai của Phương Hựu Đình, còn cô thì kiên quyết không thích dính dáng đến những người có liên quan đến Phương Hựu Đình- đây là nguyên tắc, là lập trường, là lằn ranh giới hạn mà chính cô đặt ra.
“Được rồi, em không nói thì anh nói- lần này anh sẽ đến xem em biểu diễn- muốn anh tặng hoa cho em không?”
“Không cần!” Cô chán ghét anh ta.
“Em thích hoa gì? Hoa hồng, bách hợp, hướng dương, chim thiên đường……”
“Margaret.”
Vừa thốt nên lời Hựu Huyên đã hối hận, cô không muốn nói chuyện với anh, lại càng không muốn anh đến dự buổi lễ nhưng cái chữ Margaret lại chạy ra khỏi mồm mà lý trí chưa kịp ngăn cản- anh rất có tài buộc người ta phải đáp lời.
“Không thành vấn đề, anh sẽ tặng em một bó thật thật lớn.” Anh cười khanh khách.
Cứ như vậy, hôm Nguyên Đán, Lệ Bình đến dự lễ, hơn nữa còn dẫn một đám bạn bè cùng đi- tất cả đều là nam, chẳng mấy hứng thú với nhảy múa nhưng trong tay mỗi người đều cầm một bó hoa, mỗi bó là một loài hoa để tặng cho “em của bạn”- may mà trong đoàn có rất nhiều cô bé xinh đẹp tao nhã để an ủi “trái tim nhỏ máu” của họ. Sau buổi diễn, bọn họ hoàn toàn thay đổi thái độ, thậm chí có mấy anh chàng vỗ vai Hựu Huyên: “Em gái à, đường tương lai của em cực kỳ xán lạn đấy.”, “Em ơi, em là ngôi sao sáng chói trên bầu trời nghệ thuật.”, “Anh dám thề là 20 năm sau: em chắc chắn sẽ thành ánh mặt trời của Đài Loan.”
Cô không biết họ nói những gì nữa nhưng mũi cô ngửi được mùi hoa, trên vai cô có một bàn tay to sưởi ấm đến tận trái tim.
Tối hôm đó, cô múa bài Hạnh phúc của Schubert, sau khi bước xuống sân khấu, cô thật sự cảm nhận được hạnh phúc.
16 tuổi, Hựu Huyên đi học ở một trường khá nổi tiếng cũng không bỏ nghiệp múa. Hàng năm, cô luôn giành được vài chiếc huy chương- đáng lẽ ra có con gái như vậy thì ba cô sẽ toàn tâm toàn ý yêu thương, tiếc là với cô thì không. Cô hoàn toàn cô đơn ở Phương gia, một mình một bóng, không giao tiếp với bất cứ ai trong nhà.
Càng lớn, số lần phát bệnh của trái tim Hựu Đình càng tăng- khiến cô này càng giống búp bê thủy tinh, chỉ chạm nhẹ cũng dễ vỡ; ngược lại, Hựu Huyên càng độc lập kiên cường.
Hựu Huyên có đau lòng không? Sẽ không, cô quen rồi. Mẹ đã dạy cô: chuyện gì cũng chỉ thử 3 lần thì buông tha được rồi, cho nên sau 3 lần thử tiếp nhận ba mình nhưng ông luôn bỏ dỡ thì cô không còn chút hy vọng gì với ba ruột mình rồi.
16 tuổi, Hựu Huyên trưởng thành sớm và khá nhạy cảm, cô biết mẹ đã nghĩ sai rồi- không phải ông thích những người biết múa mà là thích người đó, chỉ tiếc người đó không phải là mẹ. Hựu Huyên vẫn không thích múa nhưng cô đã lỡ bỏ quá nhiều công sức vào khiêu vũ- không phải không muốn buông tha mà do cô quật cường, muốn kiên trì giữ lời hứa với mẹ và bảo vệ sự chờ mong của cô Giang với mình. Cô nghĩ có lẽ cô sẽ nhảy múa cả đời, đến khi nhảy không nỗi nữa mới thôi dù đã biết như vậy cũng không khiến ba mình yêu thích. Có một điều bất ngờ là tài múa của Hựu Huyên không khiến ba cô chú ý nhưng lại rất được giới nghệ thuật ca ngợi: báo chí truyền thông thừa nhận cô là ngôi sao tương lai của bầu trời nghệ thuật Đài Loan, là tiên nữ trên sân khấu múa. Dù cô không chiếm tình thương của ba mình nhưng đã chiếm được phòng vũ đạo do tự tay ông trang trí cho Lâm Tĩnh Phân.
Vì căn bệnh của con gái, Lâm Tĩnh Phân bỏ múa rất lâu rồi, cơ thể trở nên cứng ngắc, kỹ thuật múa cũng xuống dốc- cô đã vượt mặt Lâm Tĩnh Phân trong giới vũ đạo. Nhưng có ích gì? Cô thường nhìn dãy cúp chật kín trong tủ mà cười khổ, không rõ vì sao mình phải liều mạng mà chẳng tích sự gì- thực đáng buồn, đúng không? Làm biết bao nhiêu việc chỉ để chiếm lấy một căn phòng mà người ta không cần.
Xoay tròn, nhảy lên, xoay tròn, nhảy lên… cô đứng trước gương làm hai mươi mấy lần cùng một động tác nhưng cô vẫn không hài lòng- lại một lần nữa, một lần nữa, một lần nữa…… Không đếm được đã làm bao nhiêu lần, chỉ biết cô thở hồng hộc, mồ hôi ướt đẫm mà vẫn kiên trì. Giờ phút này, trừ Hựu Huyên và bác quản gia ở nhà ra, những người khác đều ở bệnh viện vì sáng mai Hựu Đình phải vào phòng mổ.
10 giờ tối, chiếc đồng hồ treo tường mở bung khung cửa sổ be bé rồi chú chim nhỏ vụt ra, vỗ cánh kêu to, Hựu Huyên đã dùng hết phần sức lực cuối cùng, cô nằm xụi lơ trên mặt đất, nhìn trần nhà- như cá biển mắc cạn- cô mở to miệng thở hồng hộc.
Hựu Đình quá căng thẳng nên Chu Tín Bân phải cho cô một liều thuốc an thần, Lệ Bình chờ Hựu Đình ngủ say rồi mới rời bệnh viện. Xác suất thành công của ca mổ ngày mai không thấp, có lẽ sẽ không có vấn đề lớn nhưng Hựu Đình quá nhát gan, hơn nữa ngày thường được ông bà Phương bảo hộ, cưng chiều quá mức nên Hựu Đình luôn chịu không nổi dù chỉ là nửa phần lo lắng- từ hôm biết phải mổ, Hựu Đình đã trở nên lo lắng thất thường. Nếu người mổ là Hựu Huyên…… chắc cô chẳng buồn cau mày nữa.
Nhớ tới Hựu Huyên, anh lại muốn phì cười. Cô rất cao ngạo, rất lạnh lùng, rất kỳ quặc, không biết cách giao tiếp với mọi người, càng sẽ không hòa bình ở chung với người khác- tóm lại là cô hơi khó ưa- nhưng kỳ ở chỗ anh lại thích cô mới chết. Anh thích vẻ mặt nhàn nhạt của cô, thích nhìn cô liều mạng tập múa trong phòng, thích cơn giận không bến bờ của cô, thích cô luôn cắn chặt răng như thể toàn thế giới đều có lỗi… dù hơi lạ nhưng anh chính là thích cô như vậy…
Giữa người với người thực sự rất khó biết rõ tại sao thích và tại sao ghét. Anh quen Hựu Đình lâu hơn, thời gian ở chung cũng dài hơn Hựu Huyên nhưng anh lại thích ở cạnh Hựu Huyên, đặc biệt là sau khi bó Margaret kia chấm dứt cuộc chiến tranh lạnh giữa bọn họ, tình cảm của hai người cũng chậm rãi thành hình. Anh thường xuyên có mặt tại Phương gia, đứng ngoài cửa phòng vũ đạo nhìn Hựu Huyên tập múa như không muốn sống mà tức giận cùng đau lòng, đau lòng vì cô giận dỗi với cả thế giới như thế.
Thấy cô xụi lơ ở trên sàn nhà, anh mở cửa đi vào, lẳng lặng ngồi xuống cạnh cô.
“Anh tới làm gì?” Cô đờ đẫn mở mắt, liếc anh một cái rồi lại nhắm mắt.
“Để gặp em.”
“Phương Hựu Đình không đòi anh ở cạnh nó nữa sao?”
“Em không biết gọi cả tên cả họ của em ruột mình như thế là rất vô tình sao?”
Anh biết cô không thích Hựu Đình, biết cô tức giận vì ba cô yêu dì Tĩnh Phân nhưng… tình yêu mà, nó phức tạp đến mức cả Einstein cũng bó tay.
Vô tình? Hựu Huyên khẽ hừ một tiếng. “Anh định tới đây cãi nhau với tôi à?”
“Không phải, anh đem cho em mấy thứ.” Nói rồi anh lấy đồ ăn mua ở chợ đêm ra, bày trên sàn.
Cô lại liếc anh một cái- không biết diễn viên múa rất kiêng ăn sao?
“Không muốn ăn? Không được, em quá gầy, xem này……” Anh cầm tay cô giơ lên, ngón tay xoa xoa gân xanh trên mu bàn tay cô và nói: “Trơ xương, hệt như tay mụ phù thủy, nếu không nói người ta còn nghĩ người ngã bệnh là em chứ không phải Hựu Đình đấy.”
Ai nói người bệnh không phải cô? Ai nói cô không phải mụ phù thủy? Cô đã nguyền rủa Phương Hựu Đình cả trăm ngàn lần. Hơn nữa cô cũng có bệnh, là bệnh tâm lý, từ lúc nhỏ đã mắc bệnh rồi, chỉ là cô không nói, không nhắc, không cho người khác nhìn ra căn bệnh trầm trọng của cô thôi.
“Ăn một chút đi, thực sự rất ngon, bảo đảm em chỉ ăn một miếng thôi cũng thèm, càng ăn càng thấy ngon.” Lệ Bình múc một khoanh mực xào đưa tận miệng cô nhưng cô vẫn nằm không há miệng, anh cười đến gian xảo.
“Cười cái gì?” Anh cười làm người đẹp băng tuyết như cô cũng không nhịn được mở miệng hỏi.
“Em có xem trên tivi chưa: nếu người bệnh không há miệng uống thuốc thì nhân vật chính sẽ ngậm thuốc trong miệng rồi mớm cho người kia uống; hay em rất muốn thử cách đó nên mới thế?” Anh nói một cách rất “dê xồm”- quá đáng thật- “ông già” 23 tuổi muốn sàm sỡ bé gái vị thành niên- anh chàng không sợ bị kiện vì xâm phạm quyền trẻ em chắc?
Cô trừng mắt nhìn anh, anh lại cười nhìn cô nhưng chiếc muỗng bên miệng cô thì chẳng chịu rời đi chút nào. 2 phút sau, cô há miệng, khoanh mực ngoan ngoãn chui tọt vào miệng cô. Lát sau, anh ôm lấy cô, đặt cô ngồi lên đùi mình, xem cô như đứa trẻ 3 tuổi mà đút, từng muỗng từng muỗng một, nếu cô không ăn thì anh nuốt cả vào bụng. Lần đầu tiên cô phát hiện anh ăn rất khỏe, không thành viên thịt tròn vo đã là tổ tiên phù hộ rồi.
“Đừng nhìn anh như vậy, em không biết người dùng não quá nhiều cũng sẽ tiêu hao năng lượng hả?” Lệ Bình cười đến ấm áp, giọng nói có thể làm người ta tan ra thành nước.
“Vậy nên người dùng tay chân nhiều thì ít tiêu hao hơn?” Anh không châm chọc cô, cô lại trước châm chọc mình không dùng não.
“Em thật là một cô bé cáu kỉnh.” Nói xong, anh vò rối tóc cô.
Hựu Huyên gạt phăng tay anh ra, 2 giây sau, bàn tay anh lại chụp lên tóc cô vò thành ổ chim, cô lại vung ra, lại thêm 2 giây nữa, tay anh vẫn ngoan cố bò lên đầu cô.
1 lần, 2 lần, 3 lần…… Thử 3 lần xong cô không chống cự nữa. Anh cứ như thế mãi, dùng kiên trì, ấm áp, dịu dàng từng chút từng chút một đánh bại lòng kiêu ngạo trong cô, trước khi cô kịp nhận ra điều gì thì anh đã bắt chặt lấy trái tim cô rồi.
Lệ Bình liên tục nhảy lớp, năm nay, anh 25 tuổi, chính thức thành bác sĩ trong bệnh viện. Có lẽ nhờ truyền thống trong nhà, có lẽ từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất, công việc nặng nề trong bệnh viện không hề làm anh mệt mỏi chán nản, ngược lại, anh như cá gặp nước, hơn nữa còn có rất nhiều thời gian chăm sóc cho Hựu Đình, chơi đùa với Hựu Huyên.
Lệ Bình đứng ngoài cửa xem Hựu Huyên tự ngược ở bên trong. Có đôi ba lần, anh định vọt vào mắng cô một trận cho tỉnh hoặc tóm lấy cô dần cho một trận, nhưng anh không quên- dì Tĩnh Phân từng nói rằng- thế giới của người diễn viên múa không thể bị người khác tùy tiện xâm phạm hay gián đoạn- cho nên anh không làm gì hơn là tiếp tục dùng đôi mắt ngập lửa giận nung cháy cô.
Đến lần xoay tròn thứ 30 hay 40 thì Hựu Huyên chịu hết nổi- ầm- cô ngã sấp xuống sàn gỗ, Lệ Bình cũng mặc kệ cái thế giới của người diễn viên múa gì đó mà vọt vào phòng ôm lấy cô. Anh ôm cô về phòng, lên lầu xuống lầu, chạy như vận động viên ma-ra-tông đi lấy hòm thuốc và túi chườm đá để giúp Hựu Huyên xử lý vết thương trên đầu gối. Tay đã bận, miệng anh còn bận hơn: “Chán sống rồi sao? Em không biết kiểu tập luyện thế này dễ gây đột quỵ hả? Người yếu tim một chút mà tập như em thì đã sớm xuống địa ngục lấy số xếp hàng ở chỗ Mạnh Bà rồi. Anh chẳng hiểu nổi, chẳng lẽ mấy cuộc thi này còn quan trọng hơn mạng sống em sao? Em thích cúp vậy sao? Anh đặt làm 100 cái tặng em là được chứ gì……” Anh càng nói càng giận, quên cả sự dịu dàng mọi ngày.
Hựu Huyên yên lặng nhìn mặt anh- anh không hẳn là người đẹp trai, ít nhất là khác hẳn với mấy anh chàng hot boy gì đó nhưng lại có đôi mắt sâu thẳm, ánh mắt luôn có chút dịu dàng, anh còn chiếc cằm rất cá tính, cái lần bận suốt một tuần không cạo râu, dưới cằm lún phún râu ria làm anh trông cũng khá mạnh mẽ phong trần. Anh rất cao, hình như từ lần đầu gặp mặt cho đến bây giờ thì cô đều phải ngước mặt lên mới nhìn được khuôn mặt anh. Dù mười mấy năm trôi qua, chênh lệch chiều cao giữa hai người vẫn không thay đổi, hệt như cái cách họ chung sống với nhau vậy, chạy vòng quanh biên giới giữa bạn và thù.
Hựu Huyên biết rất rõ cái biên giới đó ở đâu- cái gia đình này chia làm 2 phe: một là ba cô, Lâm Tĩnh Phân, Phương Hựu Đình và Chu Lệ Bình, một là Phương Hựu Huyên; chú Chu không nghiêng về phe nào cả- dù có chút bất công nhưng cô chưa bao giờ chịu thua.
Duy chỉ có bên bàn ăn, cô không thể cứ như tượng đá im lìm không nói.
Bữa cơm tối, Lệ Bình hay kể lại những việc anh thấy ở bệnh viện, Hựu Huyên thường làm bộ không nghe nhưng câu chuyện vẫn chạy vào tai cô. Anh kể vì giọng nói dịu dàng của mình mà có lần đi giúp một cô bạn đồng nghiệp be bé xinh xinh như học sinh trung học đi thực tập ở khoa phụ sản, bệnh nhân vừa thấy anh đã chỉ định muốn anh khám, hơn nữa còn lớn tiếng bảo: “Tôi chỉ cho bác sĩ nữ khám thôi.” Khi đó cô muốn cười mà khuôn mặt lại lạnh như băng.
Anh còn kể có lần phải khám cho mấy tay trùm xã hội đen, khi đó phòng cấp cứu chật cứng, cả mấy bác sĩ thực tập như anh cũng bị “trưng dụng”, lính quýnh thế nào mà “quên” không gây tê, cứ như vậy liền khâu vết thương cho tên đại ca làm hắn la oai oái- lúc đó anh thấy mình còn “ngon” hơn cả quan tòa vì có thể tự tay trừng trị bọn họ- nghe đến đây cô nhịn không nổi cong môi cười, vì thế phải vùi đầu vào chén cơm để người khác không phát hiện.
Cô thích những câu chuyện anh kể lắm, vì thế cũng càng lúc càng thích nghe anh lải nhải, dù đôi khi anh dài dòng hệt như Phật Tổ tụng kinh. Cũng như bây giờ vậy, Hựu Huyên đơ mặt lẳng lặng nghe anh “dạy dỗ”.
“Còn đau không?” Rốt cục anh cũng thôi lải nhải, cầm khăn ấm lau cái trán đẫm mồ hôi của cô.
“Đâu phải chuyện của anh?” Hựu Huyên lạnh nhạt trả lời, không nhận cái khăn.
“Em đúng là cô gái có “siêu năng lực”.” Da mặt Lệ Bình rất dày, dù người ta cự tuyệt thẳng thừng nhưng anh vẫn vờ không hiểu mà tự động cầm khăn lau mồ hôi trên mặt cô.
Cô rất muốn biết anh nói “siêu năng lực” là ý gì nhưng vì anh không nói thêm nên cô sẽ không hỏi, quay mặt sang nơi khác làm bộ không thèm để ý. Anh xem cô như đứa bé hay hờn dỗi thất thường, dịu dàng nâng cằm cô rồi tiếp tục lau mồ hôi cho cô. Như đã nhìn thấu sự kiêu ngạo của cô, Lệ Bình chủ động giải thích: “Anh chưa thấy ai như em cả- giận dỗi cả mấy năm liền. Em không mệt sao?”
Đột nhiên, anh kề sát mặt vào mặt cô. Cô trừng anh, vùng vẫy muốn tránh ra- lần này anh thả cô ra, đi lấy một chiếc khăn lớn rồi quấn cả người cô vào khăn- không lau mồ hôi cũng rất dễ bị cảm.
“Chẳng lẽ căm thù cả thế giới mới làm em vui vẻ được sao?” Anh lại chọc cho cô nói chuyện nhưng không thành công.
Hựu Huyên lạnh lùng liếc anh một cái: ai xuôi ai khiến mà anh đi “hạch hỏi” cô?
“Anh thấy chú Phương đã rất áy náy, chú ấy rất cố gắng bù đắp tất cả cho em nhưng em luôn lạnh mặt làm ngơ.”
Áy náy có thể bán lấy tiền không? Hay có thể làm mẹ sống lại? Nếu không thì khỏi đi.
“Dì Tĩnh Phân cũng vậy, dì rất tốt với em nhưng em xem dì như không khí.”
Không khí? Nếu thế thì Lâm Tĩnh Phân đã quá xem trọng bà ta rồi, bà ta có tư cách gì mà làm không khí? Con người không có không khí thì sẽ chết, mà cô, không có mẹ kế sẽ vui vẻ hơn rất nhiều.
“Hựu Đình cũng rất buồn tủi, em ấy muốn xem em như chị ruột nhưng em cứ lạnh như băng thế kia. Rốt cuộc em muốn mọi người đối xử như thế nào em mới bằng lòng xem họ như người nhà?” Lệ Bình nói tốt thay cho mọi người trong nhà.
“Tại sao phải xem họ như người nhà?” Cô ngước mặt lên hỏi.
“Tại sao không?”
“Tại sao phải?” Cô cãi lại.
“Trong người em chảy dòng máu của chú Phương, mà dì Tĩnh Phân, Hựu Đình là người nhà của chú ấy, cho nên họ cũng là người nhà của em.” Anh dùng “tính chất bắc cầu” cố gắng nói phục cô. Anh làm cô nổi giận, vùng khỏi chiếc khăn tắm, hét lên: “Có người nhà nào bỏ đi du lịch khi anh sắp chết không? Có người nhà nào bỏ mặc khi anh bị cười nhạo, bị bắt nạt mà chẳng quan tâm không? Có người nhà nào chỉ đến gặp anh vì muốn bỏ rơi anh không? Quan hệ máu mủ sao? Buồn cười! Kiểu quan hệ này thà không có còn hơn!”
Có lẽ vì vết thương lòng đang kết vảy lại bị bóc ra, có lẽ vì người kia đang trách cứ làm cô chịu không nổi, Hựu Huyên uất ức gào thét những điều giấu kín trong tim- những lời này cô đã mắc nghẹn trong lòng suốt mười mấy năm qua, cô cứ nghĩ cứ như vậy sẽ uất ức ôm xuống mồ nhưng không ngờ lại bị Lệ Bình moi ra được. Anh nghẹn lời.
“Anh…… Anh không biết những chuyện em nói.” Việc này anh hoàn toàn không biết.
“Đúng vậy, cái gì anh cũng không biết, dựa vào cái gì mà nói tôi kỳ quặc, dựa vào cái gì trách cứ tôi dùng lạnh lùng đáp trả lòng nhiệt tình của người khác?”
“Cho nên…… Anh cho em cơ hội nói hết tất cả đấy.” Lời Hựu Huyên nói làm anh hiểu ra có lẽ mọi chuyện không đơn giản như anh nghĩ.
Cô nhướng mày, chạm phải ánh mắt dịu dàng của anh, lần đầu tiên, cô phát hiện dịu dàng cũng có thể làm người ta giận điên lên.
“Anh biết không biết rõ có ích gì cho tôi, tại sao tôi phải tốn hơi phí sức nói anh nghe?” Cô nâng cằm lên một góc 30 độ.
“Anh biết rõ thì sẽ không tùy tiện nhận xét tính tình em nữa, nói không chừng còn đứng về phía em, cổ vũ em.” Anh ra điều kiện dụ dỗ cô.
“Không cần!” Cô nghĩ có nói không- nếu có người chịu đứng về phía mình thì tốt quá rồi, bởi vì người chịu đứng về phe cô quá ít.
“Cứ nói anh nghe đi, anh là người rất thông minh nên không cần em tốn nhiều hơi sức giải thích lắm đâu.”
Nói xong, anh lấy một que kẹo mυ"ŧ đưa cho cô- cô nhìn que kẹo chằm chằm- xem xem một hồi thì có chút xiêu lòng…… Lúc cô còn nhỏ, cạnh nhà trẻ nơi cô học có mở một cửa hàng kẹo, trong cửa hàng có đủ loại đủ kiểu đủ hương vị kẹo que, giờ tan học có rất nhiều bạn đòi ba mẹ dẫn vào chơi, Hựu Huyên thì trơ mắt xem các bạn mình đi vào đi ra cửa hàng- vừa nắm tay ba hoặc mẹ, vừa cầm kẹo que liếʍ láp như đang khoe với cô. Khi đó, cô ước ao có ngày ba cũng sẽ dẫn cô vào tiệm và cô sẽ đòi ông mua cho que kẹo có hình dưa hấu…… Đáng tiếc là giấc mộng của cô chưa bao giờ được thực hiện.
Vì thế, mỗi que kẹo trao đổi một câu chuyện của Hựu Huyên, của mẹ, của ba cô, Lệ Bình cũng dần dần hiểu được vì sao một cô gái xinh đẹp như vậy lại có một đôi mắt giận dữ.
Trách cô sao? Không, anh không đành lòng, dù là người lớn hay trẻ nhỏ từng trải qua những vết thương lòng như thế đều rất khó buông tha hận thù. Tất cả mọi người cho rằng cô lạnh lùng với người khác nhưng thật ra cô đang lạnh lùng với chính mình thôi, cô hận mình không thể bảo vệ mẹ, hận mình không thể giành lại ba, cô cảm thấy nếu mẹ không sinh ra mình thì có lẽ sẽ gặp được người bà yêu và cũng yêu bà rồi có được cuộc hôn nhân hạnh phúc. Lệ Bình thở dài: dù anh vẫn hy vọng Hựu Huyên có thể bình thản với mọi người nhưng cũng không trách được cô, vì người chịu tra tấn nhiều nhất chính là cô chứ không phải chú Phương, Hựu Đình hay dì Tĩnh Phân.
“Có bao giờ em nghĩ mẹ giao em cho chú Phương có thể là vì hy vọng em với chú ấy làm người một nhà?”
“Có.”
“Vậy sao em không thử đối xử tốt với chú ấy?”
“Đã thử rồi, 3 lần.”
Cô từng hứa với mẹ chỉ thử 3 lần, sau đó sẽ không tiếp tục kiên trì- mẹ từng tiếp tục kiên trì, kết quả lại là người bị hại- cô có ngốc cũng hiểu được cái gọi là “chạy trên vết xe đổ”.
“Nói không chừng em cho chú ấy cơ hội thứ 4 thì chú sẽ không làm em thất vọng nữa.”
“Anh chắc không?” Cô khıêυ khí©h nhìn anh, ánh mắt cô nói rõ- nếu đặt cược lần này cô sẽ thắng chắc- nhưng Lệ Bình không tin, anh kiên quyết nói: “Chắc chắn.”
“Được, anh nói xem, nếu ông ấy lại làm tôi thất vọng thì sao?”
“Thì anh sẽ không ép em hòa mình với gia đình nữa.”
“Được rồi, cứ như vậy đi.”
Cô kéo Lệ Bình xuống lầu. Trong phòng khách, Hựu Đình đang làm nũng với ba cô: cô nàng lau một quả táo đút cho ông rồi nói nói cười cười gì đó. Hựu Đình thấy cô thì vội vàng nhảy sang ngồi chỗ khác- cô rất sợ Hựu Huyên, lần đầu gặp mặt đã sợ, sợ từ nhỏ đến lớn- cô cúi đầu nhưng ánh mắt vẫn lén lút ngắm Hựu Huyên và Lệ Bình nắm tay.
Hựu Huyên phát hiện, thế là một suy nghĩ ác ý lóe lên: cô bước chếch về phía Lệ Bình một chút, cánh tay cô dán sát tay anh, mặt cô cũng dán lên vai anh. Thế là Hựu Đình ngẩng phắt đầu, kinh ngạc nhìn Hựu Huyên chằm chằm, Hựu Huyên thì lộ ra nụ cười tươi rói đáp trả. Đau lòng đi? Biết đau mới tốt, rốt cục công chúa Bạch Tuyết cũng biết nỗi đau của cô bé Lọ Lem- ha ha- thì ra muốn thắng nó thì phải dùng chiêu này, về sau cô phải thường xuyên “luyện tập” mới được.
Mặt Hựu Đình trắng bệch làm Hựu Huyên rất vừa lòng, dù sao cô đã thất bại suốt nhiều năm đến bây giờ mới giành được chút bồi thường. Cô không đủ sức cướp ba về thì cướp Lệ Bình vậy? Không biết có khi nào Phương Hựu Đình đau khổ đến phát bệnh tim rồi đi đời nhà ma không ta? Nụ cười gian xảo hiện lên trên mặt cô.
“Hựu Huyên, con không sao chứ? Mau ngồi xuống đi.”
Thấy Hựu Huyên, Nghị Đạt rất vui vẻ vì cô luôn trốn tránh ông, trốn tránh không chịu thừa nhận ông là người nhà- cô dùng những bức tường cao dày nhất che lấp chính mình- khó khăn lắm cô mới chịu ra khỏi mấy bức tường sao ông có thể không vui chứ.
“Đúng vậy, Hựu Huyên, Lệ Bình, đến đến, cùng uống nước trái cây đi.”
Tĩnh Phân dùng sự nhiệt tình như mọi khi tiếp đón Hựu Huyên, đồng thời, Hựu Huyên cũng lạnh lùng, làm bộ như không thấy bà.
“Không cần, con chỉ nói 2 câu thôi.” Vẻ mặt cô rất cao ngạo, hơi làm người ta khó ưa.
“Ách, được, không sao, có chuyện gì con cứ nói.”
“Tối chủ nhật tuần sau, từ 6 giờ rưỡi đến 9 giờ rưỡi có cuộc thi khiêu vũ quốc tế, người đoạt giải nhất sẽ được mời vào đoàn múa balê của hoàng gia Anh. Cô Giang đã đăng ký cho con tham gia, ba có thể đến cổ vũ cho con không?” Nói xong cô liền trợn mắt chờ ông trả lời.
Quả nhiên, ông ngần ngừ- sự chần chừ của ông đâm bị thương trái tim cô- dù cô đã sớm buông tha việc tìm kiếm vị trí của mình trong lòng ông, sớm buông tha việc tranh giành sự chú ý của ông với Phương Hựu Đình, sớm biết rõ, thậm chí là chuyển dời mục tiêu- cô luôn giả vờ rằng thật ra ba ruột của mình không phải là người này mà là chú Chu……
Đều tại Chu Lệ Bình cả, gieo hy vọng cho cô làm chi- cô giận lắm, cơn giận nung cháy cô, sự tức tối tràn ngập trái tim cô.
“Hựu Huyên à, con cũng biết rồi mà, hôm đó, nhà mình sẽ tổ chức buổi tiệc ăn mừng sinh nhật 18 tuổi của Hựu Đình……”
Cô nhìn Lệ Bình kiểu “Thấy rõ chưa”, vờ như không thèm để ý dù đôi vai đang run rẩy để lộ cảm xúc thật của cô. Lệ Bình nhíu mày, anh cũng hơi tức rồi- hàng năm đều có tổ chức tiệc sinh nhật cho Hựu Đình, dù không tham gia một lần cũng đâu sao- huống chi ông luôn mướn người chuyên tổ chức tiệc tùng để bố trí buổi tiệc, cả anh và ba anh cũng có mặt… để dì Tĩnh Phân đón khách là đủ, chú ấy nên quý trọng cơ hội này mới đúng.
“Không sao, chỉ là thi thử thôi, chưa phải chính thức, con chỉ muốn chứng minh không phải cơ hội nào cũng được người ta quý trọng.” Cô nói cứng, sự mỉa mai hiện lên trong khóe mắt.
Lệ Bình nắm chặt tay cô, hỏi: “Không thi thật chứ?”
Cô không trả lời mà lại quăng cho anh một câu: “Chẳng phải hy vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều sao?”
Lát sau, cô cứng nhắc xoay người đi. Nhìn Hựu Huyên bỏ đi, Lệ Bình bất đắc dĩ nhìn chú Phương một lúc rồi chạy theo cô- xem ra mâu thuẫn trong gia đình này khó giải quyết hơn anh nghĩ.
Nghị Đạt thở dài, ông biết mình trả lời sai rồi, biết mình lại mất đi lòng tin của Hựu Huyên. Ông và vợ nhìn nhau, bầu không khí lặng ngắt, tràn ngập sự hổ thẹn. Ông từng hùng hồn thề sẽ đền bù tất cả những mất mác của cô nhưng mười mấy năm qua, chẳng những ông không thực hiện được lời thề mà còn đẩy con gái rời xa khỏi chính mình.
Hựu Huyên sẽ…… hận mình cả đời đi?
Cùng lúc đó, Hựu Đình xụ mặt, rầu rĩ nhớ lại cảnh hai người kia nắm tay nhau.