Chương 97: Cố tình chia rẽ

"Ba biết không anh". Nhất Hoà vẫn thấy mình may mắn khi là người biết thứ hai. Cho nên anh rất vui.

"Biết". Thậm chí Nhất Thiên nghĩ nếu mà ba gặp em gái trước thì chắc chắn sẽ nhận ra ngay.

Ngay việc sợi tóc hôm đó anh đã lấy được ông cũng thấy không đúng cơ mà.

"Hả". Nhất Hoà giật mình.

Nhưng Nhất Thiên lại không nói gì thêm, nhanh chân đi theo Minh Hoàng Lễ và em gái vào phòng bao.

Nhất Hoà cũng vội chạy theo. Em gái của anh ta, con gái của nhà họ Hoàng cuối cùng đã tìm được rồi.

Khoé mắt anh ta ươn ướt. Chuyện vui mà. Nhưng tạm thời không nhận lại theo lời anh cả vậy.

Nhất Thiên đã đặt một phòng có thể nhìn thấy đầu bếp nấu ăn.

Lần đầu cô thấy tận mắt các món ăn được nấu chín kỹ lưỡng và vô cùng đẹp mắt. Cô rất mong được ăn những món ngon.

Vốn có những món thịt bò ngon miệng nhưng vì cô không thích cho nên Nhất Thiên đã cho thay thế bằng các món hải sản.

Tôm có, mực, các con sò điệp. Và còn nhiều món hải sản khác nữa.

Khi thấy con tôm hùm xám và tôm hùm Alaska, thì cô vô cùng thích thú. Thậm chí thiếu điều chảy nước dãi.

"Lau nước dãi đi bé con". Minh Hoàng Lễ nhìn cô.

Thế là cô liền lấy tay chùi lấy nhưng...nào có đâu.

Ngại đỏ cả mặt. "Anh trêu bé à".

"Ha ha! Ai kêu em nhìn không chớp mắt, chỉ thiếu điều mà bay vô ăn luôn ". Minh Hoàng Lễ nói.

"Kệ bé....xì!". Tuyết Thanh biễu môi tỏ ý không thèm nói chuyện với anh nữa.

Nhóc con nhà em, đêm nay biết tay anh! Minh Hoàng Lễ cười xoa đầu cô.

Đêm nay anh sẽ khiến cho cô khóc sưng mắt xin tha thì anh mới bỏ qua.

Đây chính là cô con gái mà bà đã nhặt được ở một ven sông, khi đó bà đã nhiều năm mà không có con nên rất vui mừng. Nên liền bàn với chồng bà là nhận nuôi nó, mãi đến khi mấy năm sau bà có thai và sinh ra Hà Ái Hương thì bắt đầu bà bỏ mặc nó.

Một phần bà muốn cho con gái mình có người chơi cùng và giữ con bà, một phần bà nghĩ nó xinh đẹp như thế thì sau này sẽ có ngày bà nhờ được.

Nhưng bà thật không ngờ, ông chồng bà say sĩn và đổ đốn, muốn cưỡng ép con con gái nuôi mới được bảy tuổi đó. Trong lúc tức giận bà đã ra tay đánh nó khiến cho nó suýt bị chết vì mất máu quá nhiêu

Khi nó không sau, ngay lập tức bà liền đem bán nó đi, và cũng đã nhiều năm không có tin tức.

Cho nên bà sớm đã quên mất nó từ lâu rồi. Chỉ là nhặt được mà thôi. Không quan trọng lắm.

Giờ đây gặp lại bà càng thêm ghen ghét nó thêm. Dựa vào đây mà nó sống được một cuộc sống tốt đẹp hơn con gái bà cơ chứ.

Với lại rõ ràng năm xưa bà đã bán nó cho tú bà rồi mà? Tại sao nó lại sống tốt thế chứ?

Con khốn này bà đã từng cưu mang nó nhưng nó lại dám quyến rũ chồng bà, bây giờ lớn rồi lại hại gia đình bà. Đồ khốn nạn mà.

Nó lấy tư cách gì để mà hạnh phúc hơn con của bà chứ!

Hôm nay bà vốn muốn đến Tư Đế Thiên để tìm nó nhưng không ngờ nó lại được bảo bọc kỹ như thế, hoàn toàn không có cách nào tiếp xúc được với nó cả.

Đến khi có cơ hội bà liền cùng với con gái mình đi theo nó vào đây.

Nơi khách sạn này bà đã từng đến một lần lúc dự tiệc cùng chồng mình. Nơi này được mệnh danh là nơi sa hoa bật nhất của thành phố A này.

Nó khiến cho bà càng thêm ghen ghét nó hơn.

Đối với Hà Ái Hương cũng như thế, từ khi nghe ba mẹ mình nói nhà cô trước đây từng nhận nuôi một đứa bé nhưng cuối cùng đã bán nó đi mất rồi.

Giờ gặp lại, nó khiến cho gia đình cô ta mất hết tất cả rồi.

Hà Ái Hương căm hận, chỉ vì nó đã khiến cho nhà của cô ta không còn lại gì cả.

"Con gái". Bà ta khóc lóc muốn ôm lấy cô nhưng lại bị cô tránh đi. "Mẹ khó khăn lắm mới tìm được con".

".....". Tuyết Thanh không trả lời. Vì không biết họ nói thật hay là nói dối.

Thấy Tuyết Thanh không ngó ngàng gì đến họ, hai mẹ con họ càng khóc lóc thê thảm hơn.

Bà ta nói năm xưa đã làm lạc mất cô, họ đã đi tìm rất nhiều năm.

Đến bây giờ mới tìm được.

Hà Ái Hương mặc dù không thích cô, nhưng vì sự nghiệp giàu có cho nên cũng khóc theo mẹ mình.

Cô ta cứ gọi cô là 'chị gái! Chị gái' mãi không thôi.

Nhưng đối với bọn họ cho cô một sự thật không thể tin được vì họ đã từng làm cho cô hoảng sợ.

Nên Tuyết Thanh không quan tâm lời họ nói lắm và muốn đi.

"Chính Minh Hoàng Lễ đã chia cắt gia đình của chúng ta, hắn ta vì muốn trả thù ba mẹ nên mới bắt con đi". Bả ta nói.

"Bà không được nói xấu anh ấy". Tuyết Thanh có thể chịu được người khác mắng mình, nhưng tuyệt đối không thể để ai mắng Minh Hoàng Lễ cả.

Anh chính là mạng sống của cô!

"Anh ta là đồ xấu xa, hại gia đình chúng ta chia cắt nhiều năm. Giờ đây anh ta còn khiến cho công ty nhà chúng ta phá sản". Hà Ái Hương cũng nói. "Anh ta là một kẻ khốn nạn".

"Im miệng". Cô nhìn Hà Ái Hương. "Cô không có tư cách để mắng anh ấy, còn các người nói là ai tôi không biết ".

"Con chính là con gái của chúng ta". Bà ta khẳng định.

"Làm sao bà biết tôi là con bà hay không".

"...vì dưới đùi phải của con có một vết bỏng đúng không? Dấu đó là do năm xưa con nghịch ngợm cho nên mới để lại". Đương nhiên là bà ta sẽ không nói vết đó là do bà ta gây ra.

Tuyết Thanh không trả lời, vì bà ta nói đúng.

"Ở phía sau đuôi lỗ tai của con có hai nốt ruồi son ở bên cạnh nhau".

Bà ta viết mình đã đoán đúng rồi, cho nên nói rất nhiều chuyện khác nhau.

Thậm chí còn mắng Minh Hoàng Lễ rất nhiều, nói hắn ta là một kẻ khốn nạn, chuyên ức hϊếp gia đình họ. Cho nên mới làm ra những chuyện như vậy.

Hà Ái Hương cũng thêm bớt vào nói là Minh Hoàng Lễ từng có rất nhiều phụ nữ, nhưng mà anh ta điều vui chơi qua đường mà thôi.

"Cút". Một giọng nói vang lên.

Tuyết Thanh ngẩng đầu lên thì thấy là Minh Hoàng Lễ. Anh đứng đó trông anh vô cùng tức giận. Bên cạnh anh là có anh em nhà họ Hoàng nữa, ai nấy đều muốn gϊếŧ chết hai mẹ con nhà này.

Minh Hoàng Lễ đợi cô đi toilet ra nhưng rất lâu cũng không thấy nên anh đã đi tìm, không ngờ anh lại nghe được mẹ con nhà họ Hà này tìm đến cô.

"Anh...". Tuyết Thanh bước đến bên cạnh anh.

Nhưng mà Minh Hoàng Lễ lại không nói gì, chỉ nhìn hai mẹ con họ.

"Sao thế ạ".

"Đi thôi em". Minh Hoàng Lễ ôm lấy eo cô rồi rời đi, lúc đó anh đưa mắt nhìn Nhất Thiên.

Nhất Thiên gật đầu.