Chương 71: Em gái

Khi Minh Hoàng Lễ bước ra thì trên tay anh bế cô bước ra, mặt bé con úp vào ngực anh.

"Hoàng Lễ!" Nhất Thiên bước đến. "Tôi..."

"Tránh đường". Anh phải đưa cô về nhà.

Nhưng lại bị Hoàng Nhất Hoà chặn lại, nhìn chằm chằm vào cô.

"Thanh Phong Thanh Giao". Minh Hoàng Lễ gọi.

"Lão đại".

"Xử lý đi". Rồi anh bước đi, nhưng lại bị Hoàng Nhất Thiên giữ lại.

"Tôi muốn nhìn mặt cô bé này".

Nhưng Minh Hoàng Lễ lại cười nhạt, em trai anh ta lại gây chuyện lớn này, muốn nhìn sao.

"Tôi nghi ngờ em ấy là em gái của chúng tôi". Hoàng Nhất Hoà xông đến và hét lên.

"Ưʍ... Anh ơi. Bé sợ". Tuyết Thanh mơ màng gọi. Sợ quá. Giọng nói này khiến cô sợ hãi vô cùng. Cô ôm chặt lấy vạt áo anh anh hơi nữa.

"Anh đây...". Minh Hoàng Lễ dỗ bé con ngủ. Tuyết Thanh ngủ trong lòng anh, vẫn nắm chặt lấy áo của anh. Như sợ mất đi thứ gì đó quan trọng.

"Thì đã sao". Minh Hoàng Lễ nhìn Nhất Hoà mà nói. "Em ấy! Không cha không mẹ, không người thân và cũng không có gia đình, hiện tại tôi là người bên em ấy". Minh Hoàng Lễ nói.

Thanh Phong đưa đến cho anh một chiếc áo, anh đắp lên người cô, che lại gương mặt đó.

"Hoàng Lễ, gia đình tôi đã tìm em ấy hơn mười bảy năm nay". Hoàng Nhất Thiên nói.

"Buông tay! Nếu không đừng trách tôi không nể tình anh em bao năm nay".

Hôm nay anh phải đưa bé con về nhà, bất cứ ai gây trở ngại anh sẽ không tha cho một ai.

"Được! Hôm khác tôi sẽ đến nhà cậu".

Minh Hoàng Lễ không trả lời, từ từ bước đi. Chuyện này đã như thế thì đã sao. Anh sẽ không để ai cướp đi cô gái trong lòng anh.

- ---------

Đưa về nhà, anh đặt cô nằm xuống giường, cởi giày ra giúp bé con.

Suốt cả đêm đó, Minh Hoàng Lễ không rời cô một bước nào cả, sợ tỉnh dậy không thấy anh đâu thì sẽ sợ thêm.

"Cứu....bé sợ....sợ."

"Không sợ. Không sợ". Minh Hoàng Lễ ôm cô dỗ dành cô.

"Sợ....sợ...". Cô cũng thϊếp dần đi, nhưng mồ hôi trên người vẫn đổ ra rất nhiều, thấm đẫm cả áo.

"Em qua phòng anh đi. Phu nhân sốt rồi". Anh vội gọi cho Thanh Nguyệt.

"Vâng". Thanh Nguyệt đang ngồi nghiên cứu thuốc thì nghe như thế thì liền bật dậy. Sốt! Chuyện cô ấy lo lắng cũng đến rồi.

"Lão đại". Thanh Nguyệt cầm hộp thuốc đi đến, anh đặt tay lên môi ra dấu cho Thanh Nguyệt im lặng.

Thanh Nguyệt gật đầu. Vội kiểm tra cho phu nhân. Sốt 43 độ, Minh Hoàng Lễ giật nãy mình, trái tim anh lúc lên lúc xuống, treo lơ lửng trên trời.

Cô sốt cao thế này ư.

Thanh Nguyệt tiêm cho cô một một mũi thuốc hạ sốt nhưng hơn mười phút lại không hề hạ sốt, Minh Hoàng Lễ càng thêm lo lắng.

"Các anh ra ngoài đi ạ". Thanh Nguyệt nói với đám người Thanh Phong, bọn họ vội đóng cửa ra ngoài ngay.

"Em muốn kiểm tra người phu nhân ạ".

"Ừm". Minh Hoàng Lễ cởϊ áσ cô ra để cho Thanh Nguyệt kiểm tra, lúc này sau lưng cô hiện ra những đốm đỏ sau lưng. Chi chít trên lưng, đến dưới mông cũng có, trải dài theo hai bên chân.

Thanh Nguyệt cởi áσ ɭóŧ cô ra xem xét ở bên ngực, chỉ mong đừng nổi lên, nhưng...lại không như cô ấy dự tính. Nổi khắp cả người, mọc nhanh như nấm.

Thanh Nguyệt cũng đổ cả mồ hôi tay rồi, phu nhân.

"Sao....sao thế này". Minh Hoàng Lễ nhìn thân thể cô nổi lên những vết đỏ này, lại nhìn thấy Thanh Nguyệt anh biết đây không phải là chuyện nhỏ rồi.

"E là...trước khi phu nhân tiếp xúc với cậu Nhất Hoà, cậu ấy từng tiếp xúc với phấn hoa hồng". Thanh Nguyệt giải thích. "Chỉ là e là phu nhân còn bị dị ứng thêm thứ khác nữa, tạm thời em vẫn chưa biết được ạ".

"Nguy hiểm không". Minh Hoàng Lễ ôm cô vào lòng anh hỏi.

Thanh Nguyệt không trả lời anh, chỉ lặng lẽ cất thuốc vào trong hộp. Minh Hoàng Lễ rơi nước mắt.

"Em sẽ cố gắng ạ. Anh đừng lo".

Minh Hoàng Lễ không trả lời cô, anh ôm cô gái nhỏ người nóng như lửa vào lòng, nước mắt anh rơi xuống.

"....Hoàng Lễ ơi". Cô nhỏ giọng gọi anh, nhưng lại không hề mở mắt ra. "Bé đau". Cô đau quá.

"Anh đây....". Minh Hoàng Lễ giúp cô thổi những vết đỏ đó.

"Ưʍ...". Tuyết Thanh lại ngủ tiếp.

Đêm nay Minh Hoàng Lễ ngủ không hề ngon, cả đêm đó cô kêu đau lòng anh cũng đau theo.

- ---------

Hoàng Nhất Thiên đi về đến nhà đã được gần một giờ sáng thì được em trai mình ra đón.

"Sao anh...sao anh cả".

Nhưng Hoàng Nhất Thiên lại lắc đầu.

Anh lại sô pha rót cho mình một ly nước, anh cần bình tĩnh lại.

Thanh Nguyệt nói đúng, em ấy không như người khác, hôm nay bị kích động tỉnh lại là đã rất may.

Nhất Hoà ngồi xuống cạnh anh mình. Mà lòng cũng lo lắng theo.

"Anh hiện tại vẫn chưa thấy mặt cô bé đó, nhưng em không được kích động đến việc này nữa, anh sẽ điều tra. Cô bé bị kích động sẽ nguy hiểm đến tính mạng ". Nhất Thiên nói.

"Em...em... biết rồi ạ".

Cả hai anh em ngồi ở sô pha đến hơn hai giờ sáng định đi vào phòng thì điện thoại của Nhất Thiên lại reo lên, nhìn thấy Thanh Nguyệt gọi cho anh.

Tim Nhất Thiên như ngừng đập! Vội nghe máy.

"Tôi nghe."

"Cậu Nhất Thiên! Tôi muốn gặp Nhất Hoà được không". Thanh Nguyệt vào thẳng vấn đề.

"Được ". Anh đưa điện thoại cho Nhất Hoà.

"Tôi đây".

"Hôm nay có phải anh đã tiếp xúc với phấn hoa hồng đúng không, không trực diện cũng được, chỉ là thoáng qua". Thanh Nguyệt hỏi.

"Tôi....không nhớ".

"Nhớ kỹ!! Suy nghĩ kỹ lại." Thanh Nguyệt gằn giọng lại. "Phu nhân của chúng tôi không được tiếp xúc với phấn hoa hồng! Hiện tại người đang bị nguy hiểm."

"Cái gì chứ". Nhất Hoà hét lên.

Anh ta vội mở loa ngoài cho anh cả cùng nghe.

"Cho nên tôi muốn anh nhớ lại có tiếp xúc với phấn hoa hồng không".

Nhất Hoà chậm rãi nhớ lại, hôm nay anh ta trên đường đến trường có tiếp xúc với một người bán hoa nhưng đó không phải là hoa hồng, chỉ là hoa linh lan mà thôi, nhưng anh ta có uống nước hoa hồng.

Nhất Hoà lúc này sợ xanh mặt.

"Có!". Nhất Hoà nói. Nhất Thiên ngồi sụp xuống đất.

"Nhưng tôi uống nước, mà....khi đó tôi còn cầm lấy cánh hoa hồng". Nhất Hoà khóc rồi. Anh ta hại em gái mình rồi!

"Còn gì nữa không. Phu nhân bị dị ứng còn một loại nữa."

"Tôi...tôi...chưa tắm, tôi có thể đến cho cô kiểm tra được không ". Nếu như đó là em gái của anh ta thì xem như Nhất Hoà đã gián tiếp hại em mình, còn nếu không phải cho dù vô tình hay cố ý thì cũng là một mạng người.

"Ừm! Phiền anh". Rồi cô ấy tắt máy.

Hai anh em họ vội đi đến nhà của Minh Hoàng Lễ nhưng. Trên đường đi cả hai không nói chuyện với ai, nhưng nước mắt trên mặt Nhất Hoà cùng với Nhất Thiên đã ướt đẫm.