Gần đây, Thịnh Hi thường nói mắt bị chói bởi ánh mặt trời. Có vẻ như bệnh mắt của cậu ấy đã nặng hơn. Mãi tới khi đến bệnh viện kiểm tra, Thịnh Hạ mới biết được em trai bị bong giác mạc, nhưng cũng may là đã phát hiện kịp thời. Vì để tiện theo dõi, bác sĩ đã chỉ định Thịnh Hi nằm viện. Sau khi trả tiề/ n viện phí, tiề/ n tiết kiệm của Thịnh Hạ chẳng còn lại bao nhiêu. Chi phí điều trị tiếp theo quả là một vấn đề nan giải.
Thịnh Hạ quay trở lại phòng bệnh với biên lai thanh toán, từ xa đã nhìn thấy Thịnh Hi tươi cười đầy hồn nhiên đang được y tá đưa đi đo thị lực. Đứng chôn chân tại chỗ thật lâu Thịnh Hạ mới xoay người lau đi nước mắt nóng bỏng trên gò má. Cô rút điện thoại trong túi ra bấm một dãy số điện thoại.
Buổi tối, Thịnh Hạ đến một nhà máy rượ/u ở chùa Tĩnh An.
Thịnh Hạ đợi mấy tiếng đồng hồ, Ti Trầm mới khoan thai đến muộn. Đi cùng hắn là mấy người đàn ông mặc vest đi giày da. Từ xa hắn đã thoáng thấy bóng dáng Thịnh Hạ. Có điều lại lựa chọn làm ngơ, quay sang trò chuyện với những người đàn ông đi cùng.
Biết Ti Trầm cố ý làm ngơ mình, Thịnh Hạ liền lẳng lặng tìm chỗ cách không xa bọn họ ngồi chờ đợi. Đến tận đêm khuya, đám đàn ông bên cạnh Ti Trầm mới được trợ lý của bọn họ đến đón. Nhìn thấy Ti Trầm chỉ ngồi một mình, Thịnh Hạ mới bước đến.
Ti Trầm nhắm mắt lại, đầu dựa vào ghế sô pha. Dường như nghe thấy tiếng bước chân, hắn chậm rãi mở mắt ra nhìn Thịnh Hạ.
Thịnh Hạ không kiêu ngạo không siểm nịnh mở miệng nói trước: “Ti tiên sinh, tôi đồng ý rút đơn kiện, mong anh có thể giao tiề/ n cho tôi”.
Ti Trầm nới lỏng cà vạt để lộ ra xương quai xanh gợi cảm. Hắn giận dữ mà lắc đầu: “Đã muộn rồi, cô đã tạo phiền toái cho chúng tôi.”
Thịnh Hạ dứt khoát hỏi lại: “Nếu tôi tiếp tục dây dưa không dứt, các người không phải càng thêm rắc rối sao?”
Đôi mắt sáng của Ti Trầm nheo lại, hắn nghiêm túc nhìn cô. Ánh mắt hai người chạm nhau trong vài giây, ngay lập tức Thịnh Hạ đã đọc được cảm xúc trong mắt hắn. Cô nuốt khan, thấp giọng nói: “Ti tiên sinh, tôi thực sự đang cần tiền gấp. Ngoài việc huỷ đơn kiện tôi còn cần làm gì khác để anh đồng ý đưa tiề/ n cho tôi?”
Ti Trầm không nói lời nào, ánh mắt không kiêng nể gì mà nhìn từ gương mặt trái xoan xuống đến cần cổ thiên nga và hai gò no đủ trước ngực. Cuối cùng ánh mắt dừng lại ở đôi mắt trong veo, ngấn nước của Thịnh Hạ.
Thịnh Hạ sử dụng tiề/ n trong thẻ của Ti Trầm để đóng viện phí. Sau khi đã thanh toán xong chi phí, bác sĩ liền sắp xếp một ca phẫu thuật cho Thịnh Hi.
Ngày tháng qua đi, mỗi ngày trừ bỏ đi học và làm thêm, Thịnh Hạ cơ bản đều dùng thời gian của mình đến bệnh viện chăm sóc em trai. Vào đúng ngày sinh nhật, Thịnh Hạ đến khách sạn bên Bến Thượng Hại như đã hẹn. Đứng trước cửa sổ, khung cảnh chiếu vào mắt cô là dòng sông Hoàng Phố lúc lên đèn và tháp đèn lấp lánh ánh sáng.
Cô đến bên giường, mở ra chiếc hộp được đặt trên đó. Bên trong là một chiếc váy dây thắt nơ màu đen và đôi giày cao gót có dây buộc đan chéo.