Thẳng cho đến khi xe của Ti Trầm đưa Thịnh Hạ đến ngõ hẻm dưới căn lầu mà cô đang thuê, hai người vẫn không nói với nhau thêm một lời. Khi xuống xe, Thịnh Hạ chưa kịp nói một câu “cảm ơn” thì chiếc xe đã đi mất rồi.
Qua mấy ngày từ lần ở bữa tiệc đó, Thịnh Hạ ở trường học bị người ta tung mấy tấm ảnh cô bị tổng tài đĩa nhạc ở Đài Loan ôm lấy bả vai. Góc chụp của tấm ảnh vô cùng xảo diệu đẩy mối quan hệ của hai người trở thành mờ ám, mà đặc biệt là ánh mắt của người đàn ông trong tấm hình nhìn cô lại tràn đầy nhục dụ.c hèn hạ. Kết hợp với tiêu đề “Thiếu nữ giới giải trí bị đại lão bao dưỡng”, trong lúc nhất thời tin đồn Thịnh Hạ bị bao nuôi liên tiếp truyền đi toàn trường học.
Rất nhanh, cô ả tên là Diệp Tĩnh Đình trước kia liền tìm tới Thịnh Hạ. Sau một hồi nói chuyện giương cung bạt kiếm, Diệp Tĩnh Đình mới uy hϊếp: “Nếu còn quấn lấy Ti Trầm, tôi sẽ khiến cô thân bại danh liệt.”
Thịnh Hạ bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Diệp Tĩnh Đình: “Cô ở trường tôi tung tin đồn bịa đặt không phải đã làm tôi thân bại danh liệt rồi sao, tôi còn gì mà phải sợ?”
Lời còn chưa dứt, Thịnh Hạ liền móc điện thoại trong túi áo khoác, ở trước mắt Diệp Tĩnh Đình mà lắc lắc: “Nếu chính cô đã thừa nhận, tôi đây liền đi báo cản.h sá/t. Cảm ơn vì đã cung cấp chứng cứ nhé!”
Nhìn sắc mặt trắng bệch của Diệp Tĩnh Đình, Thịnh Hạ vô cùng hài lòng cười khoái chí. Cô tiêu sái xoay người rời đi không hề quay đầu lại.
Lúc gần đến đồn cảnh sá/t, Thịnh Hạ liền nhận được điện thoại của Ti Trầm. Xe Ti Trầm dừng lại ở ngay cổng. Sau khi Thịnh Hạ ngồi lên xe, nét mặt Ti Trầm không chút thay đổi, hắn mở miệng nói: “ Cô huỷ án đi!”
Hắn dừng một chút, sau đó lại tiếp tục nói: “ Cô báo án cũng không giải quyết được vấn đề, có kiện thì cô cũng không thể thắng nổi.”
Hoá ra là đến đây để làm thuyết khách, Thịnh Hạ trầm mặc chăm chú nhìn Ti Trầm.
“Tiề/n này là để bồi thường. Cô nhận lấy rồi đi rút đơn kiện, đừng dây dưa nữa.”
Ti Trầm vừa nói vừa hất cằm. Theo ánh mắt của Ti Trầm, Thịnh Hạ nhìn thấy trên ghế da có một thẻ ngân hàng. Cô cầm lấy đặt trên tay ước lượng, thu hồi tầm mắt cười nhạt: “Trong này có bao nhiêu tiề/n? Đủ để bồi thường cho việc Diệp tiểu thư tung ảnh chụp của tôi bố cáo toàn trường làm mọi người đều hiểu lầm tôi bị lão già kia bao nuôi sao?”
“Cô không có sao?” Dù không quan sát biểu tình trên mặt của Ti Trầm nhưng Thịnh Hạ vẫn nghe được ngữ khí trào phúng nồng đậm trong lời nói của hắn.
“Không có!” Thịnh Hạ gằn từng tiếng một, đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía về phía Ti Trầm.
Nghe vậy, Ti Trầm có chút giật mình. Hai người bốn mắt nhìn nhau một lúc lâu, lúc này hắn mới lộ ra ý cười: “Vậy cô cần bao nhiêu tiề/n mới chịu rút đơn kiện?”
Thịnh Hạ dùng ngón trỏ búng búng thẻ ngân hàng. Chiếc thẻ rơi xuống miếng lót dưới chân, cô cười khẽ: “Bao nhiêu tiề/n tôi cũng không muốn.”
Tức khắc, Ti Trầm tối sầm mặt lại, cả người tỏa ra khí thế lạnh lùng.