Tô Vọng Ngôn khe khẽ bật cười, chống chế: “Ta cũng còn nhớ rõ à! Câu đầu tiên huynh nói với ta là ‘Thích xen vào việc người khác, sẽ không trường mệnh.’. Huynh không biết bộ dáng của huynh lúc ấy khó ưa đến mức nào, khiến người ta sinh lòng chán ghét.”
Vi Trường Ca không phản đối gì, lại càng cười lớn: “Từ bao giờ ta không còn đáng ghét nữa?”
Tô Vọng Ngôn thế nhưng lại thật sự ngẫm nghĩ, rồi thong thả: “Huynh còn nhớ có lần người ta tặng lão bảo chủ một thanh chủy thủ chém sắt như chém bùn, chuôi nạm bằng vàng, rèn từ tinh thiết, hàn quang chiếu rọi? Huynh trăm phương nghìn kế nghĩ cách năn nỉ, lão bảo chủ mới cho huynh. Cầm được chủy thủ rồi, huynh tức khắc đi kiếm ta. Dưới tán cây lớn bên hồ, huynh nắm chặt tay ta, mặt mày hớn hở giảng giải lai lịch thanh chủy thủ.”
“Sao mà không nhớ được? Ta còn chưa nói xong, ngươi đã hung hăng quát mắng.”
“Cũng không phải lỗi của ta! Ta cứ tưởng huynh đem của tới khoe ta, ai mà biết là huynh muốn tặng nó cho ta đâu!”
“Hừ, biết rồi ngươi vẫn sống chết không chịu nhận, hại ta một trận thương tâm. Cũng may là sau đó, ngươi cũng không ghét ta nữa.”
Tô Vọng Ngôn phì cười, “Sao mà phải thương tâm? Bất quá huynh tốt với ta như thế, ta làm sao mà trơ trẽn tiếp tục mặt nặng mày nhẹ với huynh được? Nhưng lúc ấy ta cũng không phải cố ý cự tuyệt huynh. Kiếm là vua trong các loại binh khí, Tô gia chúng ta từ lúc mới sinh đã được rèn cho một thanh bội kiếm, từ đó về sau đồng hành cùng chủ nhân cả đời. Kiếm còn người còn, kiếm mất người mất. Cho dù người chết xa nhà, thi cốt không thấy, Tô gia cũng nhất định dốc hết toàn lực, tìm kiếm của hắn về, thỉnh nhập Tô Gia Kiếm Các. Trong Tô Gia Kiếm Các hiện nay đã có một trăm bốn mươi bảy thanh bảo kiếm. Chờ ta tạ thế, kiếm của ta cũng sẽ đem về treo ở đó, để con cháu đời sau tưởng niệm…”
Lời chưa dứt, nhận ra một bên mày của Vi Trường Giang chau lại, Tô Vọng Ngôn đoán được tâm tư y, cười cười: “Sống chết là chuyện bình thường, có gì mà khó khăn. Huống hồ ta lại rất thích xen vào chuyện người khác, huynh chẳng phải đã bảo như thế sẽ không trường mệnh sao?”
Vi Trường Ca quả nhiên cũng cười lớn: “Toàn là chuyện từ khi còn con nít nói linh tinh với nhau, ngươi lại nhớ rõ ràng đến vậy…”
Tiếng cười đột ngột ngừng lại, y ngưng thần nhìn Tô Vọng Ngôn, tay vươn ra.
Tô Vọng Ngôn ngẩn người, chưa kịp phản ứng, tay Vi Trường Ca đã chạm tới hai má hắn, dịu dàng: “Ngươi phải sống lâu thật lâu, lâu đến sau khi ta chết rồi, còn phải đến tế điếu ta nữa.”
Tô Vọng Ngôn không nói gì, chỉ cười cười. Một lúc lâu sau, mới hạ giọng: “Nếu huynh chết, ta và huynh cùng chôn một chỗ.”
L*иg ngực Vi Trường Ca nóng lên, nhè nhẹ đáp ứng: “Được. Chúng ta cùng chôn một chỗ.”
Vì câu trả lời ấy, có vài phân lo âu nổi lên dưới đáy mắt sâu thẳm của Tô Vọng Ngôn. Vi Trường Ca trong đôi mắt ấy, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của ánh mắt mình. Sáng rực, như thể đang cười.
Đêm xuân này, có rất nhiều tâm ý ngày thường không thể nói ra, đều dễ dàng bày tỏ đến vậy.
Là do thời điểm quá sức phù hợp, hay là do giấc mộng quá dài?
Ngoài song cánh cửa lay động, hương hoa lê phiêu diêu theo vào…
.
.
Hừng đông ngày hôm sau, Vi Trường Ca bị tiếng chim hót ríu rít đánh thức.
Ước chừng do mệt mỏi, người nằm kề bên vẫn còn say giấc.
Vi Trường Ca khẽ khàng ngồi dậy, vài cánh hoa lê theo ống tay áo y nhè nhẹ bay xuống. Lơ đãng trông ra ngoài cửa sổ, thấp thoáng trên sườn núi sắc trắng như tuyết. Nhìn kỹ, mới phát hiện ra đó là một khoảng rừng hoa lê đang bừng nở.
—— muôn hồng nghìn tía, từ buổi sớm hôm nay, bắt đầu tràn ngập.
Thời khắc ấy, sao có thể kìm chế nổi sự cao hứng trong lòng?
Cúi đầu ngắm gương mặt ngủ ngon của Tô Vọng Ngôn, Vi Trường Ca cười rạng rỡ. Sau đó ôn nhu hôn lên trán hắn: “So với mùa xuân, ngươi đến sớm.”
Lần thứ hai ngẩng lên nhìn dải hoa lê trải rộng như sông mây ở phía xa xa, Vi Trường Ca không biết, khóe miệng Tô Vọng Ngôn đang chậm rãi nhoẻn nụ cười xán lạn.
– Hoàn –
.
.
.
.
(1) Tên truyện là Hoa Triêm Y, hoa vương áo, cũng có thể hiểu theo kiểu hoa còn đọng hơi sương, cất trong áo làm áo thấm hơi nước, thấm cả hương hoa. Ta để là hoa giấu trong áo là ám chỉ chi tiết nửa đêm kỵ mã đem hoa lê từ xa về tặng của Vọng Ngôn :P
(2) mộng Hoa Tư, tức là Hoa Tư Quốc: Ý chỉ giấc mơ đẹp đẽ mĩ mãn vô cùng. Điển cố theo sách “Liệt Tử”, có người nô bộc mù chữ tên Ký Nhân, ngày đi chăn trâu, tối ngủ phòng kho, đời sống hết sức cực khổ. Một ngày gặp được một nhà sư, thấy Ký Nhân có cốt tu mới muốn đem hắn đi xuất gia, nhưng Ký Nhân không chịu. Nhà sư bèn dạy cho một câu kinh, buổi tối trước khi ngủ niệm câu kinh đấy thì trong mơ Ký Nhân sẽ đến Hoa Tư Quốc, hóa ra người văn hay chữ tốt, phú quý vinh hiển, sau trở thành phò mã, đem quân dẹp yên giặc giã, được phong vương hầu, vinh hoa tột đỉnh. Từ đó Ký Nhân cứ ban ngày làm tôi đòi khổ sở vất vả, buổi tối mơ cuộc sống sung sướиɠ ở Hoa Tư Quốc. Tới lúc đang chăn trâu bắt được một thỏi vàng, đem về nộp cho chủ, chủ vui sướиɠ nhận Ký làm con nuôi, bắt đầu sống cuộc sống giàu có no đủ, thì đêm đến lại nằm mơ thấy ác mộng. Lúc ấy nhà sư ngày trước mới một lần nữa xuất hiện, giải thích rằng đấy là quy luật cân bằng, ban ngày sống khổ thì đêm về mộng đẹp, ban ngày sung sướиɠ thì đêm về ác mộng.
Tô Thức có bài từ “Đào Nguyên ức cố nhân mộ xuân” ta rất thích, có nhắc tới mộng Hoa Tư :P
Hoa Tư mộng đoạn nhân hà xứ,
Thính đắc oanh đề hồng thụ.
Kỷ điểm tường vi hương vũ,
Tịch mịch nhàn đình hộ.
Noãn phong bất giải lưu hoa trú,
Phiến phiến trứ nhân vô số.
Lâu thượng vọng xuân quy khứ,
Phương thảo mê quy lộ.
.
Bản dịch của Châu Hải Đường
Hoa Tư mộng dứt người đâu tá;
Chỉ thấy oanh kêu cây đỏ.
Mưa ngát tường vi mấy đóa;
Vắng lặng buồn sân ngõ.
Gió êm chẳng biết nài hoa ở,
Cánh rụng áo ai vô số.
Lầu ngóng xuân rời chốn cũ,
Đường rối bời hương cỏ.
.
.
.
(3) Đây là phiên ngoại, hoặc đoản văn trong một hệ thống các truyện liên quan của Xương Bồ, trong đó lấy Vi – Tô hai người là nhân vật xuyên suốt, cùng đặc tính thu hút rắc rối của họ, để đi qua hết câu chuyện này đến câu chuyện khác. Đại khái là thanh thủy văn, siêu hạng thanh thủy, nước trong leo lẻo, tình trong như đã mặt ngoài còn e, nhưng mà tình tiết diễn biến lẫn văn phong đều rất là ‘Xương Bồ’. Trong hệ liệt có truyện còn bị bỏ lửng, hoặc không tìm ra phần kết, nhưng mà hy vọng một ngày có ai-đó dịch những phần đã ra trọn vẹn cho ta đọc với~ *mắt nhìn Thị Thúy tràn đầy ôn nhu say đắm*