Trận đấu trên sân dừng lại.
Hà Tiêu mặc áo đấu màu đỏ đen đứng sang một bên, cánh tay rắn chắc lộ ra lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng.
Đôi mắt cậu ta lướt qua Bạch Niệm và Yến Thế Luật cuối cùng dừng lại ở người sau, giọng phách lối nói: "Là tôi, thế nào?"
Yến Thế Luật một tay đem trái bóng ném đi giọng nói lạnh lùng: "Xin lỗi."
Hà Tiêu giơ tay lên tiếp một cách vững vàng bàn tay tê dại vì lực quá mạnh, đến nỗi ngay cả một sinh viên thể thao như cậu ta cũng không chịu được.
Hà Tiêu yên lặng không lên tiếng đem quả bóng rổ kẹp lên eo, cười lạnh: “Đương nhiên là tôi sẽ xin lỗi Bạch Niệm, nhưng chuyện này có liên quan gì tới cậu?"
Yến Thế Luật bình tĩnh nhìn cậu ta.
Thấy bầu không khí giằng co một nam sinh vóc dáng nhỏ bé chui ra vội vàng nói: "Xin lỗi, xin lỗi, Yến ca, vừa rồi tôi không bắt được bóng, không liên quan gì đến người khác."
Yến Thế Luật thậm chí không nhìn nam sinh một cái.
Anh không trả lời, người nọ đành nói với Hà Tiêu: "Tiêu ca, đây vốn là lỗi của em, phiền đến anh."
Hà Tiêu không hề nhượng bộ, trầm giọng nói: "Lâm Tử, chuyện này là của tôi, đừng xen vào."
". .."
Hai bên đều phớt lờ anh ta, người nọ đành phải xin lỗi Bạch Niệm: “Bạn học này, tôi xin lỗi, tôi vừa rồi không đón được bóng, suýt chút nữa đã đánh trúng cậu. Tôi xin lỗi cậu, chuyện này coi như bỏ qua được không?"
Bạch NIệm sửng sốt một lúc, vui vẻ nói: "Tôi không sao, đừng để trong lòng ."
Bạn học thở phào nhẹ nhõm, tưởng mình đã giải quyết được sự việc.
Tuy nhiên, khi ngẩng đầu lên, Yến Thế Luật và Hà Tiêu vẫn ở đó đứng đó, bầu không khí căng thẳng không khá hơn chút nào.
Yến THế Luật khoa toán học và Hà Tiêu khoa thể dục là hai nhân vật có ảnh hưởng ở trường Đại học A kể từ khi họ còn là sinh viên năm nhất. Cuộc bình chọn giáo thảo của trường đã gây ra một cơn bão đẫm máu trên diễn đàn.
Khi sinh viên năm nhất của họ mới bước vào trường, trên diễn đàn đã từng phát động qua một trận bình chọn ỏ phiếu giáo thảo.
Vừa vào đại học, mọi người vừa mới thóat khỏi cấp ba đã hào hứng khám phá đủ loại đẹp trai, và cuối cùng đã chọn ra ba người có điểm cao nhất, đó là Yến Thế Luật của khoa toán, Hà Tiêu khoa thể chất và Cố Thanh Từ khoa khiêu vũ
Hà Tiêu đẹp trai, nhưng vẻ đẹp trai có tính xâm lược và tính cách kiêu ngạo đặc biệt không dễ chọc. Ngoài ra, anh ta còn cao hơn một mét chín.là sinh viên thể thao, đẹp trai nhưng quá thô lỗ không tinh tế nên ít được các cô gái yêu thích.
Cố Thanh Từ hoàn toàn trái ngược với cậu ta nếu Hà Tiêu là một nghệ thuật thời tiền sử thô bạo và hoang dã. , thì Cố Thanh Từ là một bức tranh tỉ mỉ và duyên dáng, từng nét vẽ đều tinh xảo.
Nhưng chính vì quá tinh tế và thiếu khí chất nam tính nhất định nên các cô gái đánh giá cao vẻ ngoài của cậu ấy nhưng không có bất kỳ suy nghĩ không cần thiết nào về cậu ấy.
Và Yến Thế Luật ở ngay giữa hai người.
Anh ấy cao nhưng không thô kệch , với dáng người mảnh khảnh và đôi lông mày thanh tú, anh vẫn giữ được khí chất.
Anh thanh tú nhưng không yếu đuối. Những đường gân nổi lên trên mu bàn tay và những đường nét săn chắc khiến anh nổi bật ở bất kỳ đâu. Đồng thời, anh ấy vẫn đầy khí chất nam tính.
Anh ấy giống như trạng thái hoàn hảo nhất mà một họa sĩ có thể đạt được sau nhiều nỗ lực.
Bất kể là nhiều một phần tục tằng, hay là nhiều một phần tinh xảo, cũng sẽ phá hư khí chất thăng bằng.
Thiếu niên mười tám, mười chín tuổi mặc áo sơ mi trắng đang đi dạo trong khuôn viên trường. Anh ấy có ngoại hình nổi bật, thành tích xuất sắc và tính cách lạnh lùng xa cách, ngay lập tức đã trở thành giáo thảo của trường được các học sinh công nhận.
Ba bên liên quan không để ý đến việc lựa chọn giáo thảo trong trường.
Tuy nhiên, hôm nay, Hà Tiêu và Yến Thế Luật vì một trái bóng mà đối đầu nhau.
Đây là lần đầu tiên mọi người gặp phải tình huống này, đồng loạt tụ tập xung quanh họ, trong mắt đầy tò mò.
Nam sinh không bắt được bóng có chút hoảng sợ.
Trong lúc tuyệt vọng vội vàng liếc nhìn Bạch Niệm.
Dưới cái nhìn của mọi người, Bạch Niệm xấu hổ và căng thẳng, ước gì có thể quay người bỏ đi.
Nhưng sự việc này xảy ra là do cậu, cậu cũng không muốn làm lớn chuyện.
Nghĩ đến đây, Bạch Niệm hít một hơi thật sâu can đảm kéo tay áo của Yến Thế Luật.
Anh cúi đầu nhìn cậu ánh mắt vẫn lạnh lùng.
"Yến Thế Luật, đi thôi," Bạch Niệm nhỏ giọng nhắc nhở, thanh âm hắn rất rõ trong trẻo, nhưng bởi vì có chút khẩn trương, mang theo một chút run rẩy "Cậu không phải còn muốn đi phòng thí nghiệm sao?"
Sau hai giây im lặng, Yến Thế Luật thu hồi tầm mắt ừm một cái.
Bạch Niệm chậm rãi thở ra.
Cậu đang định dẫn người đi thì phía sau vang lên một giọng nói.
"Đợi đã." ." Hạ kiêu chẳng biết lúc nào đi tới, cậu ta đứng trước mặt Bạch Niệm, thái độ hòa ái ân cần, biểu tình hoàn toàn đối lập khi đối diện với Yến Thế Luật.
"Xin lỗi, vừa rồi thiếu chút nữa mà đập phải cậu, cậu có sao không?"
Bạch Niệm bối rối nhìn Yến Thế Luật, thấy đối phương không trả lời, cậu nhỏ giọng trả lời : "Không sao. "
Hà Tiêu: "Sao cậu không tránh?"
Bạch Niệm: "Tôi không phản ứng kịp."
"Lần sau tôi sẽ dạy cậu chơi bóng rổ."
"Tôi không chơi bóng rổ."
"Cho nên mới phải dạy."
"Tôi không..."
"Được rồi, cứ quyết định vậy đi, tôi đi chơi bóng, tạm biệt."
". .."
Hà Tiêu tự nhiên đi tới nói một tràng rồi rời đi, để lại Bạch Niệm với vẻ mặt ngơ ngác ở phía sau.
Khi tỉnh táo lại, cậu nhận ra rằng Yến Thế Luật chẳng biết lúc nào đã đi được một đoạn.
"Chờ tôi." Bạch Niệm chạy theo anh ấy.
Yến Thế Luật dừng bước, giọng như cũ không có tí nhiệt độ: "Không phải muốn chơi bóng rổ với cậu ta à?”
Bạch Niệm: “Tôi không đồng ý.”
"Nhưng cậu cũng không từ chối."
"Tôi từ chối, cậu ta không cho tôi cơ hội để nói hết."
" ...Quên đi, tùy cậu."
/
Yến Thế Luật bỏ lại những lời này, anh quay người rời đi mà không quay đầu lại.
Bạch Niệm: " ..."
Tại sao tất cả đều tức giận như vậy?
Rất nhanh cậu đã đến thư viện Bạch Niệm đã tìm ra cuốn sách ngoại khóa lịch sử nghệ thuật do giáo viên giới thiệu , và hoàn toàn đem những quên đi.
Cho đến 11 giờ tối, Bạch Niệm tắt đèn đi ra khỏi thư viện.
"Bạch Niệm?" Lúc đi ra thư viện, cậunghe thấy có người gọi mình.
Bạch Niệm quay lại và thấy Cố Thanh Từ đang đứng sau lưng cậu một sợi tóc hơi xoăn rũ xuống trước trán, hai má hơi đỏ lên, làn da lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng, nhìn cậu ấy đặc biệt tinh tế.
Bạch Niệm hơi ngạc nhiên: "cậu vừa vận động à?"
"Vừa luyện tập múa." Cố Thanh Từ gật đầu, xách túi thể thao đi bên cạnh cậu.
" Ồ," Bạch Niệm thản nhiên nói, "Cậu học múa gì?"
"Ba lê."
"Khi còn nhỏ bắt đầu học à?"
"Ừ, tôi đã học khiêu vũ từ khi còn nhỏ." Cố Thanh Từ ngước nhìn cậu tựa như nhớ về chuyện gì đó.
"Tôi khi còn nhỏ rất yếu ớt, dây chằng phát triển không tốt, ngày nào tôi cũng phải xoạc chân xoạc rất đau tôi đã khóc rất nhiều. Lúc đó tôi gần như không còn kiên trì nữa, nhưng may thay có người đã động viên tôi."
Bạch Niệm có chút vui mừng: "Vậy cậu gặp được người tốt rồi."
"Đúng vậy," Cố Thanh Từ nhìn cậu rồi nhẹ nhàng mỉm cười, “Tôi nói cậu nghe, tất cả là nhờ anh ấy mà tôi mới có thể khiêu vũ đến bây giờ.”
Bạch Niệm bị nụ cười của cậu ấy làm cho choáng váng, trong lòng nghĩ rằng người này thật sự rất tốt. - có tính cách rất tốt so với Hà Tiêu kiêu ngạo độc đoán và Yến Thế Luật lạnh lùng và độc ác, cậu ấy là một sự tồn tại hoàn toàn khác.
"Còn cậu thì sao, sao cậu về muộn vậy? ?" Cố Thanh Từ lại hỏi, "rất bận sao?"
"Không có." Bạch Niệm lắc đầu, không biết nên nói thế nào.
Cố Thanh Từ dường như nhận ra sự do dự của cậu không hỏi thêm câu nào nữa mà lặng lẽ cùng cậu quay về.
Bạch Niệm thở phào nhẹ nhõm, hảo cảm đối với người bạn cùng phòng này tăng vọt .
Cậu cố ý lê mình ra ngoài, nhưng khi đi đến cửa ký túc xá, cậu mới phát hiện ra rằng còn khoảng mười phút nữa thì tới giờ tắt đèn. Bước chân của Bạch Niệm hơi chậm lại trong giây lát. cậu không muốn quay lại.
Vừa nghĩ tới trở về phải đối mặt Hà Tiêu và Yến Thế Luật cùng sống chung một phòng cậu liền cảm thấy nhức nhức đầu.Dường như nhìn ra được, Cố Thanh Từ quan tâm nói: "Tôi muốn mua trái cây, cậu đi cùng tôi được không?"
Ký túc xá nam cạnh cổng Tây, bên ngoài là phố chợ đêm, bán đủ loại đồ ăn vặt, buôn bán rất tốt.
"Được." Bạch Niệm cầu còn không được, ngay lập tức đi đến cửa hàng trái cây với Cố Thanh Từ.
Nhưng cậu không ngờ rằng Cố Thanh Từ cũng nổi tiếng như vậy khi mua một ít trái cây, cậu ấy đã được hỏi phương thức liên lạc ba lần. Còn có một nam sinh mặt dày đến mức nhất quyết đòi đưa họ đi quán bar.
Khi họ từ ngõ sau trở về thì đã 11 giờ 10 tối, dì ký túc xá đóng cửa ký túc xá.
Sau nhiều năm đi học, đây là lần đầu tiên Bạch Niệm về muộn. Cậu đeo cặp đứng trước cửa ký túc xá trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.
Nhớ dì mở cửa? Nhưng nếu về muộn và làm phiền thì có bị mắng không?