Câu lạc bộ đang tuyển thành viên mới bên cạnh tòa nhà trung tâm. Khi họ đến nơi, đã có rất nhiều sinh viên tụ tập nam thanh nữ tú đi qua lại dưới bóng cây tràn trề hơi thở thanh xuân.
Quý Hiểu Trạch kéo Bạch Niệm đang xếp hàng ở phía sau, nhìn dòng người phía trước thở dài: "Không ngờ lại có người xếp hàng dài như vậy."
Bạch Niệm không hiểu lắm: "Câu lạc bộ đấu kiếm có nhiều người như vậy sao?"
Trong trí nhớ của cậu, đấu kiếm là một môn thể thao tương đối chuyên biệt.
"Đương nhiên Câu lạc bộ đấu kiếm bình thường không có nhiều người như vậy," Quý Hiểu Trạch thuận tay cầm lấy đơn xin vào gia nhập câu lạc bộ có chút phấn khích, "Nhưng lần này có Yến Thế Luật đó"
"Yến Thế Luật?"
Cái tên quen thuộc này khiến Bạch Niệm sững sờ trong giây lát.
"Đúng vậy, là giáo thảo của đại học A kiêm hội trưởng câu lạc bộ đấu kiếm," Quý Hiểu Trạch hào hứng nói "Cậu biết anh ấy chứ phải không? Anh ấy không chỉ đẹp trai mà còn học rất giỏi. Ông bà của cậu ấy là nhà khoa học quốc phòng, còn bố mẹ cậu ấy là giáo sư đại học, anh ấy cũng đặc biệt không chịu thua kém, thành tích thi vào đại học cao nhất truờng. Nhưng nghe nói bình thường đều chú tâm vào học tập đặc biệt bận bịu, chỉ tham gia một câu lạc bộ, chính là Câu lạc bộ đấu kiếm, cho nên mới có nhiều người như vậy."
"Ồ, cậu cũng có thể tham gia chơi." Thấy cậu còn đang do dự, Quý Hiểu Trạch đưa ra một cây bút "Dù sao thì đơn xin cũng cầm rồi
còn chưa kịp nói không thì nhân viên đã đi tới.
"Không được." Bạch Niệm không muốn gặp mặt với Yến Thế Luật nên kiếm cớ, "Cậu biết tớ không thích thể thao. Tớ sẽ trả lại đơn đăng ký cho họ. Tớ tớ sẽ đi Câu lạc bộ khác đăng ký."
Nói xong cậu định rời đi, nhưng Quý Hiểu Trạch đã kéo cánh tay cậu lại.
"Gấp cái gì? Lát nữa tớ sẽ đi qua đó cùng cậu." Quý Hiểu Trạch bỏ lại Bạch Niệm, thực sự lo lắng, "Tay chân gầy guộc, còn không vận động, bây giờ lại trốn . Sau này cậu gặp phải người xấu, Với sức mạnh thể chất của cậu chạy cũng không chạy được."
"Ai nói tớ muốn chạy?" Bạch Niệm vén tay áo lên. Áo phông cố gắng gồng cơ vốn không hề có của mình "Khi gặp người xấu, tôi có thể một đánh hai."
"Chật" Quý Hiểu Trạch nhéo cánh tay cậu với vẻ mặt khinh thường, "Cậu chỉ giỏi mạnh miệng."
"Tớ không có mạnh miệng. Tớ đã học Taekwondo khi còn nhỏ." Bạch Niệm nói có vẻ hợp lý còn muốn thể hiện thực lực với Quý Hiểu Trạch. Không ngờ, phía trước đội ngũ đột nhiên vang lên một tiếng kinh ngạc, đám người lập tức trở nên hưng phấn.
Sự chú ý của Quý Hiểu Trạch bị hấp dẫn, Bạch Niệm muốn nhân cơ hội bỏ chạy nhưng lại bị Quý Hiểu Trạch kéo vào trung tâm.
Sau đó họ mới nhận ra rằng vừa rồi có người đã tỏ tình với giáo thảo của trường bằng cách nộp đơn đơn xin gia nhập câu lạc bộ.
Người vây xem càng ngày càng nhiều Bạch Niệm không thể nhìn thấy Yến Thế Luật từ góc độ này mà chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của người kia có mái tóc ngắn, thân hình cường tráng và chắc là con trai.
Một trường đại học A cởi mở, các cặp đôi đồng tính đã quen không có gì lạ, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào chàng trai. , vừa hưng phấn vừa tò mò.
Nam sinh như bị những ánh mắt phấn khích xung quanh lấy khích lệ, buột miệng nói: "Tiền bối Yến, em thích anh, anh có thể làm bạn trai của em không?"
Quý Hiểu Trạch tặc lưỡi, tỏ ra đồng tình: "Anh chàng này chắc là sinh viên năm nhất?"
Mấy người xung quanh đều gật đầu, ánh mắt mơ hồ đầy đồng tình.
Bạch Niệm: "Tại sao?"
"Cậu không biết biệt danh của giáo thảo à?"
Bạch Niệm lắc đầu.
Quý Hiểu Trạch: "Sát trăm người." ( khúc này mình không biết dịch sao nên để y câu)
Sát trăm người?
Bạch Niệm sửng sốt, có chút không kịp phản ứng.
"Đương nhiên không phải như cậu nghĩ tới chém một trăm người," Quý Tiêu Trạch lắc đầu, "Cái gọi là trăm người chặt đầu tức là gϊếŧ chết một trăm người tỏ tình với hắn."
Bạch Niệm: "..."
Không khỏi nhàm chán.
Quý Hiểu Trạch: "Cho nên nói a, chỉ cần là hơi nghe qua uy danh đó, cũng sẽ không tùy tiện đến cửa bày tỏ. Chỉ có tân sinh viên cái gì cũng không biết mới xông tới."
Bạch Niệm liếc nhìn bóng lưng thiếu niên, cậu thực sự rất bội phục dũng khí của cậu ta. Đúng vậy. Đối với một người mắc chứng sợ xã hội, khi nói chuyện trước mặt người khác cũng sẽ khẩn trương chứ đừng nói đến việc tỏ tình trước rất nhiều người.
Có thể lấy dũng khí ở trước mặt nhiều người như vậy tỏ tình, nhất định cũng là thích vô cùng đi.
Bạch Niệm đột nhiên không muốn rời đi. Cậu và Quý Hiểu trạch lặng lẽ đứng bên cạnh, chờ đợi cái kết thuộc về chàng trai. .
Không có gì bất ngờ, chàng trai cũng bị từ chối.
Đối phương không nản lòng hỏi : "Vậy có thể thêm WeChat? Làm bạn bè thôi cũng được."
Mọi người đều bị cậu ta làm cho bất ngờ.
Rốt cuộc, Yến Thế Luật đã từ chối anh ấy ở nơi công cộng. Vào thời điểm này, đa phần mọi người sẽ chọn thêm Wechat.
"Có lẽ mục đích của cậu ta là muốn WeChat," Quý Hiểu Trạch cũng nhận ra điều này tức giận nói: "Lời tỏ tình chỉ là để có một lý do khiến đối phương không thể từ chối, sau đó khiến Yến Thế Luật cảm thấy áy náy mà thôi."
Bạch Niệm không thể nhìn thấy mặt Yến Thế Luật mà chỉ nghe Một giọng nói trầm lạnh mơ hồ vang lên.
"Tôi không có WeChat."
Cậu ta sửng sốt một lúc rồi buột miệng nói: "Rõ ràng là cậu có WeChat." !"
Giọng nói lạnh lùng tiếp tục: "Nhưng tôi không muốn thêm cậu."
Lần này không có âm thanh nào từ bên kia. Sau một khoảng lặng ngắn , chàng trai chán nản rời đi.
Không gian trước mặt cậu trở nên trống rỗng. Bạch Niệm ngẩng đầu lên và bất ngờ bắt gặp ánh mắt của Yến Thế Luật.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng trên sống mũi là một cặp kính bạc, cổ tay trái mang một chiếc đồng hồ màu nâu, phong độ của người trí thức.
Khi người bình thường ăn mặc như thế này, họ thường tạo cho mọi người ấn tượng về một mọt sách.
Nhưng nét mặt Yến Thế Luật ngũ quan thâm thúy khí chất đẹp trai và cứng rắn cùng khí chất nam tính mạnh mẽ đã hóa giải hoàn hảo khí chất mọt sách trên người anh ấy. Để cho cậu ta nhìn qua tựa như tuyết đọng tràn ngập rừng rậm phương Bắc, thần bí lãnh khốc, khó mà đến gần.
Người trước ngã xuống người sau tiến lên người theo đuổi điều này càng làm cho người khác cảm thấy anh như vị thần không thể với tới.
Lúc này, Yến Thế Luật đang lặng lẽ nhìn cậu, trong ánh mắt lạnh lùng mang theo chút xâm lược.
Bạch Niệm theo phản xạ né tránh một lúc, nhưng khi cậu ngẩng đầu lên lần nữa, Yến Thế Luật đã thu lại ánh mắt và không còn nhìn cậu nữa, như thể anh vừa mới liếc nhìn nhau chỉ là vô tình mà thôi.
Bạch Niệm vỗ ngực, có phần vui mừng nghĩ: Yến Thế Luật chắc chắn không nhận ra cậu chứ?
Câu lạc bộ đấu kiếm khi trở lại bình thường, sau một lúc chờ đợi, cuối cùng cũng đến lượt Quý Hiểu Trạch.
Quý Hiểu Trạch đưa đơn đăng ký cho nhân viên, sau đó quay lại. hỏi : "Bạch Niệm, cậu thật sự không cùng tớ tham gia sao?"
Bạch Niệm đang định nói cái gì, vẫn luôn cúi đầu Yến Thế Luật đột nhiên ngẩng đầu lên .
Lúc này, khoảng cách giữa họ đã trở nên rất gần. Từ góc nhìn của Bạch Niệm có thể nhìn thấy khuôn mặt nghiêm nghị của Yến Thế Luật làn da trắngg và yết hầu nhô ra ở cổ đầy nam tính.
Yến Thế Luật lặng lẽ nhìn cậu mấy giây, sau đó trước mặt mọi người, anh lấy điện thoại di động ra, chủ động nói: “Thêm Wechat."
Lời này vừa nói ra, khung cảnh ồn ào chợt trở nên yên tĩnh.
Không ai dám tin rằng Yến Thế Luật xa cách lại chủ động bắt chuyện với người khác còn thêm WeChat?
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người có mặt đều đổ dồn vào Bạch Niệm, với nghi ngờ, hâm mộ, ghen tị và có chút nghi hoặc.
Cậu mặc một chiếc áo phông mềm mại màu vàng ngỗng và đeo một chiếc cặp sách màu trắng có thân hình nhỏ nhắn và mái tóc đen xõa nhẹ trước trán, khiến đường nét khuôn mặt của cậu ấy càng thanh tú hơn.
Lúc này nam sinh mặt đầy mờ mịt đứng ở nơi đó, mắt to đen nhánh khẽ nhếch, mang chút u mê cùng hốt hoảng, giống như một con nai hoảng sợ.
"Nhỏ quá."
"Học sinh trung học phải không? "
"Có lẽ cậu ấy đi học sớm."
"Hoàn toàn chưa đủ tuổi."
"Giáo thảo thích loại này?"
"Tôi cũng thích anh ấy, da anh ấy trắng quá, tỏa sáng dưới nắng."
"Dễ thương quá, anh ấy đỏ mặt."
" Mặt anh ấy mềm quá, tôi muốn véo một cái."
"Tôi cũng muốn ức hϊếp anh ấy, nhìn anh ấy khóc."
Giữa tất cả những bình luận, Bạch Niệm từng chút đỏ mặt.
Lông mi dày của anh run rẩy dữ dội, môi mím chặt, giống như một con thú nhỏ trong trạng thái căng thẳng, sẵn sàng trốn thoát bất cứ lúc nào.
"Bạch Niệm."
Yến Thế Luật đã hết kiên nhẫn, anh dùng ngón trỏ phải gõ nhẹ lên bàn hai lần như một lời nhắc nhở: "Thêm WeChat, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Bạch Niệm đột nhiên ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn Yến Thế Luật trong giây lát, sau đó như nhìn thấy một con thú hoang nào đó, cậu quay người bỏ chạy mà không quay đầu lại.
Yến Thế Luật: "..."
Các học sinh khác: ".. ."
Chương sau cũng giờ này ngày mai nha !