Chương 1: Mở Đầu

"Bạch Niệm, cậu lấy khăn tắm cho tôi được không?"

Bạch Niệm đang quỳ trên giường để trải giường, đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình.

Anh không chắc chắn nên hỏi lại: "Cố Thanh Từ, vừa rồi cậu gọi tôi phải không?"

"Là tôi."

Tiếng nước chảy trong phòng tắm đã ngừng, một giọng nói lạnh lùng lại vang lên: "Tôi để khăn tắm trên ghế, cậu giúp tôi lấy được không?"

"Ồ, được rồi."Bạch Niệm xuống giường, cầm khăn tắm đi đến cửa phòng tắm. "Mở cửa."

Cửa phòng tắm mở ra một khe hở.

Một bàn tay trắng nõn vươn ra từ làn sương mù lan tỏa, hình như vừa mới tắm xong, trên tay còn đọng lại những giọt nước, móng tay hơi hồng.

Bạch Niệm không dám ngẩng đầu, cúi đầu đưa khăn tắm ra: "Là cái này à?"

"Ừ,đúng vậy cảm ơn cậu."

Đối phương đưa tay cầm lấy khăn tắm, lúc hai tay chạm vào nhau, Bạch Niệm đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay ngứa ngáy, giống như đối phương gãi vào lòng bàn tay mình.

Bạch Niệm nghi hoặc ngẩng đầu lên, sau đó đột nhiên cứng đờ.

Cố Thanh Từ đứng sau cánh cửa không nói một lời, làn da lộ ra màu trắng lạnh như ngọc trắng. Đuôi mắt anh ta hơi nhướng lên khiến cậu ta trông có vẻ có chút tán tỉnh, nhưng khí chất lại rất lạnh lùng, điều này vừa trung hòa ngũ quan mị hoặc trên khuôn mặt anh ta, phơi bày khí chất trái ngược là thuần khiết và quyến rũ.

"Sao vậy? Còn có chuyện gì nữa à?" Cố Thanh Từ tò mò nhìn hắn, trên mặt có chút nghi hoặc.

Hẳn là bất ngờ chứ? Một người đẹp trai như vậy sao có thể cố ý làm trò nhỏ như vậy với hắn?

Bạch Niệm bị suy đoán của mình có chút xấu hổ, xấu hổ lắc đầu: "Không có gì."

Cửa phòng tắm lại đóng lại, Bạch Niệm trở về phòng lên giường và tiếp tục dọn dẹp đống đồ lặt vặt.

Một lúc sau, Cố Thanh Từ tắm rửa xong mới đi ra.

Anh ta không mặc quần áo, chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo, để lộ bộ ngực và tấm lưng trắng sứ.

Bạch Niệm liếc nhìn anh rồi quay đi, thật kỳ lạ khi bạn cùng phòng mới mới gặp mà thoải mái thẳng thắn như vậy.

Nhưng hắn không nhìn, nhưng vẫn có thể nghe được giọng nói của đối phương. Lúc đầu, anh đang dọn dẹp đống bừa bộn, đột nhiên bên tai bất chợt vang lên âm thanh nhớp nháp, giống như đưa tay vào chỗ ẩm ướt nào đó rồi xoa từ từ.

Cậu...cậu ta đang làm gì vậy?

Bạch Niệm có chút khẩn trương, nhưng lại càng xấu hổ, cuối cùng không khỏi quay đầu lại.

Đằng sau, đôi tay thon dài trắng nõn của thiếu niên múc một cục bột nhão màu trắng rồi vuốt ve bộ ngực và phần bụng thon thả của hắn.

Cho nên hắn đang bôi sữa dưỡng thể?

"Muốn không?" Cố Thanh Từ ngẩng đầu hỏi.

Bấy giờ Bạch Niệm mới nhận ra mình đang nhìn chằm chằm người ta lâu như vậy vội vàng nhìn đi chỗ khác, lắc đầu: "Cám ơn, tôi không cần."

Vừa nói, hắn có chút xấu hổ vì suy đoán của mình, hai má của hắn nhuộm một tầng mỏng màu đỏ.

Tuy nhiên, vừa dứt lời, một thân thể tràn ngập hơi nước đột nhiên đến gần, Bạch Niệm thậm chí còn có thể cảm nhận được mùi hương trên nguười cậu ta là mùi của hoa hồng

"Đừng khách sáo, nó dùng rất tốt, cậu thử đi." Cố Thanh Từ vừa nói, đôi tay thoa kem dưỡng thể đã vuốt lên cánh tay của Bạch Niệm.

Khi lòng bàn tay nóng ẩm chạm vào da, cơ thể Bạch Niệm đột nhiên cứng đờ. Ngay sau đó, “Đùng” cả người cậu đỏ.

Không chỉ má và tai mà cả ngón tay cũng đều đỏ bừng.

Toàn thân đều đỏ, thậm chí đầu ngón tay cũng hồng hồng. Lông mi của anh ấy lảng tránh, gần như không tìm được nơi nào để nhìn.

Bạn cùng phòng mới của anh ấy nhiệt tình đến mức còn giúp anh ấy thoa kem dưỡng thể. Mặc dù đều là con trai nhưng mới vừa gặp mặt mà như vậy, không khỏi hơi quá kỳ quái chứ ?

Nhưng nhìn vẻ mặt của Cố Thanh Từ, có vẻ như đây là chuyện bình thường.

Có phải do mình quá nhạy cảm rồi?

Bạch Niệm hiếm khi tiếp xúc gần gũi với người khác như vậy, huống chi là một người xa lạ mới gặp chưa đầy một ngày. Cậu bị Cố Thanh Từ ngăn trước cửa tủ quần áo của cậu ta, xấu hổ đến mức không biết nhìn vào đâu.

Không biết qua bao lâu, Cố Thanh Từ cuối cùng cũng buông tay ra. Bạch Niệm thở phào nhẹ nhõm, lùi về sau một bước, giả vờ bình tĩnh: "Cám ơn, cám ơn."

Cố Thanh Từ hừ một tiếng, sau đó nói: "Da của cậu rất trắng. Theo kinh nghiệm của tôi, người da trắng thường có làn da khô, vì vậy cậu nên cố gắng dưỡng ẩm càng nhiều càng tốt."

"Có vẻ như vậy."Bạch Niệm vẫn chưa hồi phục ngập ngừng nói: "Tôi không để ý nhiều."

"Bắc Kinh mùa đông rất khô, bạn có thể chuẩn bị trước một ít sữa dưỡng thể."

"Ồ."

"Sữa dưỡng thể của tôi khá tốt. Cậu có thể dùng thử trước để xem có quen không." Cố Thanh Từ nói thêm.

Không phải đâu. Mãi cho đến khi nhìn thấy chiếc lọ nhỏ màu hồng trên tay đối phương, Bạch Niệm Triết mới nhận ra đối phương chỉ đơn giản là muốn giới thiệu sữa dưỡng thể mà thôi.

Chẳng trách anh ấy lại nhiệt tình bôi kem dưỡng thể cho mình như vậy. Khi cậu ta và Quý Hiểu Trạch sống cùng nhau vào năm thứ nhất, đối phương thường xuyên tặng Quý Hiểu Trạch các loại sản phẩm chăm sóc da.Bạch Niệm thở phào nhẹ nhõm, có chút ngượng ngùng đón nhận đối phương đưa cho. Cố Thanh Từ Không nói thêm gì nữa, quay người lại bắt đầu bận rộn với công việc của mình.

Lúc này, Bạch Niệm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Thì ra bạn cùng phòng của anh thực sự muốn cậu dùng thử kem dưỡng thể.

Khi cậu sắp dọn giường xong, cậu nhận được một tin nhắn trên điện thoại di động.

Quý Hiểu Trạch: [Cậu xong chưa?Chúng ta đi câu lạc bộ đi.]

Bạch Niệm: [Được rồi, tôi sẽ ra ngay.]

Hai người hẹn gặp nhau ở tầng dưới ký túc xá khi Bạch Niệm xuống lầu, một người có mái tóc hồng. Chàng trai mặc áo xanh huỳnh quang nắm tay anh một cách trìu mến.

"Cậu thật xui xẻo. Cậu là người duy nhất bị phân ra ngoài trong toàn bộ học viện." Quý Hiểu Trạch nắm tay Bạch Niệm vừa lên xe buýt vừa hỏi: "Mà này, bạn cùng phòng mới của cậu thế nào rồi?"

Bạch Niệm nhớ lại cảnh Cố Thanh Từ . Vừa rồi chia sẻ sữa dưỡng thể với cậu, ngượng ngùng gật đầu: “Cũng khá tốt.”

Bạch Niệm tính tình tốt, có thể hòa hợp tốt với mọi người. Quý Hiểu Trạch không nhận ra sự do dự trong giọng điệu của hắn hào hứng nói: “Được rồi, tôi sẽ đi kiểm tra câu lạc bộ trước. Năm thứ nhất đại học ở nông thôn ở một cả năm, thật ngột ngạt! Câu lạc bộ đấu kiếm, câu lạc bộ khiêu vũ, Câu lạc bộ bơi lội, tôi đến đây! "

Bạch Niệm có chút tò mò: "Cậu không phải không thích thể thao sao? Tại sao đều là câu lạc bộ thể thao?"

"Cậu Không hiểu cái này phải không?" Quý Hiểu Trạchh lắc đầu, "Cậu cho rằng tôi đi chơi thể thao? Tôi đi xem soái ca."

Bạch Niệm nói "Ồ" và sau đó. nhớ ra Quý Hiểu Trạch là một người đồng tính khi còn ở giáo khu, cậu ấy rất mong đợi vào đại học lại bộ tìm bạn trai, bây giờ rốt cuộc được như nguyện.

Câu lạc bộ đang tuyển thành viên mới bên cạnh tòa nhà trung tâm sinh viên. Khi họ đến nơi, rất nhiều học sinh đã tụ tập tại hiện trường.