Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Họa Tình [Vương Tiêu]

» Tác Giả: siumeowmeow
» Tình Trạng: Hoàn Thành
» Đánh Giá: 8.14 / 10 ⭐
» Tổng Cộng: 14 Bình chọn
" Vương Nhất Bác này, ý nghĩa cuộc đời của em là gì thế? "

" Em cũng không biết rõ nữa. Em chỉ biết là, một đời của em có sự hiện diện của anh, đó là ý nghĩa lớn nhất! Vì nếu như lỡ một chuyến xe, em có thể chờ chuyến khác. Còn bỏ lỡ anh lần nữa, là bỏ lỡ cả một đời... "
Chương 1: Thượng
" Tiêu Chiến, về nhà thôi. Cậu say rồi. "

" Say gì chứ, uống uống uống. Không phải cậu là người mời tôi sao? " Tiêu Chiến tiếp tục đưa ly rượu lên môi, vị nồng tràn vào cuốn họng, chảy xuống yết hầu khô khốc nóng rát. Tửu lượng anh quả thật không tốt, chỉ mới vài ly nhưng cảnh vật trước mắt cứ loạn hết cả lên. Thật là nhiều Vu Bân a!

" Tôi kêu lão Vương đưa cậu về nhé? Tôi cũng uống rượu, không thể lái xe. " Vu Bân loay hoay tìm điện thoại trên người Tiêu Chiến. Vì ngoài anh ra, làm gì có ai gọi được cho Vương Nhất Bác vào giờ này cơ chứ.

" Vương Nhất Bác đấy à? Tôi là Vu Bân đây. Tiêu Chiến say rồi, cậu đến quán bar ở đường XX. Đưa cậu ấy về giúp tôi đi. "

" Gọi taxi cho anh ấy, không thì đưa anh ấy về đi, tôi đang bận lắm. " Vương Nhất Bác lạnh lùng lên tiếng. Công việc dày đặc khiến hắn mệt mỏi, day day mi tâm.

" Tôi cũng uống rượu, không thể lái xe. Tiêu Chiến say đến nhũn ra, để cậu ấy tự về tôi không yên tâm. Tôi thấy quan hệ giữa cậu và cậu ấy không tồi, hóa ra cũng chỉ có vậy. "

" Tôi sẽ đến, phiền anh đưa anh ấy ra trước cửa quán. " Hắn thở dài, Vu Bân giọng như ngà ngà say, hắn cũng không muốn dây dưa, thôi thì cứ coi như thay đổi không khí vậy.

" Hảo. "

Vu Bân nhanh nhẹn thanh toán tiền, đỡ Tiêu Chiến đã mềm như cọng bún đứng dậy, đặt anh dựa vào người mình. Hai kẻ say cứ như thế loạng choạng đi ra trước cửa quán.

Tới nơi, Vương Nhất Bác đã tựa vào xe đứng chờ. Ngũ quan xinh đẹp nhưng băng lãnh tỏ vẻ lạnh nhạt.

" Anh về đi, có tôi rồi. " Hắn đỡ lấy Tiêu Chiến, để anh ngồi vào ghế sau, thắt dây an toàn rồi vòng lên phía trước. Chờ Vu Bân đi khuất, hắn mới bắt đầu nổ máy, khởi động xe đưa Tiêu Chiến về nhà.

Đến nơi, như trước kia ấn vào dãy số quen thuộc. Cửa mở ra, hắn đỡ anh vào phòng, giúp anh cởi giày, cởi tất.

" Lão Vương à, là em sao? Lại đây hôn hôn một cái nha. "

" Đừng, anh say rồi. Nghỉ ngơi đi. "

" Ai nha, không có say. Hôm nay điềm điềm của anh sao mặt lại cau có như vậy, lại bị Uông Trác Thành chọc tức hay sao? " Tiêu Chiến ngã ngớn trên giường, say đến hồ ngôn loạn ngữ.

" Anh say rồi, vẫn là nên ngủ đi thôi. " Mặt Vương Nhất Bác mặt không biến sắc, khẽ chau mày.

Bổng dưng Tiêu Chiến lại bật dậy, hai tay choàng lên cổ hắn, như có như không thì thầm vào tai " Vương Nhất Bác a Vương Nhất Bác, hôm nay tại sao lại lạnh nhạt như vậy, có biết Chiến ca của em sẽ buồn không? Mau lại đây hôn hôn, còn có ôm ôm nữa! " Tiêu Chiến cười hì hì, người đầy men rượu trông có vẻ nhếch nhác.

Vương Nhất Bác cuối cùng cũng chịu hết nổi. " Tiêu Chiến, chúng ta đã sớm kết thúc rồi. Lời em nói, anh là không hiểu hay giả vờ không hiể... " Lời còn chưa dứt, Tiêu Chiến đã đưa tay lên môi hắn, ngăn chặn đi những gì hắn muốn nói ra.

" Suỵt, anh hình như say rồi, anh cái gì cũng không hiểu. " Tiêu Chiến gục xuống, hình như ngủ rồi.

Vương Nhất Bác tức giận ra khỏi phòng, những lời muốn nói hôm đó rõ ràng đã nói hết. Tại sao anh cứ giả vờ không hiểu? Tại sao cứ phải níu kéo hắn?

_______________

Lúc ấy, dưới ánh chiều tà, Tiêu Chiến tựa như một mỹ nam an tĩnh. Thân hình thon dài ngồi tựa vào ghế đá, tay còn dính thuốc màu, đang ngồi họa tiếp bức tranh để tặng sinh nhật thứ 21 cho Vương Nhất Bác. Do thực hiện bằng tay trái nên có chút mất thời gian, nhưng anh thầm nghĩ, sau hôm nay, chắc chắn sẽ hoàn thành.

" Vương điềm điềm, em xem xem anh họa có đẹp hay không? " Tiêu Chiến nhẹ nhàng mỉm cười, nốt ruồi dưới môi như ẩn như hiện.

" Tiêu Chiến, anh đừng họa nữa. " Vương Nhất Bác vẻ mặt miễn cưỡng. Gượng gạo lên tiếng.

" Tại sao? Còn một tí nữa thôi là hoàn thành rồi, anh hoạ bằng tay trái, có hơi chậm một chút. Em chịu khó chờ anh nha. " Nói xong Tiêu Chiến lại cắm cúi pha thuốc màu.

" Em nói anh đừng tiếp tục họa nữa, vô ích thôi. "

" Vô ích cái gì chứ, chỗ này cần dậm lại một chút màu là xong, em khó chịu cá... " Lời anh còn chưa giứt, Vương Nhất Bác đã chen vào.

" Chúng ta, chia tay đi. " Vương Nhất Bác gương mặt không biểu tình, nhẹ nhàng nói.

" Em nói gì đấy, đừng có đùa như thế. " Tiêu Chiến vẻ mặt hơi sửng sốt, sau đó lại mỉm cười, tiếp tục họa. Thật nhanh.

Vương Nhất Bác sắc mặt giận dữ, đưa tay đẩy đi giá tranh cùng thuốc màu trên tay Tiêu Chiến. " Em không có đùa, em là nghiêm túc. Chúng ta chấm dứt tại đây đi. "

" Tại sao? "

" Em đối với anh chỉ là tuổi trẻ nhất thời rung động, nhân lúc tình cảm còn chưa sâu đậm, chúng ta nên dừng lại thôi. " Vương Nhất Bác hờ hững nói. " Thật cảm ơn, cũng thật xin lỗi. Đồ đạc từ tuần trước anh đi công tác em đã dọn sẵn, em sẽ đi. "

" Đừng, Vương Nhất Bác, đừng... "

" Nhân tiện cũng muốn nói với anh, tháng sau em sẽ đi du học. Còn có hôn ước giữa em và Thụy Du đã được định sẵn. Lời hứa đón sinh nhật cùng anh, thực xin lỗi, em lại thất hứa rồi. " Nói xong, không đợi Tiêu Chiến trả lời, hắn liền rời đi. Bỏ lại anh ở đó, giữa đống hỗn độn.

Tiêu Chiến ngồi đó, lặng lẽ dựng lại giá vẽ, thu giọn thuốc màu. Cất bức tranh vào ống đựng cẩn thận. Rồi ngẩn người.

Tiết trời vào đông, Bắc Kinh đón đợt tuyết đầu mùa đầu tiên, nhưng anh lại không rời đi. Tuyết rơi trên mặt, hòa cùng thứ gì đó. Lạnh lẽo, mặn chát.

Dựa vào từng biểu hiện và cử chỉ của Vương Nhất Bác, anh đã sớm biết điều này cuối cùng cũng sẽ đến... chỉ là, không ngờ lại nhanh đến vậy. Hình như từ lâu hắn đã không còn nói yêu anh, không còn ôm anh, không còn hôn anh. Hắn đã nhận ra được tình cảm của mình là dành cho ai. Chỉ là anh tự mình đa tình. Tự mình đa tình là cậu ấy chỉ có mình anh.

_______________

Tiêu Chiến thức dậy, đầu đau như búa bổ.

Anh vệ sinh cá nhân, vực dậy tinh thần. Những chuyện hôm qua phát sinh Tiêu Chiến đều nhớ rõ, chỉ là chưa buômg được ai kia. Nên.. nên mới ngoan cô giả vờ không hiểu.

' Nếu có thể, anh nguyện nhìn bóng lưng của cậu ấy cả đời. Nhưng anh sợ bản thân mình quá ích kỷ, anh sợ nếu cứ ở phía sau lưng cậu ấy, anh sẽ cản trở đi những thứ mà cậu ấy mong muốn, nên chỉ có thể buông cậu ấy mà thôi. '

Hôm nay là ngày cuối cùng, Vương Nhất Bác còn ở Trung Quốc. Cũng là ngày cuối cùng có thể nói rõ với hắn. Anh hẹn hắn ở một quán ăn mà hai người thường xuyên ăn.

Lần đầu hẹn hò gặp ở đó, lần cuối hẹn hò cũng chính là nơi đó.

Vương Nhất Bác đúng hẹn đến nơi. Lạnh nhạt mở lời " Có chuyện gì sao? Nếu muốn níu kéo, e chỉ là vô ích. Cả tháng nay em thật sự đã quá mệt mỏi vì anh. Tiêu Chiến, chúng ta hảo tụ hảo tán đi. "

Tiêu Chiến nghe vậy, nặng nề nở nụ cười. Xoa xoa vết sẹo trên tay, rồi đặt một thứ lên bàn, đẩy về phía Nhất Bác. Là một chiếc nhẫn, có khắc bên trong dòng chữ ' Bác Quân Nhất Tiêu '. Nhẫn này là hắn đặt làm một cặp, một tặng cho Tiêu Chiến, một cho mình. Nhưng chính bản thân hắn còn không nhớ nổi mình đã để chiếc nhẫn này ở đâu. Thấy thế Vương Nhất Bác nhất thời sửng sốt, nhưng biểu tình nhanh chóng khôi phục lạnh nhạt như cũ.

" Anh muốn níu kéo em, là sự thật, anh không chối. Nhưng hôm nay, anh buông em, cũng là sự thật. "

" Chắc đây là lần cuối có thể gọi em là Vương điềm điềm của anh. Vương Nhất Bác, có lẽ anh sai rồi. Trả lại cho em chiếc nhẫn này, trả em lại cho người mà em thương. "

" Thật sự xin lỗi vì thời gian qua đã quấy rầy em. Vương học đệ, làm phiền rồi. Du học thật tốt. Tạm biệt! "

Lời nói vừa dứt, Tiêu Chiến đứng dậy xoay người rời đi. Bỏ lại sau lưng tình yêu lớn nhất, bỏ lại sau lưng bức tranh của đời mình. Vương Nhất Bác, hẹn ngày tái ngộ.

Vương Nhất Bác sau khi nghe Tiêu Chiến nói rõ, trong tâm thật sự có chút xót xa. Dù gì cũng là người yêu 2 năm trời. Mặc dù nói là 2 năm, nhưng từ nửa năm trước, kể từ lần đó, tâm hắn đã nguội lạnh.

Tình yêu của tuổi trẻ, cũng giống như một nhành hoa. Cảm nhận được sự tươi mát ngọt ngào của hoa nở. Thì cũng sẽ phải nếm trải hương vị đắng chát của hoa tàn. Tình yêu của Vương Nhất Bác đối với Tiêu Chiến cũng như thế, sớm nở sớm tàn.

Ngày mà Vương Nhất Bác rời đi, hắn đã bỏ lỡ đi thanh xuân của ai đó, bỏ lỡ đi thứ tốt đẹp nhất của chính mình.

Tạm biệt, người đã từng thương.

Tạm biệt, dịu dàng của anh.

🎲 Có Thể Bạn Thích?