" Lâu rồi không gặp, ngươi vẫn khỏe chứ", giọng nói mang ý chế nhạo vang lên trong đầu nàng.
Thiên Di bừng tỉnh, nàng nhìn vào bóng tối nơi phát ra tiếng nói, hét to:
" Đừng giả thần giả quỷ nữa mau ra đây cho ta", trong bóng tối xuất hiện một thân ảnh bước ra, khóe miệng hắn nhếch lên mang ý kinh bỉ.
" Vẫn còn nhớ ta sao, xem ra ta cũng quan trọng với ngươi quá nhỉ". Tâm Ma lên tiếng.
Thiên Di quan sát xung quanh, mọi thứ đều là bóng tối, một khoảng không vô định trong tâm trí nàng, " Thì ra bấy lâu nay ngươi vẫn ở trong người ta, cứ tưởng năm đó đã phong ấn ngươi vào Long Phù Kiếm rồi chứ".
Tâm Ma phá lên cười như điên dại, hắn khoét một lỗ trước ngực rút ra một tấm phù đưa ra trước mặt nàng.
" Chuyển Mệnh Đại Phù" Thiên Di khả kinh thốt lên.
* Chuyển Mệnh Đại Phù một loại phù có khả năng hoán đổi sinh mệnh của con người, nhưng cái giá phải trả cho sự hoán đổi ấy là một trăm linh hồn, nên thứ phù này bị cấm ở hầu hết các môn phái, trừ các môn phái theo ma đạo*.
Tâm Ma nói tiếp: " Ngươi cũng hiểu đó, ta chỉ là một ác tâm nhỏ nhoi làm sao có thể thu thập một trăm linh hồn cơ chứ, mọi thứ đều nhờ nhà ngươi tàn sát sư môn, ha ha".
Những lời ấy như hàng ngàn mũi tên đâm vào tim nàng, sự đau đớn bao chùm cuốn lấy nàng, Thiên Di cúi đầu, nước mắt nàng bắt đầu tuôn trào.
Cảm nhận được sự lung lay của nàng Tâm Ma bước tới gần nàng tỏ vẻ đau khổ đầy giả tạo: " Thật tội nghiệp cho ngươi quá lúc nào cũng phải trốn chạy, đau khổ thôi hay là ngươi hãy giao cơ thể của ngươi cho ta, ta sẽ giúp ngươi tìm được sự thanh thản, với lại ngươi cũng đâu thiết sống nữ nhỉ".
Đúng rằng bao năm nay nàng chỉ cô đơn một mình lúc nào cũng phải trốn tránh sự săn lùng của các môn phái khác, thật sự nàng mệt mỏi lắm rồi, nàng dù mạnh mẽ thế nào cũng chỉ là một nữ tử không thể chịu thêm sự đau đớn nào nữa, thật sự thứ nàng cần bây giờ là sự thanh thản không mong muốn điều gì khác. ( Tiêu Du thương muội quá đi >.<)
Thiên Di ngẩng mặt lên nhìn Tâm Ma, nàng nói:" Có thật ngươi sẽ giúp ta thanh thản".
" Tất nhiên rồi, ta luôn giữ lời mà" Tâm Ma mỉm cười ( Tiêu Du bắt đầu có cảm giác ghét cái thứ đó rồi ấy o.o)
Nàng bước đến chỗ hắn đứng trong đầu không ngừng suy nghĩ " Không biết sau này nàng sẽ ra sao, thật sự nàng không biết thế nào nữa". Tâm Ma cười đắc ý: " Đúng rồi hãy dâng hiến cơ thể ngươi cho ta, ha ha" hắn đưa cánh tay lên trước mặt nàng, chỉ chút nữa thôi mọi thức sẽ kết thúc.
" Xoẹt", một tia sánh xanh lướt qua mắt nàng, cánh tay Tâm Ma rơi xuống, hắn liền lùi lại khuôn mặt trở nên nhăn nhúm, bực tức thét lên:
" Mẹ kiếp, tên nào........tên nào giám làm lỡ đại sự của ta".
Thiên Di cảm thấy trao đảo, nàng ngã xuống ngất đi. Từ đằng xa một nữ tử mặc xiêm y xanh lam đi tới.
" Hay cho một ác niệm, không biết lượng sức mình", hàn khí lan tỏa.
Tâm Ma đau đớn nghiến răng nói: " Ngươi là ai? sao lại có thể vào được đây".
Hàm Uyễn đưa tay xuống thắt lưng, cầm hồ lô đầy rượu tu một hơi dài, rồi nhìn hắn: " Nơi nào ta cũng có thể đến, tại sao không được đến đây".( Tỷ Tỷ vô cùng ngầu ^.^)
Nhìn sơ qua Tâm Ma nở nụ cười chế diễu, " A thì ra là trưởng môn Tiêu Thương Phái, thứ lỗi không nghênh đón". Hàm Uyễn không để tâm đến Tâm Ma, nàng bay đến chỗ Thiên Di đang nằm, bắt mạch cho nàng, " Tạm thời không sao mọi thứ vẫn ổn chỉ cần nghỉ ngơi thì sẽ tỉnh".
Hàm Uyễn đứng đậy quay sang nhìn Tâm Ma nói: " Thì ra thảm họa diệt môn hai năm trước là do ngươi gây ra, đúng thật là". Dứt lời nàng nắm chặt bàn tay lao đến chỗ Tâm Ma.
" Rầm", Tâm Ma ăn thẳng một quyền của Hàm Uyễn liền bị văng ra xa, cơ thể hắn đóng băng rồi vỡ vụn, Hàm Uyễn cảm thán: " Yếu như vậy mà muốn thống nhất tam giới sao, đúng thật nực cười ". ( yeah Uyễn tỷ quá ngầu ^.^)
Nàng tiến tới ôm Thiên Di nhảy ra khỏi, tâm thức.
.............................................................................................................................................................
Thiên Di gắng gượng mở đôi mắt nặng chĩu của mình ra, cảm thấy cơ thể của mình đã đỡ hơn lúc nãy, nhưng hình như hơi nặng, đột nhiên cảm thấy phía bên trái có hơi nóng phà vào mặt.
" A A A A A A A A A A A "Thiên Di la lên.
Phía bên kia ai đó giật mình rơi ra khỏi giường, Thiên Di liền ngồi dậy nhìn xuống đất.
" Dọa chết người rồi" Hàm Uyễn đứng dậy với vẻ mặt đầy sát khí.
Thiên Di bực như sắp bốc hỏa, " Ngươi là ai? tại sao bắt ta, cớ gì lại ăn mặc như thế", đột nhiên nàng sững lại nhìn lại mình, trên người chỉ mặc một chiếc áo ngủ mỏng, hoàn toàn có thể thấy được mọi thứ bên trong.
Hàm Uyễn cười cười nói: " Ta vừa cứu ngươi, thế sao lại thô bạo với ta kiểu đó", Thiên Di xoa đầu, tỏ vẻ không nhớ: " Ngươi cứu ta khi nào, ta chỉ nhớ đã gặp Tâm Ma, khoan không lẽ ngươi là người chặt đứt cánh tay của hắn".
Hàm Uyễn gật đầu lia lịa, nàng ngồi lên giường tiến sát lại tai của Thiên Di, thì thầm nói: " Vậy ngươi tính báo đáp ta sao đây".
Thiên Di ngớ hết cả người ra, nàng không còn gì cả còn đang là một tội nhân lấy gì mà báo đáp, Thiên Di là một nữ nhân nhưng nàng lại là một người có tự trọng cao, không muốn nợ nần người khác thứ gì, nhưng vào tình cảnh này, làm sao nàng có thể trả ơn cơ chứ, nàng cúi đầu xuống, tránh ánh mắt của Hàm Uyễn thì thầm nói: " Ta.... ta không có có tiền, nhưng còn có sức, ngoài tiền ra ngươi muốn gì ta cũng có thể trả".
Hàm Uyễn nở nụ cười nhan hiểm, " Thật chứ, cái gì trừ tiền cũng được ư".
Thiên Di gật đầu lia lịa, Hàm Uyễn không nói không rằng lao đến nắm hai cánh tay Thiên Di đẩy thẳng vào tường, Thiên Di hoảng hốt la lên, " Ngươi muốn lấy mạng ta sao".
" Không đâu chỉ là lấy thân báo đáp thôi", dứt lời Hàm Uyễn lao đến một nụ hôn nóng bỏng đầy mê hoặc được đặt lên môi nàng, cả cơ thể nàng trở nên tê dại, hoàn toàn bối rối, nhưng nàng lại thích cảm giác này, không dừng lại ở đó, Hàm Uyễn thô bạo cắn vào môi dưới của nàng khiến nàng rên lên rồi tiến sâu hơn vào miệng của nàng, từ động tác từ lần xâm nhập chiếm lĩnh của Hàm Uyễn đều khiến nàng như điên dại, không thể làm chủ được bản thân. Buông tha cho nàng một lúc, Hàm Uyễn cắn vào cổ nàng, liếʍ láp, từng thước da trắng nõn của nàng, thắn lưng của nàng liền bị kéo xuống, chiếc áo ngủ mỏng manh kia rơi ra khỏi người nàng, để lộ ra cơ thể trắng trẻo tuyệt mỹ. Cánh tay của Hàm Uyễn đưa lên ngực nàng, vừa sờ vừa nắn, cảm giác tê dại từ hai hạt đậu truyền vào cơ thể nàng kiến nàng rên lên ư ử, cả người nàng càng ngày càng nóng, có cảm giác như muốn nổ tung ra vậy, dường như sờ nắn như thế vẫn chưa thỏa mãn, Hàm Uyễn cúi mặt xuống áp vào ngực nàng từng chút liếʍ láp, như muốn ăn nàng, bàn tay kia không chịu nằm yên, cứ thế mơn trớn khám phá phần bí mật đầy nước của nàng, cứ thế cứ thế mà chiếm lấy Hàm Uyễn không để cho nàng nghỉ ngơi, nàng ta muốn ăn cho bằng sạch nàng đây. Cơ thể nàng cũng chỉ có thế dường như đã đến giới hạn, nàng ưỡn người lên mọi thứ như được xuất ra ngoài, các cơ mỏi nhừ cứ co giật, hơi thở khó khăn, cả cơ thể dần mất cảm giác, nàng lại chìm vào giấc ngủ.
................................................................................................................................................................
Mình mới tập viết cảnh h có zở thì xin lỗi mọi người, hãy cho cmt để có động lực hơn ạ thank mọi người nhiều