Chương 5: Tiệc ăn mừng (2)
Minh Hoàng cung. . . .
Nơi đây là nơi tụ hợp các thành viên hoàng thất, gian đây đầy hoa hồng, mai, đào, . . .đủ màu sắc cùng trái cây. Nơi đây trang hoàng một màu trắng tinh khiết, nhonhã kèm chút hồng, lụcđan đan vào viền hoa ô vuông caro màu hắc bạch. Chiếc bàn gỗ quýtinh xảo dài to rộng mềm mại như suối chảy, thơm mùi gỗ thiên nhiên mát lạnh lạnh. Xung quanh ghế, lan can, cột trụ điêu liệu và bộ tách gốm quý màu bạch tuyết liên, . . . Nơi đây làm người ta lạnh, u buồn, tẻ nhạt, đôi lúc sẽ làm sáng suốt tinh thần suy nghĩ cùng mảng yên tĩnh.
Tại đây, bạch y nhân cùng lục y nhân đi song nhau cười nói vui vẻ. Này bạch y nhân mày phượng mắt ngọc, thanh tao, lễ nhã, mỉm cười nhạt lặng lẽ rung động đôi tay cầm sáo ngọc tuyệt mĩ cùng vóc dánghoa lệ quyền quý đó là đại hoàng tử Hoa Mạt Hương. Này bên kia lục y nhân mày cao mắt to đẹpnhấn mạnh, môi đào mỏng đáng yêu, duyên dáng thanh tú diễm lệ, mái tóc đen ánh tím lấp lánh vài cánh hoa rơi, búi tóc cài trâm ngọc như nữ như nam ai đoánai biết. . . .đó là Hoa MinhKỳ tứ hoàng tử.
"Đại ca, ta thực muốn nhìn ca cười nha!" Hoa Minh Kỳ cười hì hì vỗ vai Hoa Mạt Hương.
"Đừng có nói nhảm, tứ đệ, ta không hiểu. . ." có điểm bắt đắc dĩ cười "Tại sao ta. . .ta cười là ăn mừng??? Ta thấy đó. . ."
"Ai nha, đại ca thật là, để đệ nói lý do cho ca biết cứ ca cứ ấp a ấp úng tới tối nói xong." Hoa Minh Kỳ đến sát mặtcười nhìn Hoa Mạt Hương. "Đại ca đã hơn 10 năm chưa cười từ lúc Hiên Tú mất. . ."
"Đủ!. . .ta biết rồi, khôngcần đến sát quá gần ta!Kẻo ai đó thấy liền hiểu nhầm. . ." Hoa Mạt Hương nhăn mày đẩy HoaMinh Kỳ ra nói.
"Ha ha ha. . .đại ca thật đáng yêu nha!" Hoa Minh Kỳ bá lên trêu đùa.
"Đủ! Nói nữa ta Sát!" Hoa Mạt Hương tức tối mắng, Hoa Minh Kỳ chỉ có thể giơ hai tay lên đầu hàng miệng khúc khích cười. Đi được một hồi đoạn, Hoa Minh Kỳ cùng Hoa Mạt Hương thấy 1 bạch y nhân khác đang tiến đến, ai, thật làmỹ mạo nha, Hoa Minh Kỳ lập tức giở giọng trêu đùa.
"Ai nha~~Công tử đúng là tuấn tú bất phàm nha, đúng là mỹ, mỹ,. .." nói tới đây liền đổi giọng điệu trêu hoa ghẹo nguyệt "Có hưng thú là nam sủng ta không?"
"Ngươi. . . ." Bạch y nhân xấu hổ đỏ mặt, tức giận lên "Ngươi biếи ŧɦáithì đi nhà lao mà chơi!"
"Ai nha, đau lòng quá mà. . ."
"Đủ rồ Minh Kỳ!" Hoa Mạt Hương chịu không nổi lớn tiếng nói "Xin lỗi, đệ đệ ta mạo phạm các hạ mong các hạ bỏ qua cho, vốn tính đệ ta hay đùa giỡn đôi lúc hơiquá. . .lại hay có nhiều tật xấu, tỷ như là. . ."
"Khụ khụ, đại ca, đừng nói nữa!" nhìn sang bạch y nhân, Hoa Minh Kỳthi lễ xin lỗi "Xin lỗi các hạ, ta chỉ có ý đùachút thôi. . .thật xin lỗi. . ."
"Thôi được rồi, tại hạ làMạnh Thi là vương gia bắc phủ Mạnh vương gia, ta nhận lệnh đến đây. . .xin lỗi các hạ là. ..?" Manh Thi tiếu dung 1 chút miễn cưỡng hỏi
"Ta là Đại hoàng tử HoaMạt Hương!"
"Ta là Tứ hoàng tử HoaMinh Kỳ!"
Nói rồi bọn họ thi lễ, ôm quyền làm quen với nhau. . .
"Mạnh vương gia, chúng ta lại gặp nhau rồi!" một giọng nữ phía xa cất lên.
"Nhị muội (nhị tỷ), sao muội (tỷ) lại đến đây?" Hoa Mạt Hương cùng Hoa Mình đồng loạt hỏi.
"Nhị công chúa, hảo!" Mạnh Thi mỉm cười.
"Hảo!" Hoa Kim Chi cười toe toét "Ta đến đây nhưlời thiệp mời ăn mừng ấy mà, mọi người cũng vậy sao?"
Nhắc tới hai chữ "ăn mừng" liền Hoa Mạt Hương má đỏ ửng hồngngượng ngùng nói "Đúng là như thế. . .thậtkhông ngờ rằng. . ."
"Nếu là thế, ta cũng rất muốn gặp nhân vật chính của sự kiện này!"Mạnh Thi hai mắt sáng ngời lấp lánh.
"Phốc"
"Ha ha ha. . ."
"...." xấu hổ thật!
Mạnh Thi thấy ba người trước mặt hành động kỳquái cũng làm lạ, bất quá, nghe phụ thân nói là hoàng thượng muốn mở hội đấu võ, thơ ca gì đó nên mình mới đến đây. Hoa Kim Chi nhìn Mạnh Thi đến ngây người, ôi, đúng là ta đãphải lòng chàng rồi, trái tim cứ đập bang bang hoài. Tối mai nhất định phải nổi bật nhất yến tiệc hoa hồng này, như thế thì Mạnh Thi chắc sẽ để ý mình nhiều hơn. . . .hãy để ngày mai quyết định. . .YEAH!!! (lần này thêm 1 nha đầu mê mẫn tình yêu đầu rồi T.T ta rất vui à nha).