Chương 23: Chương 22 : Tỷ tỷ! Em lạcđường rồi!!!

Sau khi trải qua đoạn đường dài đằng đẳng, Mạnh Thi và Hoa Thủy Tiên đã đến được thành Hoa Nhĩ siêu cao cấp sòng bạc, trên dọc đường hai người đã quen biết 2 người ở Mẫu Nhi quốc đó là Mẫu Hàn đại hoàng tử và Ái Trân vương gia đi tìm đại hoàng tử phi tương lai. Giờ phút này, nhất đội tứ người đang ở khách sạn Kim Ngân nghỉ ngơi, uống trà, ăn điểm tâm, sau khi bàn bạc kĩ càng thống nhấtquyết định tạm thời chia tay nhau. Mạnh Thi và Hoa Thủy Tiên tiếp tục hành trình đến Hạ Vũ cốc, Mẫu Hàn và Ái Trân ở lại thành Hoa Nhĩ tìm người.

"Hai người đi vui vẻ sớm ngày trở lại. Ta và Ái Trân ở đây tìm người, mong đợi Mạnh huynh và Hoa muội trở về gặp chúng ta." Mẫu Hàn thanh âm ôn nhu.

"Đa tạ, Mẫu đệ!" Mạnh Thi kính lễ.

"Hoa muội, hẹn gặp lại." Mẫu Hàn hướng Hoa Thủy Tiên nói.

"Ân, hẹn gặp lại." Hoa Thủy Tiên cười cười.

"Thủy Tiên a, ta cũng muốn đi theo giúp muội. Rất tiếc là ta bận việc rồi." Ái Trân không biết đâu xuất ra cái quạt, phe phẩy trước mặt. (anh này bị gì thế?=_=)

"A?" Hoa Thủy Tiên tròn mắt. Này này, tên đó lấy đâu ra cái quạt mo vậy? Ăn trộm à?

"Thủy Tiên a, ta sẽ rất nhớ muội đó nha." Ái Trân bắt lấy tay nàng.

"A?" Này này,Tên chết bầm này định giở trò sàm sỡ con gái giữa ban ngày ban mặt à? Thật quá. . .hừ!

"Này? Huynh làm gì thế?" Hoa Thủy Tiên trừng mắt Ái Trân.

"Ôm một cái."

Bốp!

"Nốc-ao rồi!" Hoa Thủy Tiên nhìn Ái Trân lăn đùng ra đất.

". . .Mạnh Thi. . .bạo lực. .." Ái Trân chỉ chỉ.

Bụp!

"A!" lăn đùng ra ngất xỉutại chỗ.

"Mạnh huynh, xin dừng tay! Nạn nhân đã bất tỉnh rồi." Mẫu Hàn nhanh chống lôi Ái Trân ra. Haizz, vẫn chứng nào tật nấy mà.

"A ha ha! Thất lễ quá." Hoa Thủy Tiên mặt đẹp cười ha ha, hai bàn tay xoa xoa vén tay áo lên.

"Í í, đừng!" Mẫu Hàn lôiÁi Trân nhanh chóng dọt lẹ. Thời này, con gái bắt đầu bạo lựa à?

Mạnh Thi cùng Hoa ThủyTiên nhìn hai cái bóng dáng người đang chạy mờ dần từ xa. Hai tên khỉ đó không biết võ công (trừ Ái Trân) mà chạy nhanh gớm. Mạnh Thi nhìn nàng mỉm cười. Oài, Thủy Tiên tuy rằng không biết võ công nhưng đúng là bạo lực a, lợi dụng lúc người ta không để ý là tấn công ngay. May mà hai tên đó không chấp nhất, nếu không thì. . .rất khó coi nha.

Con trai không nên đánh con gái, phải tôn trọng và thương yêu! Đây là phương châm của ta à nha.

"Tiếp tục lên đường."

Trên đường đến Hạ Vũ cốc, ta cùng Mạnh Thi nhận thấy rằng phong cảnh đang thay đổi. Cây cỏ hoa lá bắt đầu xuất hiện nhiều, đặc biệt là cây cối, nhìn xung quanh đây rất âm u. Ta nghĩ rằng chúng ta sắp đến khu rừng Hắc Dạ nguy hiểm và đầy bí ẩn rồi. Oh! Đúng là hôm nay không được tốt lắm. Bầutrời xanh mây trắng đã biến mất rồi, thay vào đó là bầu trời xám xịt đầy mây đen, ừm, nhìn hình như cứ là trời sắpmưa vậy.

Rào rào. . .rào. . . .

Quả nhiên đúng như ta dự đoán là trời sẽ mưa. Ta cùng Mạnh Thi nhanh chóng tìm một chỗ trú mưa. Ngôi miếu hoang trước mặt chúng ta. Ngôi miếu hoang này nhất định là bị bỏ hoang rất lâu nga, những cột gỗ mục đi hẳn dường như là muốnsập vậy, còn có các động vật nhỏ trú ẩn nữa như là chuột, gián.. . Thật đáng. . .sợ!>_<

(sợ thật hay sợ giả đó?="=)

"Thủy Tiên, có lạnh không? Ta đốt lửa sưởi ấm nhé?" Mạnh Thi xoayngười hỏi.

''Ân, cảm ơn." Hoa Thủy Tiên mỉm cười.

". . ."

Rất nhanh sau đó, Mạnh Thi đã đốt lửa xong. Ngọn lửa lúc đầu nhỏ dầ dần lớn, rất ấm, rấtấm nga. Ta cảm nhận hơiấm, liền phi đến gần.

Rào rào. . .rào. . .

Bên ngoài, trời vẫn cònmưa hơn nữa là rất lớna. Không hiểu từ đâu, ta cảm thấy lạnh xương sống, khẽ nhíu mày, ta quay mặt ra nhìn phía ngoài. Ta hốt hoảng. Ta thấy có một dáng ngườinhỏ bé dầm dưới trời mưa, khóc thút thít.

"Hu hu. . .hu hu. . ."

. . .Ah?

"Mạnh Thi, đứa bé?"

Ta gọi tên Mạnh Thi rất lớn, tay chỉ về phía bênngoài. Hắn nhíu mày nhìn ta, khé môi đang cong lên, hắn cười. Đứa bé xoay mặt nhìn vào bên trong miếu.

"Tỷ tỷ! Em lạc đường rồi!!!"