Dương Hắc sát là loại độc cổ nguy hiểm dạng bột, màu trắng xám, chiết xuất gốc cây Hắc Ngụy. Người trúng độc giai đoạn đầu người lúc lạnh lúc lạnh, làn da bắtđầu đen và thối rưởi, đau nhói toàn thân. Giai đoạn sau thịt nát xương hiện trong vòng 5 ngày, độc này chuyên dùng chonam nhân, đối với nữ nhân thì vô dụng.
Muốn giải độc cổ này thì phải dùng độc trị độc, đó là Âm Bạch sát. Âm Bạch sát cũng là độc cổ dạng bột nguy hiểm, màu trắng hồng, chiết xuất gốc cây Bạch Ngụy. Bạch Ngụy và HắcNgụy hình dạng giống nhau nhưng khác màu hoa như tên của chúng, và hai loại cây sống gầnnhau. Loại cây này thường sống ở Hạ Vũ cốc và Minh Vũ cốc đốidiện.
*
Hà Như cung. . .
"Khụ khụ. . ."
Trong Hà Như cung, một thiếu niên nằm trên giường sắc mặt kém hếtchỗ nói, làn da bắt đầuđen dần và miệng liên tục ho. Xung quanh là những người quan tâm thiếu niên đó, từ người thân đến bằng hữu.
"Thật làm phiền quá!" Hoa Mạt Hương cố gắng mỉm cười.
"Ha, còn nói được sao? Tưởng đại ca trúng độc chết rồi chứ?" Hoa Kim Chi ngồi đối diện giườngbỉu môi.
"Kìa, nhị công chúa. . ." YHàn Thu mang đến một khay thuốc nóng.
"Y Hàn Thu! Ở đây ngươilà cái thá gì mà đến lượt ngươi nói. . ." Hoa Kim Chi đập bàn.
"A, đây, ý ta là. . .không phải ý đó. . ." Y Hàn Thu khó mở lời nói.
"Ngươi im cho ta! Ta ghét cái hạng lang băm tự xưng là thần y. . ."
"Nhưng, thần đây có tự xưng là thần y đâu. . ."
"Ngươi nói nữa sao?"
"Đủ. . .khụ. . ." Hoa Mạt Hương nhìn thấy hai người đó đấu võ mồm không chịu nổi nữa.
"Hương huynh! Đừng cố sức! Cứ nghĩ ngơi đi!" Mạnh Thi nhẹ nhàng nói.
"A!" Hoa Mạt Hương chớp chớp mắt "Mạnh đệ, không lẽ ngươi. . ."
"Ân! Ta quyết định đến Hạ Vũ cốc tìm Bạch Ngụy!" Mạnh Thi âm thanhôn nhu.
"A! Khụ, thật làm phiền đệ quá!" Hoa Mạt Hương cảm thấy người mình đang nóng lên, không lẽ độc tái phát rồi. (cho ta xin đi! =_=)
"Mạnh Thi! Ta cũng muốn đi!" Hoa Thủy Tiên hô to.
"Này, không ổn!" Mạnh Thi nhíu mày "Tam công chúa không biết võ công lại lôi thôi! Người đi theo ta làm gánh nặng à?!"
"Ngươi. . ." Hoa Thủy Tiênmém phát hỏa, cúi đầu nói "Tóm lại là ta vẫn muốn đi. . ."
"Này. . ."
"A?"
". . ."
Mạnh Thi ta đây biết rõ,nàng muốn đi theo ta chỉvì muốn tìm Bạch Ngụy cây chế Âm Bạch sát. Ta có thể dẫn theo nàng nhưng ta không yên tâm, bởi trên đường đi rất nguy hiểm nên ta sợ nàng bị tổn thương. . .
"Nếu tam muội đã muốn đi thì. . .Mạnh Thi sẽ dẫn muội đi!"
"A? Cái gì?" Mọi người ngạc nhiên la to, nhìn chăm chăm Hoa Mạt Hương.
"Mạnh đệ! Ta tin đệ! Hy vọng đệ giúp ta bảo vệtam muội của ta! Ta, ta giao tam muội cho đệ!" Hoa Mạt Hương ôn nhu mỉm cười.
"A. . ."
"Ân!"
Không biết ai đó đang đỏmặt vì hai chữ "giao" và "cho". Còn có cả tiếng tim đậg "thùng thùng" rất nhanh nữa.
"Làm gì mà đỏ mặt! Đi có một chuyến mà!" Hoa Kim Chi đập bàn lớn tiếng nói. Dường như tiếng đập bàn đó đã giúp mọi người thoát khỏi ảo tưởng.
"Nhị công chúa! Tay người chảy máu kìa. . ." Y Hàn Thu vội hô to. Hoa Kim Chi chỉ 'a' một tiếng, ngó xem tay mình, a, quả thật chảy máu a, chắc cú đập bàn nên nómới thành ra như thế này đây. Y Hàn Thu lấy ra thuốc bôi và vải băng, Hoa Kim Chi đưa tay ra cho Y Hàn Thu xử lý vết thương.
"Thùng thùng, thùng thùng!" Khỉ thật! Tại saotim của mình lại đập nhanh thế không biết.
"Nhị tỷ! Phiền tỷ xin phép giúp muội với phụ hoàng!" Hoa Thủy Tiên hướng Hoa Kim Chi sủng nịnh cười.
"A! Được, được! Muội cứ yên tâm!" Hoa Kim Chi đỏ mặt cười gượng.
"Ân!" thật tốt quá đi!
Hoa Thủy Tiên siết chặt hai tay lại. Khuynh quốc khuynh thành mặt cười ôn nhu rạng rỡ hiện ra. Không biết từ bao giờ, tamới biết khi nàng cười thì lòng ta cũng ấm áp hạnh phúc theo nàng, trong lòng ta chỉ có một ước nguyện nho nhỏ là được nhìn thấy nàng cười. . . . . .