Chương 16: Chương 15 : Bạch y thiếu niên mắt xanh.

Trong mơ mờ ảo, ta chỉ thấy mình đang ở 1 cách đồng hoa tuyết trắng. Ta đi giữa rừng hoa tuyết xinh đẹp, mắt ta chớp chớp, trước mặtta là cảnh quê nhà kiếp trước ta Dương Minh Nguyệt. Cậu em trai ngàynào vẫn như thế mỉm cười với ta, Dương Thu Nguyệt.

"Tỷ tỷ, tỷ đã về. . ." đứa em trai bé bỏng của ta cười rất lớn.

"Ân, ta đã về. . ." ta ôm thấy em trai ta, rồi bỗngcảnh trước mắt ta biến mất thay vào đó là 1 thân ảnh bạch y mỹ thiếu niên.

Mỹ thiếu niên này rất đặc biệt, hắn ta có mái tóc bạc dài tận chân xảmượt trên xuống dưới, mắt xanh biển nhạt trong vắt như nước suối, làn da trắng trắnghồng hồng rất đẹp. Bạch y son sắc dưới tan hoa đào bay hòa ánh trăng bạc huyền bí, thiếu niên khé môi đào cong lên cười dịu dàng. . .

"Tỷ, ta là Hoa Kiểu Lam đồng thời cũng là Dương Thu Nguyệt linh hồn. . ."

Ta hoảng hốt giật mình!

"Tiên nhi, tỉnh rồi?! Mau mau. . ." Hoa Đào Vương đỡ Hoa Thủy Tiên trên giường đứng dậy.

"Là mơ sao?" hóa ra là mơ, làm hết hồn, nhưng nếu là thật thì sao?

"Tam tỷ! Ăn cháo này. . ." Hoa Mẫu Đơn đưa chén cháo đến "Tỷ, mọingười đã bảo là không được đến gần bờ sông, thế mà. . .haizz. . .cho chừa tật. . ."

Phải rồi! Sau 3 lần bỏ trốn thất bại, ta ra bờ sông dạo cho đỡ buồn bực, ai ngờ. . .ta trượt chân ngã xuống nước. Oài, đang lúc ta tưởng mình sắp chết thì có người nhảy đến cứu ta,Mạnh Thi vương gia. Tại sao lại là hắn mà không phải người khác cơ chứ.. .

"Ai, tam công chúa! Cô đúng là mạng lớn a. . ." Mạnh Thi từ xa bước đến gần "Cũng may là ta ở gần đó nếu không cô xuống điện Diêm La rồi. . ."

"Cảm ơn. . .ngươi đã cứu. . .ta. . ." ta ấp úng, quái, hắn cứu ta mà còn nhân cơ hội 'lợi dụng' ta nữa. . .ân nhân cứu mạng biến thái. . .

"Ừm, nghe vậy còn tạm được!" Mạnh Thi có vẻ hài lòng, nàng ta vẫn còn sống, tốt thật.

"Tiên nhi, uống thuốc này!" Hà hoàng hậu đưakhây thuốc đến trước mặt Hoa Thủy Tiên.

"Được rồi, bây giờ không sao! Tất cả lui ra cho tam công chúa nghỉ ngơi!" Hoa Đào Vương ra lệnh "Hoàng hậu! Nàng cũng mệt rồi, nghỉ ngơi đi. . ."

"Nhưng. . ." ngó đến Mạnh Thi đứng kế bên Hoa Thủy Tiên, Hà hoàng hậu gật đầu "Ân, ta biết rồi. . ."

Thế là hai vợ chồng đi ra khỏi Hương Hoa cung, bây giờ chỉ còn sót lại 2 người duy nhất. Một làta, hai là ngươi (tính tác giả nữa không??). MạnhThi cũng không muốn ở đây lâu nên đứng dậy, định ra về nhưng vạt áobị đó nắm lại.

"Mạnh Thi, ta có chuyện muốn hỏi ngươi!" Hoa Thủy Tiên sắc mặt u ámrất đáng sợ.

"Nói đi, ta còn phải về. .." Mạnh Thi nhíu mày nhìn nàng.

"Hoa Kiểu Lam là ai?" ta bất giác hỏi.

Trong giấc mơ, ta đã thấy người đó. Hắn nói hắn là em trai ta Dương Thu Nguyệt linh hồn hiệngiờ là Hoa Kiểu Lam. Em trai ta cũng xuyên qua đến đây ư? Nếu thật là như thế thì mình phải sao đây?

"Hoa Kiểu Lam? Ta chưa bao giờ nghe thấy tên này! Có lẽ là ngươi nênhỏi hoàng thượng đi. . ." Mạnh Thi nghiêng đầu, ta không thích thấy nàng u sầu "Mà sao ngươi lại hỏi như thế?"

"A, cái này. . .bí mật!" Hoa Thủy Tiên cười hề hề.

Mạnh Thi vỗ vai nàng, cứ xem như là an ủi vậy. "Cố gắng nghỉ ngơicho tốt! Hôm nào ta rãnh, ta dẫn ngươi xuất cung chơi! Đừng trốn!" nói xong, hắn bỏ đi.

Bỏ lại ta Hoa Thủy Tiên 'A' một tiếng, đỏ mặt, thìra hắn biết hết rồi. Ủa?Mà sao hắn biết được nhỉ? Không lẽ trong Hương Hoa cung có nội gián?

Hoa Kiểu Lam!

Hoa Kiểu Lam! Ta sẽ ghi nhớ cái tên này! Nhất định ta phải điều tra rõvề hắn. . .

Trước tiên là ta phải điều tra Thủy Nguyệt cung cái đã, lần trước ta bị cái tên sát thủ Mạch Ưng đột kích và nhóc Mắt Đỏ phá đám. Lần này, ta nhất định phải thành công không được thất bại.

Bên ngoài Hương Hoa cung, trên cây hoa anh đào trắng, có một thiếu niên mắt xanh tóc bạc mặc bạch y đang mỉm cười nhìn người bên trong.

"Nhất định, chúng ta sẽcòn gặp lại nhau mà phải không? Tỷ tỷ. . ."

Chớp mắt 1 cái, thiếu niên biến mất trong không khí, nhưng tiếng nói vang vọng mãi không hề ngừng tắt. . .