1.
Ta là kim liên thác thế được Phật tổ lựa chọn, trời sinh đã có phật quang hộ thể, thiên tư trác tuyệt, là người có hy vọng thành Phật nhất trong chùa.
Những chuyện này ta tự nhiên là biết tới, giống như bản năng vậy. Khi còn nhỏ, ta còn không hiểu rốt cuộc "Phật" là cái gì, chỉ theo bản năng muốn nhận được ánh mắt hài lòng của người lớn mà thôi.
Ta chưa từng gặp cha mẹ, từ nhỏ đã được đưa lên chùa sống.
Trụ trì đối xử với ta rất tốt, dạy ta thông hiểu lý lẽ, phân biệt đúng sai. Dần dà, trở thành Phật là mục tiêu duy nhất của ta, thậm chí có thể nói là sứ mệnh.
Ta tuân theo quy tắc nghiêm ngặt trong giới, nỗ lực tu luyện, trở thành người có pháp lực cao cường nhất trong chùa.
Đồng thời, trụ trì cũng nói với ta, kiếp sinh tử của ta sắp tới rồi.
Ta không quá để ý, dù sao bất luận sinh tử có ra sao cũng không thể thay đổi quyết tâm thành Phật của ta, cho tới ngày đó ta ở dưới tàng cây gặp được một con hồ yêu cầu cứu ta.
Nàng thò tay tới, bộ dáng đầy hy vọng nhìn ta, làm lòng ta xao động.
Nói cũng buồn cười, mấy năm nay thường có những yêu quái tới tiếp cận ta, có người còn tuyệt sắc hơn so với nàng, nhưng ta lại rung động vì nàng, phảng phất như là cảm ứng sâu tận trong tâm hồn.
Kiếp sinh tử...
Câu "khi xuất hiện ngươi sẽ biết" của trụ trì có ý gì, giờ này ta đã cảm nhận được sâu sắc.
Cũng may gần 20 năm rèn luyện tự chủ trên chùa, cho nên ta chỉ nhìn nàng một cái liền thu mắt lại, qua một lát lại phát hiện ra không có tiếng động nào.
Nàng hôn mê bất tỉnh, mạch máu xanh tím có độc tố đang lan ra...
Ta có thể nhìn ra trên người nàng không có huyết khí*, cứ như vậy phế bỏ tu vi mấy trăm năm thậm chí là chết đi thì cũng quá mức tàn nhẫn.
*Cái này là khi nào gϊếŧ người mới có hay sao ý
Rối rắm trong chốc lát, ta đi tới đỡ nàng, ai ngờ nàng đã mất đi ý thức, ôm ta bắt đầu cọ loạn, còn vừa hôn vừa gặm.
Lần đầu tiên ta không có cách nào vân đạm phong khinh, nhịn không được nói: "Đừng động."
Nàng cọ ta, mơ mơ màng màng mở mắt, giống như con thú non mới sinh, đáng yêu lại ngốc nghếch.
Không đúng, nàng vốn chính là con thú non mà!
Ta ném đi suy nghĩ hỗn loạn, trực tiếp làm cái định thân chú cho nàng, đem độc khí trong người nàng chuyển dời tới trên người mình, chỉ là độc này âm ngoan hơn so với trong tưởng tượng của ta, yêu quái hạ độc ít nhất đã có tu vi ngàn năm.
Hồ yêu giải được độc, sắc mặt dịu lại hóa thành nguyên hình ghé vào dưới tàng cây, hô hấp đều đều, rõ ràng là đã ngủ rồi.
Ta nhịn không được chọt chọt lỗ tai nàng, lỗ tai nàng lập tức quẫy quẫy hai cái, lại lật bụng tiếp tục ngủ, thật đúng là... đáng ghét.
Thấy nàng trong chốc lát có vẻ là sẽ không tỉnh, chỗ này lại cách chùa không xa, ta liền để lại áo cà sa bên cạnh nàng rồi rời đi.
Như vậy nếu xung quanh xuất hiện ác ý, ta có thể trước tiên đuổi tới, hơn nữa, ta còn lâu mới tin hồ ly này có thể trở thành kiếp sinh tử của ta, ai ngờ chờ ta trở lại, nàng thế mà lại chạy mất rồi.
Không thể nói là tâm tình gì, mấy ngày liên tiếp ta đều thất thần, trong đầu đều là hình ảnh nàng vừa hôn vừa...
Cảm giác này quá không ổn rồi.
Ta bắt đầu khắc khổ tu luyện, hy vọng có thể thoát khỏi sự ảnh hưởng từ nàng, đáng tiếc tới thời điểm cuối cùng lại thất bại trong gang tấc.
Ngày kết thúc hóa duyên, ta đang định lên núi thì nhìn thấy nnafg đứng ở dưới cái cây nở đầy hoa, cười rộ lên với ta.
Ngực ta cứng lại.
Nàng lại như không quen biết ta, cười vừa giảo hoạt vừa ngây thơ: "Này, ngươi đẹp ghê ấy. Song tu không?"
Ta cúi đầu nhìn nàng, dùng hết khắc chế toàn thân mới nhịn xuống lời muốn nói suốt một năm qua, lạnh lùng: "Hồ ly, ngươi không nhớ ta?"
Ánh mắt nàng mê mang trong chớp mắt, ngửi ngửi ta mấy cái, biểu tình chậm rãi cứng đờ.
Ta dự đoán được động tác tiếp theo của nàng, khóa yêu trực tiếp vung tới trói chặt nàng lại không cho phép chạy thoát, nàng không thể động đậy được.
Nàng hô lên: "Cứu mạng, hòa thượng gϊếŧ người kìa, hòa thượng chơi lưu manh!"
Ta thi triển thuật cấm ngôn, trực tiếp đưa nàng về chùa, oán khí rốt cuộc cũng giãn ra vài phần.
Sau khi trụ trì biết liền lo lắng nói: "Đem kiếp sinh tử giữ ở bên người? Này cũng quá liều lĩnh rồi."
Ta nhìn thấy bộ dáng khẩn trương của ông ấy, bình tĩnh nói: "Sống hay chết còn chưa xác định, để ở bên cạnh an toàn hơn."
Lão gật đầu, ta lui ra ngoài, đột nhiên nghe thấy lão nói: "Chỉ là đặt bên người rồi, sẽ không cần niệm?"
Lòng ta hơi nảy lên, lắc đầu nói "Không có", sau đó liền về phòng.
Hồ ly đã tỉnh, đôi mắt hung hăng nhìn ta chằm chằm.
Ta nhíu mày, giải cấm ngôn cho nàng, ngồi ở trên nệm hương bồ niệm kinh, có điều là do kiếp số, ta nhất định phải vượt qua.
Đang nghĩ như vậy, một thân thể yếu ớt mềm mại như không có xương tự dưng dựa sát vào lòng ta.
Chỉ thấy hồ yêu mị nhãn như tơ, trong mắt mang theo xuân sắc lấp lánh: "Thánh tăng, trói ta về rồi, không ấy làm ít chuyện thú vị đi."
Thân thể ta cứng đờ, căn bản không niệm được nữa, khắc chế nhìn nàng, "Hồ yêu, mị thuật của ngươi vô dụng với ta."
Vốn tưởng là nàng sẽ biết khó mà lui, ai ngờ nàng còn kề bên tai ta nói nhỏ: "Vậy tiểu hòa thượng cùng ta ở dưới tàng cây một năm trước là ai ấy nhỉ?"
Hô hấp ấm áp phả ở bên t ai, kí©h thí©ɧ ta đem nàng hất vang sang một bên, lúc này mới phát giác lực đạo quá lớn, nhưng vẫn nhẫn tâm niệm định thân thuật và cấm ngôn chú.
Hai mắt nàng tròn tròn trừng ta, trên mặt đều là lên án.
Lòng ta cảm thấy buồn cười, lại lập tức phản ứng lại mình đang bị nàng quấy nhiễu tâm tình, vội vàng niệm kinh tĩnh âm.
Kết quả vừa niệm liền niệm tới hoàng hôn ngả về phía tây.
Nàng nhìn qua có vẻ đã khá mệt rồi, ta liền thu lạp pháp lực, nàng không hề có hình tượng nằm nhoài ra đất.
Thấy nàng đáng thương, ta rót cho nàng chén nước, ai ngờ nàng uống xong liền sống lại, cái đuôi vung vẩy ba hoa chích chòe, dã tính khó thuần, căn bản giống như một đứa bé.
Hơn nữa ta đã thăm dò pháp lực của nàng, được 800 năm, lại chỉ có bảy cái đuôi, vừa nhìn liền thấy quái đản, ngay cả nhân thế cũng không rèn luyện qua.
Nàng không thông tình đạt lý như vậy, sao có thể tu thành được?
"Muốn tu luyện ra tám đuôi không?"
Quả nhiên, nàng bị những lời này thu hút sự chú ý, cái đuôi phẩy tới phẩy lui, khó nén vui sướиɠ.
Ai ngờ nàng thế mà lại trực tiếp nói: "Muốn! Ngươi muốn song tu với ta sao?"
Ta thật sự, muốn lấy cái gõ mõ gõ vào đầu nàng, hít sâu một hơi, mặc niệm một câu "a di đà phật" rồi xoay người rời đi.
Ở chung với nàng, so với học tiếng Phạn còn khó hơn.
2.
Ngày kế, ta gọi nàng đi hóa duyên cùng ta, nhân tiện để nàng hiểu biết thế giới của người phàm.
Thôn dân dưới chân núi tương đối thân thiện, mọi người giúp nàng thích ứng, kết quả nàng nghe xong vẻ mặt lại khϊếp sợ, nói như vậy thì biết ném mặt mũi đi đâu.
Ta cạn lời đưa bát cho nàng, ngồi xuống cột dây giày, nghĩ thầm, nàng rốt cuộc có mặt mũi chỗ nào?
Mặt mũi ở đại đường quang minh chính đại ăn vụng cống phẩm của người ta sao?
Vừa mới thắt xong, lại thấy nàng đang ngơ ngác ngồi xổm ở một bên, miệng đầy nước miếng... dơ quá.
"Nước miếng."
"Hở?"
Mặt nàng nháy mắt liền đỏ lên, vội vàng lau miệng.
Ta cảm thấy có chút buồn cười, muốn duỗi tay đỡ lấy nàng, nhưng nàng ngơ ngác nhìn ta, sau đó mới thẹn thùng duỗi tay về phía ta.
Một đôi tay trắng như bạch ngọc.
Nghĩ tới ngày hôm qua nàng trêu đùa ta, không biết vì sao ta lại nổi lên ý xấu, vỗ nhẹ tay nàng sang một bên, "Đưa bát đây."
Mặt nàng càng đỏ hơn.
Ta lại đột nhiên phản ứng lại, sao bản thân lại ấu trĩ như vậy chứ, còn đi so đo với một tiểu yêu còn chưa hoàn toàn khai thông linh trí.
Có điều cảm giác này, dường như không tệ lắm.
Sau khi xuống chân núi, ta đưa cho nàng cái bát gỗ nhỏ, bảo nàng tự mình đi hóa duyên, sau đó lại âm thầm đi theo.
Trương bà bà mở cửa ra, ta tưởng nàng sẽ thành công, vì Trương bà bà là người có tính tình... tốt nhất.
Vì cái gì mà nàng còn phe phẩy cái đuôi hả?!
Ta nhìn Trương bà bà ngất xỉu, chỉ cảm thấy đầu mình đau vô cùng, sau khi nàng đi thì vội vàng đi tới xem, còn may là không sao hết, liền để lại một cây thảo dược dưỡng thần.
Thấy vẻ mặt Trương bà bà chậm rãi thư giãn trở về, ta mới vội vàng đi tìm nàng, kết quả vừa lúc nhìn thấy nàng đang sử dụng mị thuật, đem Nhị Tráng câu tới thần hồn điên đảo.
Ta một tay xách nàng ra ngoài, sau đó đi vào giải mị thuật trên người Nhị Tráng, ngăn lại động tác muốn gϊếŧ gà của hắn, nói chỉ cần hai củ khoai lang tím là được.
Sau khi rời khỏi đây, Hồng Vũ lại bắt đầu chơi xấu, cái đuôi xù xù phất phơ làm cho cỏ cây cũng tung bay cả lên: "Đây là bản năng của hồ ly! Tại sao lại không được? Ngươi là hâm mộ ta có thể tùy tâm sở dục đúng không!"
Ta mím môi, trong lòng dâng lên một cỗ tức giận không tên, chỉ tùy tâm sở dục thì sao có thể tu được Thiên Đạo? Vì thế liền nói ra câu khiến nàng tức giận nhất, nàng tức tới mức nắm một nắm cát ném về phía ta.
Thấy nàng chơi xấu, ta liền xoay người rời đi.
Nhưng vừa mới đi được nửa đường liền hối hận, nghĩ tới việc nàng đang không có pháp lực, nơi này lại thường có tăng nhân lui tới, nếu chậm một bước thì hẳn sẽ bị đệ tử ở chùa miếu bên cạnh bắt đi mất.
Ta nhìn túi chứa yêu kia, có thể thấy được thân hình nho nhỏ của nàng đang cuộn tròn trong đó.
"Đó là của ta."
Ta quen biết tên đệ tử kia, cũng từng nói chuyện qua vài lần, nhưng giờ phút này, ta lần đầu tiên lại muốn đánh người tới vậy.
Hắn bị dáng vẻ của ta dọa sợ, ngơ ngác hỏi: "Cái gì của ngươi?"
...
Lúc ôm Hồng Vũ về chùa, trụ trì đã biết được chuyện vừa rồi của ta, ông nhìn ta thở dài, cũng không có nói gì.
Ta cúi đầu hành lễ, sau đó lại trở về phòng, thật cẩn thận thả nàng lên trên giường.
Nhìn dáng vẻ say ngủ của nàng, ta đột nhiên muốn nhẹ nhàng chọc vào cái khuôn mặt nhỏ xù lông kia, rồi lại thu hồi tay lại, rũ mắt cười khổ.
Đây là kiếp sinh tử sao?
Chú định sẽ dây dưa với nhau, một sống một chết.
3.
Khi nàng tỉnh lại, ta đã bình ổn lại tâm tình.
Ai ngờ nàng lại... hư như vậy, chỉ, chỉ vì trêu đùa ta, thế mà lại hóa hình ngay trong lòng ta, còn vừa lúc bị trụ trì gặp được.
Ta vội vàng cởϊ áσ cà sa bọc lấy nàng đẩy qua một bên, lúc này mới phản ứng lại, nàng là hồ yêu, ta hoảng cái gì chứ?
Trụ trì dường như đã sớm nhìn thấu hết thảy, sau khi nói mấy câu với Hồng Vũ liền gọi ta ra ngoài.
Ông ấy nhìn ta, ta có chút chột dạ, vốn tưởng là ông ấy sẽ mắng ta, ai ngờ cảm xúc của ông lại rất bình thản: "Liên Sinh, Phật tâm của ngươi vẫn ổn chứ?"
Ta siết chặt tràng hạt, gật đầu.
Ông ấy nhìn ta, ánh mắt bình thản, nhưng ta lại có cảm giác mình bị nhìn thấu, không hiểu sao lại chột dạ.
"Trụ trì, còn việc gì sao?"
Ông vuốt râu cười cười: "Nhân quả cùng nhau, tất cả đều đã được định sẵn, đã là kiếp sinh tử, cũng là rèn luyện. Chờ nàng hiểu được những chuyện nhân sinh thì ngươi mang nàng xuống núi rèn luyện đi, cho ngươi thời gian một năm."
Nói xong liền chậm rãi rời đi.
Ta siết chặt Phật châu, gió nhẹ thổi qua, mang theo cảm giác lạnh lẽo.
Đứng ở tại chỗ, nhìn trụ trì đã đi xa, nghe thấy tiếng sột soạt ở trong phòng.
Đột nhiên cảm thấy thực mơ hồ.
4.
Hồng Vũ vẫn là cái dáng vẻ vô tâm vô phế như cũ, ta sắp xếp cho nàng công việc nhặt rau đơn giản nhất, thật ra chỉ là muốn để nàng tiếp xúc với con người nhiều một chút, cũng không ôm quá nhiều kỳ vọng.
Không nghĩ tới, nàng còn vượt qua sự mong đợi của ta, còn rất thân thiết với Tinh Phàm tiểu hòa thượng mới vào chùa, hơn nữa còn rất hiểu chuyện.
Bắt đầu chủ động đi hóa duyên, chủ động giúp mọi người, nhân duyên ngày càng tốt.
Có đôi khi một mình ta xuống núi, còn có bé con nắm góc áo ta hỏi: "Tỷ tỷ có cái đuôi nhung mao kia sao không tới ạ?"
Ta nghĩ tới ngày đó nàng vui vẻ hớn hở ăn điểm tâm của trụ trì, không nhịn được cười thành tiếng.
Thật đúng cho là mình thông minh, rõ ràng là trụ trì cố ý mua về cho nàng, nàng lại mang theo Tinh Phàm vốn rất ngoan ngoãn đi nghịch ngợm trộm ăn, có điều sau khi có nàng, trong chùa dường như cũng có nhiều sức sống hơn.
Chỉ là chút vui sướиɠ này sau khi nhìn thấy nàng gặm hết con gà nướng Nhị Tráng đưa tới không còn sót lại thứ gì, không biết vì sao, trong lòng giống như bị nghẹn một cục bông.
Nực cười nhất chính là, nàng thấy ta nhìn nàng, thế mà còn xé cho ta cái cánh gà.
Ta đột nhiên cảm thấy may mắn vì ngày mai là phải đi rèn luyện rồi, như vậy nàng chắc chắn có thể cách xa người nào đó ở trong thôn.
"Ngày mai phải xuống núi rèn luyện, chuẩn bị xong chưa?" Ta hỏi.
Nàng bĩu môi thu lại cánh gà, vừa gặm vừa nói: "Tự ngươi đi không được sao? Ta muốn chơi với người ở đây."
Ta không nhịn được chọc vào đầu nàng, muốn hỏi nàng đang tiếc ai?
Lời nói tới bên miệng lại thành: "Ngươi và cái đuôi thứ tám chỉ còn cách một khoảng ngắn, xác định không đi?"
Rốt cuộc nàng cũng nhả ra, bằng không ta cảm thấy ta rất có thể sẽ...
Ngày hôm sau xuống núi, trụ trì và Tinh Phàm tới tiễn đưa, sau khi rời đi, Hồng Vũ vẫn luôn gục đầu xuống.
Ta rối rắm, an ủi nàng: "Vẫn sẽ gặp lại mà."
Ai ngờ nàng thế mà lại đang tiếc không cầm đi cái rương của Tinh Phàm. Có đôi khi ta thật sự muốn cạy cái đầu hồ ly của nàng ra để xem bên trong là cái gì.
Nhưng khi nàng nhìn thấy điểm tâm trên đường rồi nói với ta "chắc chắn Tinh Phàm rất thích ăn", lòng ta lại mềm xuống.
Nàng nhớ hết, chỉ là cách biểu đạt tình cảm so với nhân loại không giống nhau mà thôi.
Ta xoa đầu nàng, mua cho nàng một phần, nàng lập tức khôi phục sức sống.
Nhìn thân ảnh nhảy nhót vui vẻ của nàng, nghe thấy tiếng bán hàng rong của những người xung quanh, đủ loại mùi vị đồ ăn bay vào trong mũi.
Lần đầu tiên ta cảm thấy, thế gian trần tục, lại có thể tốt đẹp đến thế...
Trước kia sao ta chỉ cảm thấy nó ầm ĩ nhỉ?
Chỉ là không nghĩ tới nàng lại lớn mật đến thế, chỉ bởi vì chút lòng hiếu kỳ mà nửa đêm bò vào cửa sổ phòng ta.
Vốn tưởng là nàng sẽ bị dọa tới, giống như mọi ngày bị răn dạy là sẽ chạy trốn.
Ai ngờ cho dù biết rõ sẽ bị kết giới thương tổn, nàng vẫn cố chấp muốn vào.
Nhìn hốc mắt đỏ ửng của nàng, ta liền thu lại kết giới, vốn là không muốn để nàng nhìn thấy dáng vẻ này của ta, nhưng lại không nỡ để nàng cảm thấy áy náy như vậy.
Còn bị phát hiện nữa.
Hơn nữa, hiện tại ta đau tới mức thần kinh chết lặng, cả người nóng như lửa đốt, thậm chí còn muốn hung hăng đè nàng lên trên giường...
Ta ra sức bảo trì một tia thanh tỉnh cuối cùng, đáp lại lời nàng nói, thật ra nói gì thì ta đã quên rồi, nhưng nàng lại lần nữa hóa hình, nhẹ nhàng trèo vào ngực ta nằm, nói: "Sau này mỗi tháng mùng một, ta đều tới ở với ngươi được không?"
Những lời này ta nghe được rõ ràng, lý trí nói với ta, mau từ chối đi, nhưng thật sự nói không nên lời.
"Ừm."
Sắc trời dần sáng, đau đớn trên người chậm rãi biến mất, ta nghĩ, đã tới lúc ly biệt rồi.
Không nên mắc thêm sai lầm nữa.
Chỉ là khi ta viết nguyện vọng của nàng lên đài hoa sen, trái tim lại đau đớn hơn ta tưởng tượng, vừa chát lại vừa ngọt.
Cái chạm nhẹ của người đi đường sau có thể làm ta ngã được, nhưng ta vẫn nhịn không được muốn mượn cơ hội cách nàng càng gần hơn một chút.
Khi hô hấp gần trong gang tấc, nhìn thấy sóng mắt doanh doanh gợn nước của nàng, ta thiếu chút nữa đã bóp nát cái bàn, ép mình lui về sau.
Trên sông, đèn hoa đăng dần dần phiêu xa.
Nhưng trong mắt ta chỉ còn lại dáng vẻ thành kính hứa nguyện của nàng, thời khắc này, trong đầu ta hiện lên ba chữ đau đớn tột cùng "Ái, biệt, ly", thì ra lại là tư vị thế này.
Trở lại khách điếm, ta đeo cho nàng tràng hạt của mình, pháp lực bên trong cũng đủ để ta truyền tống tới vị trí của nàng.
Với tiền đề là, sinh mệnh nàng gặp nguy hiểm.
Nàng không thể tin được mà nhìn ta, ở sau lưng kêu gào khóc lóc gọi tên của ta, nhưng ta không dám quay đầu lại, sợ nàng nhìn thấy bộ dáng ta chật vật rơi nước mắt.
Chỉ mong, đời này của nàng trôi qua suôn sẻ, sớm ngày phi thăng.
5.
Trở lại trong chùa, ta không nói một lời thiết lập kết giới quanh núi.
Tinh Phàm sau khi biết ta đang làm cái gì thì vừa khóc vừa nháo, bị ta nhốt ở trong phòng tĩnh tu, để ngừa nó trộm phá hỏng kết giới.
Trụ trì hỏi ta: "Quyết định rồi?"
"Vâng."
Ông nhíu mày nhìn ta, lắc đầu thở dài, vỗ vỗ vai ta.
Mặt ta không chút gợn sóng, nhưng trái tim ngày qua ngày lại bị nỗi nhớ nhung xé rách.
Chùa miếu khôi phục lại vẻ thanh tịnh như ngày thường, lại không có ai nhảy nhót khắp nơi đi hái quả cho ta ăn nữa, cũng không còn từng tiếng nói cười vui vẻ, chỉ còn lại tiếng khóc đến khàn giọng của Tinh Phàm,
Đúng, tất cả đều không có gì thay đổi.
"Sư, sư huynh?"
Ta hoàn hồn, nhàn nhạt nhìn hắn, lại thấy hắn đang xấu hổ nhìn cái mõ trước người ta.
Ồ, lại gõ vỡ rồi.
Ta đã tập mãi thành quen, ném nó sang một bên, có gió thổi khẽ qua đây, lá cây ngô đồng đã bắt đầu rụng xuống, ta không nhịn được mà ngẩng đầu.
Trước kia nàng luôn rất thích ngồi tên đỏ lè lưỡi làm mặt quỷ với ta.
Dời tầm mắt đi, yên lặng trở về phòng, không biết vì sao đột nhiên lại có suy nghĩ muốn chặt đứt cái cây cổ thụ trăm năm kia, có điều nghĩ lại hậu quả, vẫn là thôi đi vậy.
Trụ trì có khả năng sẽ chặt ta trước mất.
Ta tiếp tục niệm kinh ngày qua ngày, tu luyện.
Nhưng vì cái gì chứ?
Những chuyện trước kia có thể khiến tâm ta bình tĩnh, tập mãi đã thành quen, nhưng giờ lại có thể khó khăn như vậy.
Mới chỉ không thấy nàng năm ngày thôi, sao lại tơ vương nhung nhớ nhiều như vậy, đau đớn còn mãnh liệt hơn so với độc yêu hợp tán, ta... thật muốn gặp nàng.
6.
Hai tháng sau, ta gặp lại nàng.
Chỉ là, nàng bị thương rất nặng, ta nhìn vết thương máu thịt lẫn lộn của nàng, chỉ cảm thấy đại não một mảnh tê dại.
Âm thanh xung quanh dường như đều bị che chắn.
Trong đầu chỉ còn lại duy nhất một suy nghĩ: Gϊếŧ, gϊếŧ chết kẻ làm tổn thương nàng!
Độc yêu hợp tán rất nhanh sẽ phát tác, ta hẳn là nên lưu lại một phần pháp lực để bảo vệ kinh mạch, ta hiểu, nhưng ta không màng, chỉ muốn băm thây vạn đoạn tên yêu quái trước mặt.
Yêu lực của hắn cực cường, ngay cả phật quang hộ thể mà cũng cản được.
Đó là lực lượng Phật Tổ ban cho ta, ta ý thức được yêu quái trước mặt không chỉ là Yêu Vương bình thường, trong cơ thể của nó có lực lượng của chân thần, chỉ là cực kỳ tà ác.
Ta không gϊếŧ được hắn, hắn cũng không làm gì được ta.
Độc yêu hợp tán đã bắt đầu đánh sâu vào lục phủ ngũ tạng, bị ta mạnh mẽ ép xuống, nội thương càng thêm nghiêm trọng.
Pháp lực không đủ, chỉ có thể mượn phật quang hộ thể tiếp tục áp chế.
Nhưng phật quang này có thể sử dụng trảm yêu trừ ma, nhưng không thể dùng cho ý nghĩ cá nhân, huống chi, lòng ta có tạp niệm, đã quyết ý hoàn tục.
Hồng Vũ cách ta gần nhất, có thể cảm nhận được ta bị thương, hai mắt đỏ ửng nhưng lại không dám khóc, sợ lãng phí tâm ý của ta, nàng không còn là tiểu hồ ly muốn làm gì thì làm nữa.
Ta đứng thẳng người, ánh mắt đảo qua chúng yêu, chỉ cần có một con dám tiến lên, ta có chết cũng phải cứu được Hồng Vũ ra.
Cũng may, chúng nó sôi nổi cúi đầu, không dám đối diện với ta.
Đi tới khoảng cách an toàn, ta rốt cuộc cũng nôn ra hai ngụm máu, nhìn thấy hai mắt nàng đẫm lệ, ta có phần tiếc nuối, cũng không biết còn có thể tỉnh lại hay không nữa, không biết có còn cơ hội nói cho nàng biết tâm ý của mình hay không.
7.
Cũng không biết là qua bao lâu, ta vừa mới tỉnh lại liền nghe thấy trụ trì nói tới việc phật quang của ta đã biến mất.
Thật ra ta đã sớm dự liệu được, những thông tin đó trời sinh đã có trong đầu ta, ta biết nó rõ ràng hơn ai hết.
Nấm lấy cái chân mềm mại của Hồng Vũ, ta chậm rãi ngồi dậy nhìn về phía trụ trì, nói: "Mất thì mất thôi, ta hoàn tục."
Vừa dứt lời, một đạo sấm sét đánh xuống, vừa rồi bầu trời còn nắng ấm nay lại đột nhiên đổ mưa to.
Trụ trì đồng ý, nhưng Hồng Vũ dường như đang xù lông lên, hốc mắt đỏ hồng đáng thương hỏi ta: "Không thành Phật sao?"
Ta nhìn dáng vẻ của nàng, đáy lòng tràn đầy mềm mại, chỉ muốn nói ra hết tâm sự.
Nàng kích động tới mức nước mắt rơi xuống, trực tiếp ôm hôn ta, ta sửng sốt, đỡ lấy cái ót của nàng.
Nếu thời gian có thể dừng lại, thật hy vọng nó mãi mãi dừng ở lúc này.
Nhưng không nghĩ tới Yêu Vương kia đuổi tới, ta không có cách nào bỏ mọi người lại, nàng cũng thế.
Chỉ là ta không nghĩ tới, giờ nàng lại "hiểu chuyện" đến mức có thể dùng cách tàn nhẫn như thế rời khỏi ta.
Mạnh mẽ thúc đẩy cái đuôi thứ chín mọc ra, sau khi có được nguyện vọng liền sẽ hồn phi phách tán, ngay cả chuyển kiếp cũng không thể.
Ta còn không thể trách nàng.
Kiếp sinh tử, một sống một chết, ta đã làm tốt chuẩn bị người chết là mình, vì cái gì mà nàng lại đối xử với ta như vậy?
Người phạm giới rõ ràng là ta!
Chính là, ta chỉ có thể nhìn nàng tan thành khói bụi, trước khi chết còn nói: "Sau này đừng xụ mặt nữa, xấu lắm."
Không có nàng, sao ta có thể vui nổi chứ?
8.
Trăm năm sau, ta rốt cuộc cũng thu thập đủ tán hồn của Cùng Kỳ, một lần nữa phong ấn nó lại.
Phật Tổ nhìn ta, hỏi ta muốn phần thưởng gì, ta cười khẽ, vươn tay, bên trong có một tia tàn hồn mà trăm năm qua ta đã thu được.
Nàng đang cuộn tròn ở đó, nho nhỏ một con.
Phật Tổ thở dài: "Ngươi đã thành Phật lại không có Phật tâm. Thôi vậy, trở về nhân gian đi."
Ta rũ mắt, cẩn thận thu lại chút tàn hồn còn sốt kia vào trong túi chứa, sau đó mới ngẩng đầu: "Sẽ gặp lại nàng sao?"
Phật Tổ trầm mặc trong chốc lát, đưa thiên thư cho ta.
"Nếu đã lưu luyến hồng trần như vậy, thì đem nhân duyên sửa lại đi."
Ta nhíu mày: "Đây không phải chuyện của Nguyệt Lão sao?"
Phật Tổ không trả lời, ta đột nhiên nhớ tới, tiểu nhi tử của Thiên Đế hình như là lịch kiếp đến điên rồi, đem Thiên Đình loạn thành một nồi cám heo, còn ném không ít tiên tử xuống nhân gian.
Ồ...
"Nguyệt Lão cũng bị ném xuống rồi sao?"
"Haizz, tất cả đều là con người cầu nguyện với thần phật, đến Thiên Đạo còn có thể thay đổi, cứu vớt vạn dân cơ mà, còn phân biệt cái gì mà Thiên Đình với Tây Thiên chứ!"
Ta hoài nghi nhìn Phật Tổ, tự hỏi liệu Thiên đế có lại giống như khi con khỉ kia gây chuyện loạn tới xin giúp đỡ không nhỉ.
Phật Tổ: "Sau khi việc này kết thúc thì đưa nàng đi chuyển kiếp đi."
Ta lập tức đáp ứng.
Sau khi về nhân gian, phát hiện thật ra cũng không có gì thay đổi cả, vì thế ta mở một ngôi miếu nhỏ, gọi là miếu Liên Sinh.
Như vậy tiểu hồ ly nào đó nhỡ có được đầu thai sớm hơn thì nói không chừng có thể lần theo tên tìm được ta.
Nhưng Phật Tổ chính là Phật Tổ, đã nói là làm.
Chờ ta hoàn thành nhiệm vụ trên thiên thư thì đã qua mất hai tăm năm.
Hắn thấy ta vẫn kiên trì như cũ, thở dài, liền biến ta trở thành tiên, cụ thể là thành Nguyệt Lão.
Ta:????
Còn chưa kịp hỏi chuyện thì đã bị hắn trực tiếp ném ra khỏi Tây Thiên. Thật sự, đầu của ta lại bắt đầu đau rồi.
Nhìn đống tơ hồng rối nùi với nhau ở trước mặt, ta liền dứt khoát kéo cửa đi ra ngoài, đột nhiên lại bị một thân ảnh mềm mại đυ.ng vào.
Cả người ta cứng đờ, cúi đầu nhìn nàng, chỉ thấy nàng cười vừa giảo hoạt vừa ngây thơ: "Này, ngươi đẹp ghê ấy. Muốn song tu không?"
(END)