Chương 50

Trên bàn ăn chỉ còn lại tiếng ăn cơm, dao nĩa và chén bát va chạm nhau phát ra âm thanh rất nhỏ. Người của Hội Cộng Sinh ăn xong lập tức rời khỏi bữa tiệc. Có vẻ như họ cũng không có ý định nói chuyện hay trao đổi gì với nhóm người Hạng Khôn.

Toàn bộ ánh sáng trong phòng đã được đổi sang ánh sáng của bóng đèn âm trần, rèm cửa dày của cửa sổ được kéo lên. Phòng khách có âm thanh rót rượu và tiếng nói chuyện rì rầm, như có như không truyền đến. Bầu không khí có vẻ rất yên tĩnh, nhưng dường như dưới bề mặt này ẩn chứa sóng ngầm mãnh liệt của sự xao động.

Trước bàn ăn chỉ còn lại Hạng Khôn, Hạng Thần, Văn Xuyên, Văn Hạ, Chu Trì, La Tử Tùng, An Tĩnh và 201.

Kỳ Thập Nhất vẫn còn ngủ mê man trong phòng, nhưng đã hạ sốt. Như vậy mọi người cũng an tâm hơn nhiều.

Văn Hạ ăn cơm xong, lấy khăn ăn nhẹ lau khóe miệng. Anh rót một cốc nước lạnh, uống chậm rãi.

Chu Trì nhẹ giọng nói: “Ngày đó, sau khi tổng chỉ huy xảy ra chuyện, trước khi biến dị ông ấy nói cho tôi ám hiệu để liên lạc với lực lượng 811, dặn tôi tập trung vào việc tìm đội trưởng Chương Tuấn. Bởi vậy tôi mới liên lạc với Chương Tuấn. Lúc ấy, tôi cũng không biết nội tình trong đó.”

Cô không cảm thấy muốn ăn, nên bữa tối không ăn nhiều. Cô khuấy nhẹ chiếc thìa bạc trong bát súp nhỏ, hơi thất thần: “Nhiều lần Thư Ngọc nói bóng gió với tôi, nhưng tôi không bao giờ nghi ngờ cô ấy và tổng chỉ huy. Bây giờ nghĩ lại, lúc đó tổng chỉ huy bị cắn, lộ ra vẻ mặt có lẽ không phải là sợ hãi như tôi nghĩ, mà là không dám tin.”

Hạng Khôn nói: “Hắn không ngờ mình lại xảy ra chuyện.”

Chu Trì gật đầu, lấy từ trong ngực ra một danh sách viết tay, nhìn xung quanh, sau đó mở ra trên mặt bàn: “Đây là danh sách trong cơ sở dữ liệu nội bộ mà tôi còn nhớ, tôi đã xem qua hai lần, khi Thư Ngọc làm rất nhiều việc cũng không kiêng dè tôi.”

Văn Xuyên nhìn thoáng qua, nói: “Đây là…danh sách tiêm vaccine giả?”

“Nhiều người trong số họ được liệt kê trong danh sách tử vong cùng một lúc và không thể tìm thấy bất kỳ manh mối nào.”

An Tĩnh chú ý đến tên của một người đàn ông, ngay sau đó ngạc nhiên nói: “Thầy tôi! Giáo viên của tôi! Giáo viên của tôi chưa chết!”

Hạng Thần cầm danh sách nhìn lướt qua vài lần, trong đó vậy mà có tên rất nhiều chuyên gia liên quan đến gen mà bọn họ cho rằng đã chết. Hắn chợt nghĩ đến khả năng những người này hoặc là bị lợi dụng, hoặc là ở phe ủng hộ.

Sự phấn khích của An Tĩnh từ từ trôi qua, cũng phục hồi tinh thần, nụ cười đọng lại trên mặt: “Anh ấy… Giáo viên của tôi cũng vậy… Không thể nào, anh ấy chuyên về hướng sinh sản, triết lý của anh ấy…”

An Tĩnh nói xong, chính mình cũng dao động. Hướng sinh sản cũng đại diện cho cuộc sống mới, tiến hóa, sinh sản, mà không xung đột với sự tiến hóa di truyền và thậm chí cả sự lựa chọn gen.

Hạng Thần trầm ngâm một lát, lên tiếng: “Tôi nhớ lúc trước cậu nói, giáo viên của cậu là Alpha, nhưng anh ta luôn muốn trở thành Omega. Anh ta muốn có con của mình, phải không?”

An Tĩnh ngập ngừng, vẻ mặt hơi cứng ngắc, gật đầu.

Dưới gầm bàn, Văn Xuyên đá nhẹ vào chân Hạng Thần, an ủi: “Tôi và lão Trương đã từng gặp anh ta rồi. Anh ta là một người rất ưu tú, đối với người khác cũng rất lễ phép, nói chuyện dí dỏm lại sảng khoái. Tôi không nghĩ anh ta sẽ ủng hộ cách làm vô lương tâm này.”

La Tử Tùng giơ tay lên, ý bảo Văn Xuyên đừng nói nữa, quay đầu nhìn An Tĩnh hỏi: “Nếu anh ta là giáo viên của cậu, cậu có hiểu tính cách của anh ta không? Quan điểm của anh ta về sự tiến hóa có tương tự với cậu không? Anh ta có hành vi gì đáng ngờ trước khi virus bùng phát không?”

Bệnh nghề nghiệp của La Tử Tùng khiến anh không dễ dàng tin tưởng bất cứ ai. Miễn là có nghi ngờ, không thể loại trừ mối nghi ngờ cho đến khi có bằng chứng rõ ràng.

Môi An Tĩnh khẽ run rẩy, cố gắng giữ bình tĩnh, quay đầu nhìn La Tử Tùng nói: “Anh hoài nghi anh ấy?”

Trong ánh mắt La Tử Tùng thể hiện sự áy náy: “Bây giờ, đối với chúng ta mà nói quan trọng nhất chính là manh mối, danh sách này…” Anh chỉ vào tên trong danh sách, tập trung vào những người liên quan đến y học, gen, y sinh học, nói: “Những người mà công khai với bên ngoài là đã chết nhưng thực ra có thể vẫn còn sống, tất cả đều đáng để chúng ta nghi ngờ. Tôi sẽ không chỉ nhắm vào một người nào đó.”

An Tĩnh nhắm mắt lại, buông dao và nĩa dựa vào ghế, suy nghĩ một chút và nói: “Anh ấy đã đề cập đến một khía cạnh tiến hóa di truyền. Đó là khi tôi còn đang học năm thứ ba đại học. Anh ấy đã đặc cách chọn tôi và anh ấy hỏi tôi một câu hỏi.”

Mọi người đều nhìn cậu ta, An Tĩnh liếʍ môi, hơi lo lắng, nói: “Tại sao con người là con người? Tại sao không phải là bất cứ điều gì khác? Tại sao tôi lại là tôi?”

An Tĩnh nhún vai, nói: “Anh ấy thường có một số ý tưởng kỳ lạ, anh ấy nói rằng anh ấy luôn cảm thấy mình có chỗ nào đó không đúng, anh ấy nên là Omega. Anh ấy thích trẻ em, và mặc dù là Alpha, anh ấy lại chỉ thích Alpha. Nhưng vì bản năng, anh ấy thường không thể cưỡng lại mùi Omega, điều này khiến anh ấy cảm thấy khó xử.

“Anh ấy đã từng tạm thời đánh dấu một Omega bị mắc kẹt trong thời kỳ phát tình, đó là học sinh của anh ấy.” An Tĩnh nhìn chằm chằm vào mép bàn, nhớ lại: “Khi đó anh ấy đã hoàn toàn bị kiểm soát bởi pheromone. Anh ấy không thích người học sinh đó, thậm chí không có ấn tượng về học sinh đó. Đối phương cố tình dùng thuốc, giải phóng pheromone trước mặt anh ấy. Anh ấy đã cầm dao cắt tay mình, mượn sự đau đớn để giữ mình tỉnh táo. Anh ấy cũng chỉ cắn tuyến của đối phương, không hoàn thành đánh dấu.”

La Tử Tùng kinh ngạc trợn tròn mắt, nhớ tới cái gì đó: “Tôi nhớ tin tức đó, sau đó anh ta buộc tội người học sinh kia.”

“Vâng.” An Tĩnh gật đầu: “Đối phương được đưa vào bệnh viện khẩn cấp, kiểm tra thấy dư lượng thuốc trong cơ thể, giáo viên buộc tội anh ta có ý định “cưỡng bức”.”

Mọi người: “…”

Mặc dù không có vấn đề gì, nhưng lại luôn luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

“Anh ấy không muốn trở thành Alpha.” An Tĩnh nói: “Anh ấy đã phát minh ra chất lỏng nuôi cấy nhân tạo, mà trẻ em có thể không nhất thiết phải được sinh ra trong cơ thể con người. Điều đó không chỉ làm giảm gánh nặng cho Omega, mà còn giúp đỡ những người muốn có con của riêng mình nhưng không thể tự sinh con. Sau khi phát minh ra chất lỏng nuôi cấy, hướng nghiên cứu của anh ấy đã thay đổi thành chọn lọc gen di truyền …”

An Tĩnh bình tĩnh và suy nghĩ về nó, lắc đầu: “Tôi không nghĩ rằng anh ấy sẽ làm việc đó. Anh ấy chỉ đơn thuần muốn thay đổi để có một cuộc sống mới, là một sự thay đổi, không phải là một vụ thảm sát. Một người coi trọng trẻ em cũng sẽ tôn trọng cuộc sống. Điều này khác với bệnh lý và thiếu nhân tính mà Văn Xuyên phân tích.”

Chu Trì chần chừ nói: “Nếu anh ta tôn trọng cuộc sống, tại sao lại nghiên cứu chọn lọc gen?”

An Tĩnh há miệng, nhất thời á khẩu không nói nên lời.

La Tử Tùng nói: “Đây cũng chỉ là một phần manh mối, có rất nhiều người trong danh sách, tất cả đều đáng nghi ngờ. Thiếu tướng Chu, cô có thêm thông tin chi tiết không? Về mỗi người trong số họ, chủ yếu là những người này …”

La Tử Tùng tìm được bút, vẽ một vòng trong danh sách, lại ngẩng đầu nói: “Cô nói cô chỉ nhớ rõ những cái tên này, nghĩa là danh sách thực tế còn có rất nhiều, đúng không?”

Chu Trì gật đầu.

Hạng Thần nhìn An Tĩnh có vẻ thất thần, lại nhìn danh sách, một lát sau phát hiện một cái tên quen mắt.

“Nhan Hoàn? Giáo sư trưởng viện sinh học quốc gia thành phố F…” Đầu ngón tay Hạng Thần đi xuống, lần thứ hai khϊếp sợ: “Chờ một chút, Nhan Sênh?”

Hạng Khôn giật mày, tiếp nhận danh sách nhìn thoáng qua: “Nhan Sênh không phải đã chết từ lâu rồi? Không phải là chết từ nhiều năm trước rồi ư?”

Giọng nói Chu Trì có vẻ chua xót: “Vâng! Nhan Sênh chính là cha của Nhan Thư Ngọc, người nổi tiếng trong giới nhân bản nhưng lại mất sớm. Tôi nghe nói bài nghiên cứu về tiến hóa di truyền mà Thư Ngọc nộp lên cấp trên chính là của Nhan Sênh. Tôi cũng không biết vì sao tên của ông ấy lại xuất hiện trong danh sách. Lúc tôi nhìn thấy, tôi có chất vấn Thư Ngọc, cũng là bởi vì chuyện này… Tôi mới biết tất cả, sau đó mới đáp ứng giúp cậu Văn.”

Hạng Thần nhìn cô, đầu ngón tay vuốt ve dọc theo chén, ý tứ sâu xa hỏi: “Trung úy Nhan…thích cô, phải không?”

Chu Trì trầm mặc, một lát sau cô chậm rãi gật đầu: “Chúng tôi là một đôi tình nhân, nhưng mà gia đình cô ấy không tán thành cô ấy quen tôi. Quan hệ của chúng tôi cũng không công khai ra bên ngoài.”

Chu Trì rốt cục không chịu nổi nữa, cô cúi đầu, một tay chống mặt, nói: “Tôi không biết vì sao lại biến thành như vậy. Tôi cũng không biết rốt cuộc cô ấy thật sự thích tôi hay chỉ muốn lợi dụng tôi…”

Mấy người xung quanh bàn ăn nhất thời im lặng.

Văn Hạ nói: “Nếu cô ta không thích cô, sẽ không để cô và tôi đi.”

Hạng Khôn buông danh sách xuống, thở dài: “Cô chọn con đường trái ngược với cô ta, sau này cô định làm thế nào? Cô ta có nhắc tới chuyện Nhan Sênh với cô không? Bài nghiên cứu đó rốt cuộc là do cô ta nộp, hay là cô ta nộp thay cho cha?”

Chu Trì lắc đầu, rõ ràng là vấn đề này cô cũng không có câu trả lời.

Văn Hạ nói: “Theo như tôi biết, sau đó nhóm được thành lập ở trên đã tiến hành thí nghiệm dựa trên bài nghiên cứu này.”

Đó cũng là sự khởi đầu của tất cả các thảm họa.

Chu Trì lắc đầu: “Thư Ngọc đã nói, bài nghiên cứu kia thật ra chưa hoàn thành, chỉ mới viết một nửa, không biết vì nguyên nhân gì lại dừng lại.”

Văn Xuyên híp mắt, nghi ngờ nói: “Nếu trung úy Nhan không lừa cô, nói cách khác, có người khác hoàn thành bài nghiên cứu này? Đó là trung úy Nhan hay bất cứ ai khác? Còn Nhan Hoàn thì sao?”

Hạng Khôn nhìn về phía Văn Xuyên: “Cháu biết những gì về Nhan Hoàn?”

Văn Xuyên tiếp tục: “Giáo sư Nhan là một người rất khiêm tốn, cống hiến cả cuộc đời mình cho sự nghiệp, ở nơi công cộng hiếm khi nhìn thấy ông ấy. Sự hiểu biết của cháu về ông ấy chỉ giới hạn ở việc học. Cháu đã được học một số tài liệu do chính tay ông ấy viết. Ông ấy là một người của thế hệ đi trước có trình độ chuyên môn cao và được tôn trọng trong giới.”

Hạng Khôn trầm ngâm một lát, nói: “Danh sách những người Tiểu La khoanh tròn đều phải điều tra, giáo viên của An Tĩnh – Dương Trạm, cha và ông nội của trung úy Nhan, Nhan Sênh và Nhan Hoàn, tập trung điều tra mấy người này.”

Hạng Thần chợt nhớ đến cái gì đó, quay đầu nhìn 201, nói: “Lúc trước anh đã nói, các anh nhận được chỉ thị của đội trưởng thay đổi đường đi tới thành phố C, là bởi vì giáo sư Nhan cung cấp tư liệu, đúng không?”

201 cũng nhớ, vỗ đùi nói: “Đúng, có điều này!”

“Giáo sư Nhan mà anh nói, là Nhan Hoàn? Hay là Nhan Sênh?”

“Điều này …” 201 suy nghĩ một lúc lâu, sau đó vẫn lắc đầu: “Tôi không biết những người này, chỉ làm theo lệnh của đội trưởng. Không rõ rốt cuộc là chỉ ai.”

Hạng Thần đành phải thở dài: “Xem ra chỉ có thể điều tra hết, đề phòng bất trắc, những người khác trong danh sách cũng không thể bỏ qua.”

La Tử Tùng gật đầu, đứng dậy gọi Chu Trì đi, hai người chủ động phụ trách chuyện điều tra danh sách.

Văn Hạ lấy ra huy hiệu vào thành mà anh và Chu Trì trộm được, đó là một huy hiệu màu vàng, trên đó in hai cái đuôi quấn quýt vào nhau, hiển nhiên là biểu tượng của Hội Hợp Vĩ. Anh nói: “Khi nào chúng ta sẽ bắt đầu? Trước đây chúng ta nghĩ rằng thành phố A là một thành phố chết. Nhưng mà bây giờ, có vẻ như, tôi ước tính những người sống bên trong cũng không ít. Ngược lại là thành phố F, ngoại trừ Omega, những người khác không biết bao nhiêu người có thể sống sót.”

Theo như thông báo, những người sống sót đều được đưa đến thành phố F. Đội cứu hộ cũng đưa mọi người đến thành phố F, nơi mà người ta nói rằng đã được xây dựng là nơi trú ẩn hoàn hảo nhất của con người.

Nhưng bây giờ có vẻ như các nhà khoa học bệnh hoạn và những người ủng hộ việc loại bỏ những người yếu đuối sẽ không cung cấp cơ hội đồng đều cho những người sống sót. Trước đây đã không quan tâm, nếu sau này họ để mọi người đều bình đẳng thì làm sao thể hiện được lợi thế của họ chứ?

Ngoại trừ Omega là sẽ được an toàn, những người còn lại trong thành phố F sẽ bị trải qua một cuộc “sàng lọc” lớn khác.

Mọi người đều rơi vào trầm mặc, sau lưng toát mồ hôi lạnh.

Nếu tình huống xảy ra như họ suy đoán, thành phố F sẽ thực sự trở thành địa ngục trần gian. Những người đến đó với hy vọng có thể sống sót lại không ngờ mình chính là “dê vào miệng cọp”, tự tìm đường chết.

Ngược lại, những người còn đang ẩn náu trong các điểm cứu hộ tạm thời rải rác bên ngoài, có lẽ có thể thoát khỏi một kiếp nạn.

Văn Xuyên lẩm bẩm: “Những người tưởng rằng mình được cứu chưa chắc có thể sống sót. Những người nghĩ rằng họ không có ngày mai lại chưa chắc đã phải chết; Bạn nghĩ rằng bạn may mắn, nhưng hóa ra lại là đang đi vào con đường không có ngày trở về. Bạn nghĩ rằng bạn không may mắn, nhưng vận mệnh xoay vần, lại thoát khỏi một kiếp nạn. Đây có lẽ cũng là một sự lựa chọn tự nhiên “không thể kiểm soát’” mà “nghệ sĩ” theo đuổi.”

Hạng Thần uống cạn rượu trong chén, nặng nề buông chén xuống, thầm mắng một tiếng.

Mấy người nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau Ân Kỳ mang đến cho bọn họ đủ loại trang bị và vật tư.

Kỳ Thập Nhất tạm thời ở lại biệt thự dưỡng thương. Ân Kỳ cũng cử khá nhiều người trong Hội Cộng Sinh cùng đi với bọn họ tiến vào thành phố A, một bên tìm kiếm Quý Hồng Nguyên, một bên tìm kiếm số liệu đầy đủ về virus. Nó là cách tốt nhất để tìm ra những người thực sự đứng đằng sau tất cả chuyện này, như vậy thời gian tìm ra vaccine sẽ được rút ngắn đáng kể.

Không quan trọng họ phải trải qua những khó khăn gì, chỉ cần biết là họ đã ngày càng gần với sự thật. Hy vọng là ở ngay phía trước đây rồi.

Hạng Khôn ngậm điếu thuốc, đứng ở phía trước đoàn xe nhìn Ân Kỳ. Phía sau ông tập trung đội cứu hộ và những người ở lực lượng 811: “Tôi tưởng anh sẽ tự mình đi? Vì Tiểu Nguyên?”

“Tôi tự biết bản thân mình có thể làm được gì. Tôi sẽ không làm những điều mà biết rõ mình không thể.” Ân Kỳ nói: “Tôi cung cấp cho anh tất cả sự hỗ trợ mà tôi có thể cung cấp. Đó là tất cả những gì tôi có thể làm.”

Hạng Khôn cười trào phúng, thở ra một làn khói, nhướng mày lộ ra vẻ mặt khıêυ khí©h, giọng mỉa mai: “Cả ngày mở miệng, ngậm miệng đều “Tiểu Quý”, cũng chỉ đến thế mà thôi.”

Ân Kỳ sắc mặt âm trầm, không muốn tranh cãi với ông.

Tuy nhiên, Hạng Khôn vẫn biết chuyện nào ra chuyện đó, vẫn cảm ơn Ân Kỳ đã giúp đỡ, đưa tay bắt tay ông ta.

Hai người dường như ngầm đọ sức, khi bắt tay chậm chạp không buông lỏng, bóp tay nhau đến mức đỏ ửng. Chờ đến khi buông ra, Ân Kỳ cảm thấy xương ngón tay mình dường như sắp gãy.

Ân Kỳ nghiến răng nghiến lợi, nói: “Đi theo người của chúng tôi, bọn họ biết làm thế nào liên lạc với người của mình ở tại thành phố A.”

Ngón trỏ và ngón giữa của Hạng Khôn khép lại, từ đuôi lông mày rạch xuống, tiêu sái nói: “Bảo trọng!”

Ân Kỳ ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn đoàn xe đi xa, một lát sau mới xoa tay bị đau thầm mắng: “Thô lỗ! Bất lịch sự! Vũ phu!”

Thành phố H cách thành phố A không xa, nếu đi đường cao tốc cũng chỉ mất bốn giờ lái xe.

Nhưng đường cao tốc đã bị chặn từ lâu. Bởi vì virus bùng phát sớm nhất ở thành phố A, thương vong vô cùng nghiêm trọng. Dọc theo đường phố tang thi và xác chết chất đống ngày càng nhiều, khiến cho họ đi mất hai ngày mới tới được ngoại ô thành phố.

Kể từ khi xảy ra thảm họa, ngoại trừ lực lượng 811 không ai đến gần thành phố A. Lúc này, Văn Xuyên mới tận mắt chứng kiến tình trạng thê thảm của thành phố này, không nhịn được mà ngừng hô hấp.

Ngoại ô được bao quanh bởi một bầy tang thi lang thang, và các phương tiện hầu như không thể đi qua.

Bọn họ xông thẳng, nghiền nát damd tang thi mà đi qua. Ở họng súng đều lắp đặt bộ phận giảm thanh. Mặc dù vậy cũng vẫn dẫn tới một lượng lớn tang thi ùn ùn kéo đến, giống như thủy triều muốn nhấn chìm đoàn xe của bọn họ. Đoàn xe thật vất vả mới đến bên ngoài vành đai số ba, một cây cầu gãy xuất hiện trước mặt mọi người. Văn Xuyên gần như có thể tưởng tượng được sự bi tráng ngày đó. Cậu cảm giác bên tai có thể nghe được văng vẳng tiếng kêu thảm thiết và tiếng nổ tung còn sót lại trong tiếng gió.

“Đây là con sông bao quanh bảo vệ thành phố.” 201, người đang dẫn đường cho họ, giới thiệu: “Sông đã có từ rất lâu, trước cũng được coi là một điểm thu hút khách của thành phố A.”

Mọi người nhìn ra ngoài từ cửa sổ xe hơi, vô số thi thể ngâm trong sông. Trên bờ, từng đống xác chết thối rữa bốc mùi hôi thối khủng khϊếp. Dòng sông gần như bị chặn lại bởi xác chết, những đốm đen dày đặc làm cho người ta nổi da gà. Nếu ai nhút nhát, yếu bóng vía đi qua đây, có lẽ sẽ ngất xỉu tại chỗ.

Mặt An Tĩnh tái nhợt, đây là cảnh tượng thảm khốc nhất mà họ từng chứng kiến trên đường đi. Giọng nói của cậu ta bất giác run rẩy: “Cây cầu bị gãy làm sao đi qua được? Lúc trước các anh đến cầu đã bị gãy chưa?”

“Chúng tôi đã không đi qua cầu.” 201 nhìn xung quanh, nói: “Đi vòng qua từ bên cạnh. Đi!”

Đoàn xe ầm ầm nghiền nát đống tang thi mà qua, có bầy tang thi hung dữ đuổi theo, cũng có con nhảy xuống sông, gặm nhấm những thi thể thối rữa kia.

Văn Xuyên bịt miệng, cố gắng để không nôn ra, nhắm mắt lại không nhìn nữa.

“Cây cầu đã nổ tung trước khi chúng tôi đến.” 201 nói: “Người ta nói rằng một lực lượng cảnh sát địa phương, để ngăn chặn bầy tang thi đi qua cầu, họ cố gắng đưa một số người dân ra ngoài. Sau đó họ tạo thành một bức tường người ôm thuốc nổ, cho nổ tung cây cầu, ngăn chặn bầy tang thi.”

Hốc mắt An Tĩnh đỏ lên. La Tử Tùng khóe miệng mím lại, cúi đầu thở ra.

“Đến rồi” 201 chỉ vào con đường phía trước, nói: “Đó là một chướng ngại vật được thiết lập ở thành phố A, chỉ còn lại duy nhất lối vào này. Hoặc là chúng ta phải bơi qua sông.”

Điều đó tương đương với việc giẫm lên xác những người chết, không phải là bất đắc dĩ, không ai muốn làm vậy. Mấy người Hạng Thần thò đầu ra xem, nói: “Theo kế hoạch, chúng ta và các anh em Hội Cộng Sinh tách ra đi. 201, anh dẫn đội ngũ của chúng ta đi theo bọn họ. Còn lại đi liên hệ với người “Hội Hợp Vĩ”, chúng ta nội ứng ngoại hợp, luôn phải giữ liên lạc.”

Hạng Khôn nói trên bộ đàm: “Hạng Thần, các con đi với người của Hội Cộng Sinh. Cha đi liên hệ với người của Hội Hợp Vĩ.”

Hạng Thần lập tức nói: “Con cũng đi! Con không muốn để một mình cha đi!”

Hạng Khôn nghiêm túc nói: “Chúng ta kéo cả nhà đến Hội Hợp Vĩ? Con sợ người khác không biết chúng ta đi do thám à? Người càng ít càng an toàn!”

“Mẹ bị mắc kẹt trong đó! Bây giờ cha cũng đi. Nếu đến lúc đó con không thể liên lạc được với cả hai người! Cha bảo con biết tìm ai?” Giọng nói Hạng Thần rất kiên quyết.

“Quyết định vậy đi! Con đi cùng cha, chỉ có hai người chúng ta!”

Văn Xuyên nắm chặt tay hắn.

Hạng Khôn im lặng. Văn Hạ nói trên bộ đàm: “Tôi cũng đi. Chú Hạng! Không phải là cháu xem thường ai, nhưng nếu nhiệm vụ do thám này mà không có cháu tham gia, e là hai người còn chưa đến sào huyệt của bọn chúng đã bị phát hiện.”

Hạng Thần: “…”

Văn Xuyên cầm bộ đàm hô: “Anh!”

Văn Hạ an ủi: “Anh đi trông nom Hạng cún con giúp em… Khụ, ý là cậu nhóc họ Hạng, em cứ yên tâm đi.”