Chương 43

Ánh sáng trong phòng mờ nhạt, giọng Hạng Thần lúc xa lúc gần, Văn Xuyên đã có chút hoảng hốt, ngón tay theo bản năng bấu chặt cánh tay Alpha.

Hạng Thần kiên nhẫn dỗ dành cậu, nhẹ giọng nói chuyện với cậu, ngón tay lướt nhẹ trên vầng trán đầy mồ hôi của Văn Xuyên. Cửa sổ bốn phía đều mở ra lớp phòng hộ đặc biệt, để tránh tiết lộ pheromone.

Trời đất này, chỉ còn lại hai người bọn họ.

Văn Xuyên mềm nhũn nằm trên chăn ga trắng tinh, làn da càng thêm trắng xanh gầy yếu. Cổ và cổ tay cậu có thể nhìn thấy rõ mạch máu dưới da, giống như chỉ cần Hạng Thần muốn, nhẹ nhàng dùng sức là có thể bóp nát nó.

Kỳ phát tình làm cho cơ thể phát nóng, khiến hai má Văn Xuyên đỏ lên, đôi mắt khép hờ dường như chứa một dòng suối, chỉ cần chớp nhẹ sẽ tràn ra.

Hạng Thần ngẩng đầu cầm lấy nước An Tĩnh đã chuẩn bị sẵn trong tay, uống một ngụm, cúi người rót vào trong miệng Văn Xuyên.

Văn Xuyên ngẩng cổ lên, không tự chủ được nuốt xuống. Nước lạnh làm cho cậu thoáng khôi phục một chút thần trí, chỉ cảm thấy cảm giác nóng bức toàn thân không giảm bớt được, bức đến mức cậu muốn phát điên.

Hạng Thần dây dưa môi lưỡi của cậu, xác nhận cậu đã nuốt hết nước xuống. Hắn mới thở ra một hơi nóng rực, chạm trán của mình vào trán của cậu, thấp giọng nói: “Tôi luôn có cảm giác không chân thật. Văn Xuyên, em thật sự nguyện ý lựa chọn tôi sao?”

Văn Xuyên toàn thân yếu đuối , không còn chút sức lực. Cậu chưa bao giờ mất kiểm soát như vậy. Việc không thể khống chế thân thể làm cho cậu cảm thấy bất an. Nhưng người ở bên cạnh cậu là Hạng Thần, điều này làm cho cậu cảm thấy yên tâm, và được an ủi.

Hạng Thần nhẹ nhàng hôn cậu, cậu vô thức hôn lại. Trái tim giống như bị châm lên một đám lửa, Hạng Thần cố gắng đè nén khát vọng của mình. Hắn muốn nghe Văn Xuyên lên tiếng chứng thực.

Mặc dù điều đó không có ý nghĩa gì tại thời điểm này, họ chắc chắn sẽ ở bên nhau, đó là định mệnh. Nhưng không hiểu sao Hạng Thần luôn có một cảm giác hoang mang, lo lắng, nội tâm của hắn dâng lên rất nhiều hoài nghi.

“Từ đầu đến giờ, chỉ có tôi đi cùng em.” Hạng Thần nhìn vào mắt Văn Xuyên, căng thẳng nói: “Chỉ có mình tôi là Alpha… Em thật sự chọn tôi sao?”

Văn Xuyên có chút tức giận: “Anh cút ra ngoài!”

Hạng Thần sửng sốt.

Văn Xuyên thở hổn hển, giọng khàn khàn, nói: “Nếu anh không muốn làm thì cút ra ngoài, tùy tiện tìm một Alpha, để tôi xử lí là được.”

Pheromone của Hạng Thần đã bị Văn Xuyên kí©h thí©ɧ đến gần bộc phát. Hắn cắn răng nhẫn nại suốt từ nãy, lúc này nghe xong lời này của cậu, quả thực giống như dã thú bị nhìn trộm lãnh địa, nhất thời tức giận: “Em dám?”

Hắn hung hăng cắn một cái vào cổ Văn Xuyên. Thân thể Văn Xuyên nảy một cái, cổ ngửa ra một đường cong mềm mại, kịch liệt thở dốc, nói: “Vậy anh hỏi mấy câu vô nghĩa đó làm gì? Tôi còn không biết mình muốn gì sao? Anh… Ưm…”

Cậu nói còn chưa dứt câu, Hạng Thần đã không khống chế được mà hôn xuống. Nội tâm của hắn bị niềm vui lớn làm cho nổ tung, điểm lý trí cuối cùng không còn chống đỡ nổi nữa. Hai người yêu nhau cùng rơi vào vòng xoáy cảm xúc không thể khống chế được.

Văn Xuyên bị lột trần, Hạng Thần vẫn còn mặc quần, hắn chỉ kéo mỗi qυầи ɭóŧ xuống, dươиɠ ѵậŧ cương cứng lập tức bắn ra. Hơi thở nam tính nồng nặc lan tràn khắp phòng, nước từ phía sau Văn Xuyên chảy ra, bắp đùi ướt đẫm. Thấy một màn như vậy, hô hấp Hạng Thần càng nặng nề, đôi mắt đỏ bừng.

Hắn như dã thú đi tuần tra, hôn từng bộ phận trên cơ thể Văn Xuyên. Hắn đặt hai chân Văn Xuyên lên vai mình, vùi đầu vào liếʍ. Nhiệt độ và sự va chạm từ đầu lưỡi khiến Văn Xuyên xấu hổ muốn chạy trốn nhưng cậu lại bị nhéo chặt eo, không thể cử động.

Khẽ phát ra một tiếng rêи ɾỉ, Văn Xuyên hơi gầm nhẹ, còn chưa kịp làm gì đã bắn đã.

Chất lỏng màu trắng bắn vào bụng dưới và bắn lên mặt Hạng Thần. Trong mắt Hạng Thần như có lửa, nhìn chằm chằm Văn Xuyên không chớp mắt, nói: “Mới vậy đã không chịu nổi rồi sao?”

Dươиɠ ѵậŧ của Văn Xuyên nhỏ nhắn đáng yêu, hoàn toàn khác với vẻ ngoài lạnh lùng thường ngày của cậu, ngược lại còn có mấy phần đáng thương.

Thứ vừa bắn ra hơi nảy lên, vẫn còn có chất lỏng màu trắng chảy ra, cảnh tượng vô cùng dâʍ đãиɠ.

Hạng Thần lau sạch thứ trên mặt, dùng ngón tay bôi chất lỏng vào phía sau Văn Xuyên. Chỗ đó đã ướt đẫm, không cần cố ý nới rộng nhưng Hạng Thần sợ Văn Xuyên khó chịu nên kiên nhẫn xoa bóp rồi đưa vào từng chút một, sau đó bắt chước động tác làʍ t̠ìиɦ, nhanh chóng đẩy vào rút ra.

Ngón tay kia còn chưa đủ thỏa mãn Văn Xuyên. Cậu hé mắt nhìn trần nhà, cổ căng cứng gần như một gãy đôi. Cậu không ngừng rêи ɾỉ, eo không tự giác vặn vẹo, chủ động tới gần cơ thể Hạng Thần.

Hạng Thần hít sâu một hơi, cố gắng chịu đựng, một tay nhéo eo đối phương, tay kia không ngừng đưa đẩy. Tiếng nước dâʍ đãиɠ kí©h thí©ɧ mãng nhĩ của hai người, mùi pheromone trong phòng dường như bức bách lẫn nhau. Trong đầu Văn Xuyên bây giờ chỉ muốn được hung hăng chiếm hữu, muốn bị Hạng Thần ôm chặt, muốn được Hạng Thần hôn. Đôi tay yếu ớt của cậu cố gắng chống đỡ cơ thể ngồi dậy, đối mặt với Hạng Thần.

Cơ thể trần trụi của Hạng Thần rắn chắc, khỏe khoắn. Vai rộng eo hẹp, cơ bụng đẹp mắt khiến người ta chỉ muốn cắn một miếng.

Hai má Văn Xuyên đỏ bừng, trong mắt ẩn chứa sự khao khát thầm lặng. Bắp chân cậu nhẹ nhàng cọ vào eo Hạng Thần, mông eo vặn vẹo, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài lạnh lùng. Sự tương phản to lớn này khiến Hạng Thần càng thêm cứng rắn. Cự vật tiếp tục rỉ nước, chất lỏng nhuộm ướt phần thân dưới của Văn Xuyên khiến nơi đó càng ướŧ áŧ sáng bóng.

Hạng Thần khẽ đung đưa, dươиɠ ѵậŧ hung hãn mấy lần chạm vào nơi bí ẩn. Hắn đưa tay cầm của hai người cùng nhau di chuyển. Phía dưới Văn Xuyên không tự chủ bắt đầu co vào, giống như không kịp chờ đợi muốn nuốt thứ gì đó vào trong. Bộ phận yếu ớt bị Hạng Thần cầm lấy, kɧoáı ©ảʍ không thể khống chế, eo đùi không ngừng run rẩy, toàn thân trở nên căng thẳng.

“Đừng… Anh… A…” Văn Xuyên không biết nên cầu xin hắn, hay là bảo hắn tha cho mình, bối rối không ngừng lắc đầu.

Hạng Thần thở dốc, cơ thể không ngừng đưa đẩy giống như đang dây dưa cùng cậu, miệng nói: “Thích không? Dễ chịu không? Muốn? Hửm? Muốn ai?”

“Anh… Anh…” Văn Xuyên không ngừng lắc đầu, khuỷu tay không chịu nổi rơi xuống giường, gần như thấp giọng van xin: “Muốn bắn, muốn… Ưm… A…”

Ngày thường Văn Xuyên vô cùng kiềm chế, chuyện thủ da^ʍ càng không thể nào, lúc này làm sao chịu được bị Hạng Thần kí©h thí©ɧ? Chẳng mấy chốc cậu lại bắn lần thứ hai, cả người thất thần, không cách nào tập trung, miệng há hốc, thở hổn hển như cá mắc cạn.

Hạng Thần nhìn chằm chằm Văn Xuyên, tách hai chân cậu ra, dươиɠ ѵậŧ tràn ngập uy hϊếp chặn phía sau Văn Xuyên.

Trong lúc nhất thời, Văn Xuyên cảm giác bản thân giống như bị dã thú để ý. Cậu còn kịp lấy lại tinh thần, phia sau của cậu từ từ bị kéo căng ra, sau đó bị đâm xuyên đến tận cùng.

“A!!” Cuối cùng Văn Xuyên cũng bị ép hét ra tiếng. Hạng Thần không cho cậu thời gian thích nghi, bắt đầu điên cuồng đưa đẩy.

“Văn Xuyên, Văn Xuyên, hừ… Cục cưng… hừ…” Hạng Thần sảng khoái rêи ɾỉ, không ngừng thở dốc, “Sướиɠ quá… hừ… Thả lỏng nào, đừng căng thẳng…”

Hắn dường như không thể kiểm soát, đưa eo một cách thô bạo. Cơ thể đầy mồ hôi, làn da màu lúa mì dưới ánh đèn huỳnh quang lộ ra sự uy hϊếp đáng sợ. Hắn nâng hai chân của Văn Xuyên lên, hung hăng di chuyển giống như muốn nhào nặn toàn bộ xương cốt của con người này rồi nuốt vào bụng.

Giờ khắc này họ không còn chút suy nghĩ nào, trở về trạng thái nguyên thủy nhất của loài người, chỉ biết làʍ t̠ìиɦ, làʍ t̠ìиɦ một cách thô bạo giống như không có ngày mai.

Cảm xúc mãnh liệt theo mỗi cử động lan rộng vô tận. Văn Xuyên phát ra một tiếng kêu, hét lên điều gì đó nhưng Hạng Thần lại nghe không rõ.

Đôi mắt hắn dán chặt vào người bên dưới, đôi mắt đỏ ngầu. Tất cả những gì hắn nghe thấy là nhịp tim dữ dội và những âm thanh da^ʍ dãng.

Hắn cúi đầu nhìn nơi hai người dán lấy nhau. Nơi đó ẩm ướt lộn xộn, lông bị nhiễm nước sáng loáng. Theo động tác của hắn, thứ to lớn bị nuốt chửng một cách nhẹ nhàng nhưng kịch liệt, lúc rút ra mang theo ánh nước da^ʍ mỹ. Mông Văn Xuyên bị va chạm đỏ bừng, vật nhỏ không ngừng run rẩy đập vào bụng dưới của cậu. Tất cả những thứ này khiến Hạng Thần phát điên.

Đó là một khao khát thuần khiết tuôn ra từ trong máu xương. Mọi thứ mà cơ thể Văn Xuyên thể hiện đều là hình dáng nguyên thủy nhất của loài người, hình dáng nguyên thủy do thiên nhiên tạo ra, không có bất ký hình ảnh nào của vật thể bên ngoài, chỉ là vẻ đẹp thuần khiết.

“Cục cưng, em đẹp quá.” Hạng Thần lẩm bẩm, “ Cho tôi đi, cho tôi hết, Văn Xuyên? Văn Xuyên?”

Ý thức Văn Xuyên đã mơ hồ, hoàn toàn rơi vào trạng thái động dục. Nghe thấy tiếng gọi, cậu khó khăn mở mắt ra, hơi thở khàn khàn nghiêm túc nhìn Hạng Thần.

“Tôi yêu em, Văn Xuyên.” Hạng Thần nghiêng người hôn cậu. Văn Xuyên gần như gập người lại, hai chân ép vào ngực, dưới người có một chiếc gối. Cậu bị nhấc lên, đối mặt với Hạng Thần mà không có bất kỳ sự bảo vệ nào.

Văn Xuyên thở hổn hển hôn lấy Hạng Thần. Môi lưỡi dây dưa, điên cuồng mυ"ŧ mát. Hạng Thần cắn môi dưới của Văn Xuyên, lôi kéo nghiền nát rồi lại cắn cằm của cậu, cuối cùng xoay người cậu lại, hung hăng tiến vào từ đằng sau, cắn một cái vào tuyến thể đang nóng lên.

Văn Xuyên vô thức hét lên một tiếng, bị đè mạnh xuống giường, phía trên là Hạng Thần đang cong người di chuyển, dường như đang bị một con dã thú liều chết xâm phạm, không có chút phản kháng nào.

Bức tranh này chứa đựng sự căng thẳng mạnh liệt cùng yêu thương dây dưa, trộn lẫn với nhau tạo thành một bức tranh khó quên. Tấm gương treo trên tường phản ảnh tất cả. Văn Xuyên nghiêng đầu nhìn mình và Hạng Thần trong gương. Môi cậu bị cắn đỏ bừng, mông rung lên theo từng cử động, cảnh tượng hưng phấn này khiến cậu lại bắn tinh.

Nhóc đáng thương dựa vào chăn, yếu ớt bắn ra chất lỏng màu trắng. Cơ thể Văn Xuyên căng thẳng, bụng dưới run rẩy. Hạng Thần cảm giác được, ôm cậu từ phía sau hỏi: “Lại bắn?”

Trong mắt Văn Xuyên mang theo nước mắt sinh lý, gian nan thở dốc, khàn khàn nói: “Chậm chút… Chậm… Ưm…”

Hạng Thần giống như kẻ chiến thắng chiếm giữ tất cả. Bản năng muốn khống chế của Alpha vượt qua tất cả, hắn kéo người vào lòng, không ngừng đâm từ phía sau. Văn Xuyên không còn sức, cả tinh thần run rẩy, không thể nào giữ vững.

Những điểm nhạy cảm trên cơ thể cậu không ngừng bị va chạm cọ xát. Hạng Thần mạnh mẽ kí©h thí©ɧ cậu, vật nhỏ trước người lại đứng thẳng, không ngừng lưu lại chất lỏng màu trắng trên chiếc gương trước mặt.

Hạng Thần cũng chú ý đến cảnh tượng trong gương, nhất thời càng thêm điên cuồng, ôm lấy cậu áp vào gương, ôm lây bờ mộng đỏ bừng đẩy mạnh, cuối cùng cũng bắn tinh.

Trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ còn tiếng thở dốc đáng sợ, dường như chỉ chút nữa là đã chết.

Thời gian kỳ phát tình của Omega sẽ kéo dài ba ngày. Thời gian đó sẽ là một thử nghiệm đáng kể về sức mạnh thể chất của cả Omega và Alpha. Alpha cần phải đảm nhận tất cả các trách nhiệm, chăm sóc Omega của riêng mình. Một Alpha trong trường hợp mất kiểm soát lý trí có thể chăm sóc Omega mong manh về thể chất và tinh thần, một cách cẩn thận hay không. Chỉ cần nhìn vào những gì hai người họ thể hiện trong thời kỳ phát tình là có thể biết được.

Một số Alpha không thể kiểm soát bản thân, bá đạo ngang ngược, và ích kỷ. Thì trong ba ngày đó, Omega giống như bị ngược đãi, suy dinh dưỡng, thiếu nước nghiêm trọng, cơ thể đầy vết bầm tím, nghiêm trọng hơn thậm chí có thể rơi vào chấn thương tâm lý.

Nhưng hiển nhiên, Hạng Thần không phải là người như vậy.

Khi Văn Xuyên bình tĩnh lại, hắn liền tranh thủ thời gian cho cậu ăn uống. Còn bản thân hắn thì ăn rất ít, đem đồ ăn có hàm lượng calo cao đều cho Văn Xuyên. Mặt khác, hắn giúp cậu xoa eo, nhỏ giọng nói chuyện với cậu, thân mật dỗ dành bằng những cái hôn nhỏ vụn, nhẹ nhàng, cố gắng chăm sóc Văn Xuyên thật tốt.

Trong thời kỳ phát tình, Omega sẽ rất mong manh, yếu đuối. Cảm xúc lại càng giống như một sợi tơ mảnh bị kéo căng, chỉ một chút không chú ý sẽ bị tổn thương. Hạng Thần vô cùng cẩn thận, cố ý kể với cậu mấy câu chuyện cười, chọc cho cậu vui vẻ. Hắn thấy người ta cười liền ôm vào trong ngực, dỗ cậu ngủ, có thể ngủ bao nhiêu thì để cho cậu ngủ bấy nhiêu, sợ thân thể cậu không chịu nổi.

Khi kỳ phát tình bắt đầu, hai người liên tục yêu triền miên. Sau khi xấu hổ ngượng ngùng ban đầu qua đi, rốt cục Văn Xuyên bắt đầu thả lỏng. Thân thể hai người cũng càng thêm ăn ý, hưởng thụ khoái hoạt cực hạn do du͙© vọиɠ thuần túy mang lại.

Cũng giống như ăn, ngủ và bài tiết, tìиɧ ɖu͙© cũng là một nhu cầu cơ bản của con người.

Đến ngày thứ ba, khi Văn Xuyên bắt đầu tỉnh táo nhiều hơn. Hai người còn đang nằm, bất ngờ chiếc giường sập xuống. Cũng may phòng là phòng bốn người, vì vậy hắn ôm cục cụng nhà mình đổi giường, may mà không bị thương.

Văn Xuyên quả thực dở khóc dở cười, bị “chó lớn” Hạng Thần không ngừng ngửi pheromone xác nhận tình huống của cậu. Văn Xuyên cười nói: “Anh cứ làm quá lên…”

Hạng Thần ngẩng đầu nhìn cậu, trong mắt mang theo ý cười: “Tôi sợ mình không khống chế được… Em không biết em tuyệt như thế nào đâu.”

Văn Xuyên vẫn không quen nghe những lời kiểu như này, lập tức che miệng Hạng Thần lại. Hạng Thần liếʍ lòng bàn tay cậu, nhận thấy mùi pheromone càng lúc càng nồng đậm, liền hiểu rõ, cười, cúi người hôn xuống.

Ba ngày thoáng qua, sáng sớm ngày thứ tư, Văn Xuyên hoàn toàn tỉnh táo.

Căn phòng là một mớ hỗn độn, bên trái là chiếc giường bị sập. Chăn, gối nằm rải rác trên mặt đất. Ngay cả gương cũng bị rơi xuống đất, vỡ tan. Thùng rác chứa đầy khăn giấy, mùi mờ ám khiến cho người ta xấu hổ.

Văn Xuyên đỏ bừng mặt. Hạng Thần không cho cậu xuống giường. Hắn tự đứng dậy, khoác áo sơ mi, thân dưới để truồng, đi chân trần đi dọn dẹp phòng.

Hắn quét sạch các mảnh thủy tinh, xác nhận không còn vấn đề gì. Lúc này, Hạng Thần mới lấy quần áo đến mặc cho Văn Xuyên, ôm cậu đến nhà tắm tắm.

Hai người đầy mồ hôi, điểm cứu hộ không có phòng tắm trong phòng. Văn Xuyên thật sự khó chịu, cảm thấy mình thối đến mức không chịu nổi, vậy mà Hạng Thần còn có thể gặm được. Hạng Thần lại cười nói: “Nói bậy, thơm như vậy.”

Nói xong lại đi hôn tuyến.

Hạng Thần đã giúp Văn Xuyên vượt qua thời kỳ phát tình bằng cách cắn tuyến. Nhưng điều này không phải là đánh dấu vĩnh viễn.

Trong mê muội, hắn mấy lần muốn đẩy ra bộ phận thần bí thuộc về Omega trong cơ thể Văn Xuyên. Nhưng luôn bị Văn Xuyên ngăn trở theo bản năng. Hắn cũng không bức ép, chỉ biết Văn Xuyên tạm thời không muốn bị đánh dấu triệt để, vì thế hắn cũng không miễn cưỡng.

Có lẽ hắn cũng biết Văn Xuyên đang nghĩ gì, trong thời kỳ phát tình, một khi được đánh dấu triệt để, 99% khả năng sẽ mang thai. Nhưng bây giờ không phải là thời điểm thích hợp nhất.

Cho dù là hắn hay Văn Xuyên, đều không muốn khi tương lai còn không rõ ràng, mà lại để những đứa trẻ đến thế giới này, thì chỉ khiến chúng phải chịu tra tấn.

Điểm này Hạng Thần đồng ý, bởi vậy cũng không cảm thấy “không vui” chút nào.

Ngược lại, Văn Xuyên luôn có chút thấp thỏm. Sau khi cùng Hạng Thần tắm rửa xong họ đến căng tin ăn cơm. Văn Xuyên vài lần nhìn trộm Hạng Thần, hiếm khi thấy cậu lộ ra dáng vẻ thận trọng như lúc này.

Văn Xuyên như vậy lại làm cho Hạng Thần cảm thấy đau lòng. Hắn thích nhìn dáng vẻ Văn Xuyên lạnh nhạt xử thế, thích thái độ bình tĩnh, kiêu ngạo của cậu. Hắn làm sao nỡ để cậu phải cẩn thận, dè dặt từng chút? Văn Xuyên như vậy khiến hắn cảm thấy mình như người có lỗi.

Hạng Thần lập tức nói: “Tôi không tức giận. Tôi đều hiểu.”

Văn Xuyên sửng sốt một chút, có chút ngượng ngùng: “Anh có biết em nghĩ gì không?”

Hạng Thần cười, đút cho Văn Xuyên một miếng bánh ngọt, nói: “Tôi đương nhiên biết.”

Văn Xuyên lập tức không nói lời nào, sự ấm áp lan tràn cả trong ánh mắt, khóe miệng nhếch lên, ngoan ngoãn ngồi ăn.

Hạng Thần thấy vậy trong lòng tràn đầy thích thú, đưa lưỡi liếʍ ngón tay còn dính vụn bánh vừa mới đút cho bảo bối nhà mình. Ánh mắt Hạng Thần nhìn Văn Xuyên giống như chỉ hận không thể đem người ta khảm vào trong ngực mà ôm hôn, chỉ muốn cùng cậu trải qua ngày tháng an ổn ở nơi chỉ có hai người, không muốn quan tâm đến bất kì cái gì khác nữa.

Nhưng thực tế luôn phải đối mặt.

Hai người ăn cơm xong, Hạng Thần lại giúp Văn Xuyên cắt tóc. Mấy ngày nay tóc Văn Xuyên đã dài đến mức có thể buộc lên. Tóc của Hạng Thần cũng dài, tóc trước trán rơi xuống vài sợi che khuất tầm mắt, trông có vẻ rất lãng tử.

Hạng Thần khi cắt tóc cho Văn Xuyên có vẻ rất chuyên chú, Văn Xuyên không nhịn được nhìn ngắm hắn. Sau khi hai người đánh dấu, tình cảm trở nên không giống trước kia, mùi của Hạng Thần làm cho Văn Xuyên cảm thấy vô cùng thân thiết, theo bản năng liền muốn tới gần hắn, tầm mắt cũng không thể rời khỏi hắn.

Mà Hạng Thần vừa đánh dấu Văn Xuyên, chính là lúc đối với Omega nhà mình có du͙© vọиɠ độc chiếm nồng đậm. Nên hết thảy mọi chuyện hắn đều tự mình làm, có vẻ rất thành kính.

Như thể Văn Xuyên là một loại tín ngưỡng nào đó của hắn.

Hạng Thần hơi khom người, cùng Văn Xuyên nhìn vào trong gương, dán vào bên tai cậu nói: “Thế nào?”

Tai Văn Xuyên có chút nhạy cảm, lập tức đỏ lên, nói: “Ừ, rất đẹp.”

Trong ánh mắt hai người đều mang theo tình ý không khống chế được, luôn không nhịn được mà nhìn nhau. Hạng Thần cười rộ lên, hôn lên trán cậu, nói: “Đến lượt em.”

Vì thế, đổi lại Văn Xuyên giúp Hạng Thần cắt tóc.

Văn Xuyên không giỏi ở phương diện này, cắt cho tóc Hạng Thần trông vô cùng lởm chởm. Cuối cùng, cậu không còn cách nào đành phải cắt hẳn xuống, kết quả là một kiểu đầu đinh. Kiểu tóc này khiến cho đường nét khuôn mặt lại càng thêm bá đạo, nhưng tinh thần Hạng Thần có vẻ vô cùng sảng khoái.

Hạng Thần nhìn trái nhìn phải, lại cầm dao sửa lông mày rậm rạp của mình, sửa đuôi lông mày bên phải có một vệt hổng, nhìn bá đạo mà đẹp trai, phong độ ngời ngời.

Văn Xuyên nhìn không chớp mắt, cậu cảm thấy Hạng Thần càng nhìn càng đẹp. Trong lòng rõ ràng trộm vui sướиɠ, nhưng vẻ mặt lại tỏ ra rất bình thản, giống như không hề để ý.

Hạng Thần quay đầu nhìn thẳng vào mặt cậu, Văn Xuyên liền lạnh nhạt nói: “Ừ, cũng được.”

Hạng Thần chỉ cảm thấy buồn cười, hiện giờ coi như hắn cũng khá hiểu rõ Văn Xuyên. Sau ba ngày thân mật ở chung, hắn lại càng phát hiện bản lĩnh “ngụy trang” của người này. Vì thế hắn lập tức phân biệt được tâm ý thật sự của Văn Xuyên, trong mắt lan tràn ý cười, cúi đầu hôn cậu.

Quả nhiên Văn Xuyên trông có vẻ lạnh nhạt, lại chủ động nghênh đón, cùng hắn trải qua một nụ hôn ngọt ngào.

Trong lòng Hạng Thần mềm nhũn không chịu nổi, lại có chút rục rịch, theo bản năng ôm chặt người lại, Văn Xuyên lập tức đỏ mặt.

Vì thế vừa tắm rửa xong ăn cơm xong, hai người dọn dẹp sạch sẽ lại vào phòng. Hai giờ sau lại đi ra, môi Văn Xuyên sưng lên, Hạng Thần xách túi, luyến tiếc nhìn cậu: “Em cứ ở đây, chờ tôi trở về.”

Văn Xuyên lập tức từ chối: “Chỉ có các anh? Ai có thể hiểu được dữ liệu virus?”

“Chúng ta sẽ mang toàn bộ số liệu trở về.” Hạng Thần nói: “Lần này đi không biết sẽ gặp phải cái gì…”

Văn Xuyên nhíu mày: “Em sẽ đi với anh. Bất kể gặp phải chuyện gì, chúng ta cùng nhau đối mặt.”

Hạng Thần làm sao nỡ rời khỏi Omega của mình? Hắn đấu tranh tư tưởng mãi mới đưa ra quyết định như vậy, bị Văn Xuyên cự tuyệt vài lần, trong lòng lập tức bắt đầu dao động.

“Em…” Hạng Thần cũng không biết lấy lí do gì: “Nghe lời.”

Văn Xuyên nhướng mày, nhìn hắn không nói một lời, nhưng vẻ mặt cậu lại tràn đầy ý uy hϊếp.

Hạng Thần bất đắc dĩ, đành phải gật đầu, lại giúp cậu thu dọn ba lô.

Hai người thu dọn hành lý xong, chuẩn bị thêm trước khi xuất phát đi đuổi theo mấy người Hạng Khôn.

Hạng Khôn dẫn đầu, đoàn người bao gồm thành viên của đội cứu hộ, thành viên lực lượng 811, Kỳ Thập Nhất, La Tử Tùng, An Tĩnh và một số người khác đã rời khỏi điểm cứu hộ. Dương Khánh ở lại, phụ trách liên lạc và điều động, bảo vệ tất cả mọi người tại điểm cứu hộ.

Mấy ngày nay Dương Khánh vẫn luôn giúp bọn họ đưa thức ăn, giờ phút này thấy hai người đi ra. Cậu ta rất nhanh hiểu được mọi chuyện, không khỏi cảm thán: “Các anh đi đường thuận buồm xuôi gió, nhớ bảo trọng. Các anh…”

Tâm tình Dương Khánh nhất thời phức tạp, nhìn bọn họ nói: “…đều phải bình an trở về.”

Hai vai Hạng Thần đeo hai túi, một tay còn xách túi của Văn Xuyên, giơ ngón trỏ lên, làm động tác từ lông mày vẽ xuống, tiêu sái nói: “Yên tâm đi! Mọi việc trong nhà giao cho cậu.”

Dương Khánh nghe từ “nhà”, đôi mắt lập tức đỏ lên, nói: “Tôi chờ mọi người trở về nhà.”

Từ điểm cứu hộ, hai người lấy một chiếc xe bọc thép đa chức năng đi ra ngoài. Cửa sổ trời có thể mở ra, phía trên có súng máy, không gian trong khoang rất lớn, hai người có thể trực tiếp nghỉ ngơi trong xe. Bên trong khoang còn chứa không ít vũ khí đạn dược và thuốc men, phía sau xe còn treo một chiếc xe máy.

Sau khi kiểm tra mọi thứ đều ổn, Dương Khánh mang theo tất cả mọi người ra chào họ, nói: “Tất cả mọi người sẽ cầu nguyện cho các anh cả ngày lẫn đêm. Các anh sẽ được an toàn.”

“Hãy bảo trọng!”

“Nhất định phải bảo trọng!”

“Một đường thuận buồm xuôi gió!”

Đoàn người đứng dưới bậc thềm nhìn hai người trên xe, trong mắt mang theo kỳ vọng. Văn Xuyên nhất thời cảm thấy rất xúc động, vẫy tay với mọi người, khom người lên xe.

Hạng Thần chào hỏi, sau đó lên xe, lái xe rời đi.

Xe chạy ra khỏi điểm cứu hộ, bên ngoài đầy tang thi. Tuy nhiên, bên ngoài điểm cứu hộ có súng máy tự động nhỏ, đã dọn dẹp trước một khoảng trống cho họ.

Xe bọc thép đi ra, bắn ra hai quả đạn pháo nhỏ. Máu thịt tang thi bay tung tóe, máu dính vào cửa xe, lại bị cần gạt nước gạt đi, khôi phục như lúc ban đầu.

Những ngày này họ đều ở trong điểm cứu hộ. Khi con người ở lâu trong khu vực an toàn, thoải mái, lúc bước ra ngoài sẽ có cảm giác hơi sốc. Ánh sáng ban ngày chiếu xuống, thế giới bên ngoài vẫn còn ảm đạm và lạnh lẽo. Tang thi lang thang, đầy máu và thịt, kéo họ từ sự bình yên bên trong điểm cứu hộ trở lại thực tế tàn khốc.

“Xuất phát!” Hạng Thần huýt sáo.