Kinh Bắc Vương gia Liên Thành dứt khoát quay người ra khỏi doanh trướng. Khi đó nguyệt ẩn sao thưa, gió đêm sinh lạnh.
Một lát sau, tỳ nữ mang đến cho nàng hai chiếc chăn.
Chu Ngữ đột nhiên hiểu rõ, những ngày này từ đầu đến cuối hắn cường thế cùng giường với nàng, chỉ là vì thay nàng ủ ấm chống lạnh mà thôi. Nàng mỗi lần tỉnh lại, đều sẽ giống như con chó con núp trong ngực hắn sưởi ấm…. Hôm nay, nàng triệt để đem hắn đuổi đi.
Tâm, ẩn ẩn có chút đau. Nhưng nàng biết đây không phải là thích, chỉ là cô độc trong lòng đang khao khát ấm áp, giống như mùa đông cần thêm một cái áo mà thôi.
Cũng tại đêm nay, xảy ra lần ám sát thứ nhất.
Chu Ngữ vẫn cho đó là lần đầu tiên, bởi vì tỉnh lại vì lạnh, nghe được bên ngoài doanh trướng âm thanh đao kiếm binh binh bang bang.
Nàng ngáp một cái, rón rén xuống giường, chuẩn bị ló đầu ra ngoài một chút xem tình hình chiến đấu. Sau lưng truyền đến giọng nữ lành lanh, “Vương phi hay là về nghỉ ngơi đi.”
Chu Ngữ giật mình, quay đầu lại liền thấy một nữ tử áo đen vô cùng lạnh lùng, không khỏi giật mình một cái, cảm giác đối phương lạnh lùng giống như nữ quỷ bốc lên hàn khí, “ngươi là ai? Làm sao lại ở chỗ này?
Cô gái áo đen kia tức giận,
“Vương phi thiên kim quý thể không thể sơ suất, chúng ta không bảo vệ, Vương phi bây giờ còn mạng sao?”
Ôi ôi ôi, cái mùi vị thuốc nổ kia….. Được được được, ngươi khổ cực! Chu Ngữ tự hiểu bản thân không được người chào đón, trong lòng thành tro bụi, lên giường che kín chăn bông, vẫn còn cảm thấy lạnh. Lạnh lẽo, lỗ tai đặc biệt thính.
Sưu sưu sưu, ào ào ào, ào ào…. Cũng không biết là gió thổi lá cay vang dội, hay là đao kiếm theo gió, ngược lại khiến cho thật náo nhiệt.
Nàng lẩm bẩm, “vì sao đêm nay vương gia không ở đây, bên ngoài liền náo nhiệt thành như vây?”
Cô gái áo đen kia thanh âm lành lạnh lại truyền tới, “Vương phi, bình thường ngủ được giống….. Hừ, ngày nào buổi tối không phải như vây? Chứ không phải chỉ có đêm nay mới náo nhiệt đâu.”
Ngày hôm sau trời trong xanh, gió xuân ôn hoà. Nếu như không chú ý, những vết máu trên cây cũng không dễ dàng bị phát hiện. Trước đây, mỗi sáng sớm, Chu Ngữ rửa mặt hoàn tất ra khỏi doanh trướng, đều không cảm giác ra khác thường.
Bây giờ hít sâu một cái, liền cảm nhận được một mùi máu tanh nhàn nhạt trong không khí. Oa…. Chịu không được, nàng che miệng, chạy sang một bên nôn khang, hơn nửa ngày sau mới thở nổi.
Giữa trưa không thấy ngon miệng, không ăn cơm; buổi tối không thấy ngon miệng, không ăn cơm. Liên tục hai ba ngày, nàng cũng già mồm lên, chỉ ói không ăn, càng về sau ngay cả nước cũng không phun ra đuợc
Liên Thành nhìn một cái, khá lắm, khuôn mặt vốn dĩ chỉ bằng hai ngón tay bay giờ chỉ rộng bằng một ngón tay, giống hệt mặt xà tinh. Con mắt càng trông to hơn, chỉ cần nàng tuỳ ý liếc mắt một cái, đôi mắt ngấn nước làm cho người nhìn phải sinh lòng thương yêu.
Hắn cảm thấy không thể để nàng tiếp tục như vậy, bằng không khi đến thành Kinh Bắc, vương phi của hắn liền đã đi báo cáo với diêm vương gia rồi. Hắn cho gọi đầu bếp sai làm món giò hoàng kia, kêu tỳ nữ bưng lên, siêu bá khí mà nói với Chu Ngữ, “là ngươi tự mình ăn, hay là để bản vương đút.”
Nàng nhìn một cái, oa, ăn cái đầu ngươi…..Muốn ói…. Bạch bạch bạch, trước tiên ói một cái rồi lại nói. Nôn ra sạch sẽ, choáng nha, bản công chúa kị dầu biết hay không, hoàng kim giò lui ra lui ra đi.
Nàng mặc váy cổ yếm siêu cản trở, lề mà lề mề hữu khí vô lực mà bò lên xe ngựa chuyện dụng của công chúa chuẩn bị ngủ. Nôn mệt nhọc, toàn thân mềm nhũn, không còn khí lực.
Liên Thành lại sai tỳ nữ bưng hoàng kim giò qua, leo lên, “bắt buộc phải ăn! Bằng không đừng trách bản vương nổi giận!”
Chu Ngữ khoát khoát tay, không thèm nể mặt mũi, “Vương gia đại nhân thích ăn thì ăn! Bản công chúa không muốn ăn cái này……Bưng đi…Oa… Ách….”