Bên trong doanh trướng chia làm mấy phần, sau khi đi vào, còn có một tầng rèm ngăn cản. Chính ở nơi đó, Chu Ngữ đã ngeh được lời của Kim Lâm - thân tín bên cạnh vương gia nói, “ti chức biết vương gia khó xử, chỉ là nếu hoàng thượng đã kêu cưới, vậy liền đem tuồng kịch này diễn cho tốt.”
Âm thanh trầm thấp của Liên Thành xuyên qua rèm vải, tiến vào màng nhĩ của Chu Ngữ, “hoà thân đương nhiên phải có dáng vẻ của hoà thân…”
Chu Ngữ nghe trong lòng lạnh lẽo, móng tay bóp vào trong thịt. Chỉ trong một cái chớp mắt, nàng liền khôi phục lại bình tĩnh, nhẹ nhàng đi ra khỏi doanh trướng.
Hết thảy nghi hoặc đều đã có đáp án. Những hành động kỳ quái của Vương gia gần đây, nguyên lai cũng là để tránh cho hoàng thượng nắm được thóp mà thôi.
Chẳng trách được vương gia lại sợ nàng trốn đi như vậy, sợ nàng có chuyện gì sơ suất, ngay cả hài nhi trong bụng nàng cũng đều nhịn xuống. Đáng thương cho nàng còn đắc ý như vậy, cảm thấy vương gia hằng đêm ôm nàng ngủ như vậy, mặt dù mặt ngoài lãnh khốc, kỳ thực trong lòng nàng cũng có chút cảm kích.
Trái tim của nàng nhảy lên, đập mù quáng cái gì?
Tối đến, vương gia theo thường lệ tiến vào doanh trướng của công chúa.
Chu Ngữ ngồi ngay ngắn trên ghế, không buồn không vui, không kiêu ngạo không tự ti, “bản công chúa có một chuyện không rõ, hy vọng vương gia có thể giải đáp thắc mắc này.”
“nói!”
“Ta cùng vương gia kỳ thực cũng không hành lễ, vương gia lúc nào cũng ở lại, có phù hợp với quy của của Tây Lăng quốc hay không? Hay là vương gia trong lòng khinh bỉ bản công chúa không còn trong sạch, nên không cần tôn trọng?” Nàng nghênh tiếp hắn bằng ánh mắt, lần này, trong mắt của nàng cũng có hàn khí.
Liên Thành thân hình cao lớn nghiên áp xuống, tới gần mặt của nàng, “nữ nhân không biết điều hẳn là nên ném ra ngoài nuôi sói!”
“Đa tạ vương gia!” Chu Ngữ lại quên mất đối phó nam nhân này hẳn là mềm manh ngốc ngốc đáng thương ngu xuẩn, lòng tự trọng của khiến nàng hấc cằm kiêu ngạo, “bản công chúa nếu là bị sói ăn, nhất định sẽ không oán hận vương gia.”
Liên Thành nộ khí toả ra, góc cạnh rõ ràng khoé môi vung lên một nụ cười tàn khốc lạnh lùng, “công chúa nếu như có chết, cũng phải chết trong Kinh Bắc Vương phủ của ta”
Nàng ngẩng mặt lên, đôi mắt đẹp lướt qua vẻ bi thương, “nếu như trước đây ta chết ở Vân Hà, vương gia có lẽ rất cao hứng.”
Công chúa Minh An chân chính đã chết. Chu Ngữ nghĩ, hồn ma của nàng chính là xuyên qua thời gian và không gian, chẳng lẽ là chỉ vì hoà thân, trở thành quân cờ của người khác?
Lại sinh lòng muốn tìm đường trốn, nhớ tới nam tử uy nghiêm kiêu ngạo, lại bị buộc phải lấy một cô công chúa hoà thân mất đi trong sạch, bản thân quả thật chính là vô cùng nhục nhã.
Hoàng quyền lớn hơn trời. Hắn còn phải cố gắng nhịn xuống, nàng còn kêu gào cái gì?
Vô luận là Kinh Bắc Vương gia hay là Minh An công chúa, cũng chỉ là nhân vật hi sinh cho chính trị. Không có người nào quan tâm cảm thụ của bọn họ, thậm chí, nàng lại trở thành ngòi nổ diệt môn của hắn.
Nếu là nàng dưới sự bảo vệ của hắn mà xảy ra chuyện, hoàng thượng liền có thể xử trí hắn tội miệt thị hoàng quyền, diệt toàn bộ Kinh Bắc Vương phủ. Dù sao người công cao cái chủ, ở đâu hướng nào cũng đều bị người kiêng kị.
Chỉ trong một cái chớp mắt nàng bỗng minh bạch, Tây Lăng quốc vì cái gì không giao chiến cùng với Nham quốc. Đánh càng lâu, Kinh Bắc Vương gia quyền hạn càng lớn.
Nhân tâm hướng đến, nguy cơ đến hoàng quyền. Càng là hiểu rõ ràng, dùng cái gì mà không khiết công chúa, vẫn có thể gả vào vương phủ là vương phi tôn quý.
Nàng chính là một quả bom mà hoàng đế Tây Lăng quăng đến chó Kinh Bắc Vương gia, tuỳ thời đều có thể phát nổ.
Chu Ngữ chậm rãi xoay người, đột nhiên thanh âm mềm mại,
“Vương gia yên tâm, bản công chúa tất nhiên an phận thủ thường, sẽ không gây thêm phiền phức cho vương gia. Chờ khi đến vương phủ, chỉ xin vương gia ban thưởng cho ta một biệt viện để ta tự mình sinh sống là tốt rồi. Ta không làm bẩn mắt vương gia, cũng sẽ không gây chuyện bên trong vương phủ của ngài.”
Liên Thành nhìn qua Minh An công chúa hai mắt trong veo, trong lòng xảy ra một tia cảm xúc phức tạp không rõ. Nét mặt của hắn vẫn là cứng rắn lãnh ngạo, ánh mắt rơi vào trên chiếc bụng bằng phẳng của nàng, sắc mặt đột nhiên trở nên thâm trầm.