Vương gia tràn ngập khí tức cương dương lan toả trong không khí, mỗi một lần hơi thở nặng nhọc của hắn đều thể hiện quyết định thực hiện quyền lợi của người chồng.
Chu Ngư nhanh khóc, hai tay dùng sức đẩy….. tên đàn ông khốn kiếp, tôi là phụ nữ mang thai tôi đang mang thai đó…..
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Chu Ngư cái ló khó cái khôn, miệng nhỏ run run, “vương, vương gia vương gia đại nhân chờ một chút. Nham quốc chúng ta có một quy củ, ngươi trước hết đáp đúng đề tài mà tôi ra thì có thể viên phòng, không, nếu không sẽ tuyệt đối tuyệt đối sẽ đoạn tử tuyệt tôn…”
Hô! Đoạn tử tuyệt tôn?
Vương gia thân thể cứng đờ, hai con ngươi trong đêm tối phần phật như lửa, ngay cả hơi thở phun ra đều nóng như, lửa, muốn đem nàng hoả tảng.
Chu Ngư không dám chần chờ, nhanh chóng ném ra vấn đề, “phía trước có một cái đầu chó, trước mặt con chó là một con gà, vậy sau lưng con chó là con gì?”
Liên Thành thật sự hận muốn một chưởng đánh chết nữ nhân này, cái vấn đề gì mà lộn xộn như thế?
Đêm, yên tĩnh.
Cuối cùng trong lòng Liên Thành thật nghi ngờ Minh An công chúa là đang dùng từ “cẩu” ám chỉ để mắng hắn, nhưng không tự chủ được suy nghĩ: phía trước chó là gà, vậy phía sau chó là cái gì?
Chu Ngư bị ép đến không thở nổi, khụ khụ vài tiếng, biểu thị rằng vương gia ngươi rất nặng đi, nhanh chóng xuống khỏi người cô nãi nãi đi.
Vương gia ngay cả một điểm tự giác cũng không có, vẫn như cũ như ngọn núi lớn mà đè trên người nàng, không có một chút ý tứ nào bỏ ra. Nhưng lại đang thực sự suy nghĩ, đằng sau con chó là cái gì?
Nam nhân đều sợ đoạn tử tuyệt tôn, nhất là Kinh Bắc Vương gia đã cưới hai vị trắc phi, đều không có con, có thể không suy nghĩ thật kỹ phía dưới sao?
Chu Ngư sử dụng kế nhỏ, cố gắng ổn định trò chơi mà giá trị vũ lực không ngang bằng này, không khỏi nắm chặt nắm đấm nhỏ, tiếp tục quạt gió thêm lửa, “với sự hiểu biết của trí tuệ cùng uy dũng thần võ của vương gia…”
“nói tiếng người!”
“A, nếu vương gia không ngốc, chắc chắn là đoán được. Đoán không được chính là đại ngu ngốc, được rồi!” Nàng tiếp tục dùng sức đẩy đẩy, muốn đem ngọn núi này đẩy đi, còn dỗ dành nhân gia, “vương gia xuống đoán, nhanh…”
Giường xếp vừa cứng lại vừa thấp, vương gia cảm thấy cái đệm thịt người nhỏ bé này thoải mái muốn chết…. Lại nói phía sau con chó rốt cuộc là cái gì?
Chu Ngư vừa thẹn lại vừa giận, lần đầu tiên cùng một người đàn ông không quen biết có giá trị nhan sắc siêu cao nằm trên cùng một cái giường, tim đập giống hệt như một cái trống bỏi. Làm cho một kẻ nhan khống như nàng, nếu không phải đang mang thai, nàng thật sự không dám hứa chắc có thể hay không ỡm ờ, nhất định đem nam nhân này mà đè xuống hung hăn thương yêu.
Hai người cách nhau rất gần, gần như sắp hoà làm một. Nàng co người lại thành một đoàn, giống như con khỉ nhỏ bị Ngũ Chỉ sơn đè lên, cả khuôn mặt đều nhăn đến sắp thành bánh thịt.
Cũng may là tư duy của vương gia đang bị “cẩu” chiếm đoạt, không có dây dưa thêm bước nữa.
Đêm tối sâm lạnh dài dằng dặc, Chu Ngữ vốn là kinh hoảng mở to mắt, tuỳ thời mà cảnh giác vị vương gia nào đó giở trò xấu. Thế nhưng mà con buồn ngủ chợt đánh tới, phụ nữ có thai rất thích ngủ, rất nhanh đầu đã cụp xuống gần sát ôm lấy vương gia ấm áp mà ngủ thϊếp đi/
Sáng hôm sau, vương gia đại nhân thức sớm, còn không cho Chu Ngư đang ngủ say ngủ tiếp.
Hắn bế cô công chúa đang cuộn tròn ngủ như một con chó nhỏ, âm thanh hùng hồn như một cái loa siêu trầm mà nói, “hàng vạn tù binh muốn trốn thoát dưới mi mắt của bổn vương, ngươi đi hỏi thăm một chút xem, chúng có thành công hay không?”
Vừa nói như vậy xong, hắn lại nghĩ tới cái gì, màu mắt ảm đạm trong nháy mắt.
Này này, chảnh như vậy, lại còn ôm như vậy không phải muốn cùng thân! Chu Ngư không dám đem ý nghĩ nóng nảy bây giờ mà phát biểu trên mặt, chỉ mong chờ ngưỡng mộ nhân gia bàn điều kiện, “vương gia đại nhân chỉ cần hứa để cho ta hạ sinh đứa nhỏ này, ta nhất định sẽ không chạy.”