Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hoá Thân Thành Bùn Nhơ Làm Ô Nhiễm Trân Bảo

Chương 133-3

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Cecilia." Thiếu niên quý tộc gọi anh ta.

Cecilia quay đầu lại: "Có chuyện gì?"

"Tôi rất lo lắng cho Điện hạ Albert." Thiếu niên quý tộc lo lắng nhìn vào một góc, Albert ngồi dựa vào tường, gập gối lại, hai tay đặt trên đầu gối, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm về phía trước, ngay sau khi Ma long rời đi, Albert tỉnh dậy sau cơn hôn mê, sau đó giữ nguyên trạng thái này.

"Khi bị mới bị bắt tới đây, có rất nhiều người ở trong trạng thái này. Chắc hẳn anh ta có rất nhiều suy nghĩ để sắp xếp, điều bây giờ chúng ta có thể làm chính là không quấy rầy anh ta."

Thiếu niên quý tộc thở dài: "Cecilia, thật tốt khi anh ở đây."

Thật yên tâm.

"Trong khi Ma long ra ngoài kiếm ăn, chúng ta nên tiếp tục thảo luận về cách trốn thoát." Cecilia nói.

"Vạn nhất trong trường hợp chúng ta không trốn thoát thành công, bị Ma long phát hiện, chẳng phải là ——" Một Vương tử môi hồng răng trắng run run nói: "Chờ cứu viện là an toàn nhất, tôi nghe có một kỵ sĩ rất lợi hại đã đặc biệt thề trung thành với điện hạ Albert, tên kỵ sĩ đó đã thông qua khảo nghiệm của chủng viện, uy danh của anh ta đã lan truyền đến đất nước chúng ta, tôi thắc mắc là nếu như đã có tên kỵ sĩ đó, tại sao điện hạ Albert vẫn bị Ma long?"

"Kỵ sĩ của tôi đang tiến tu ở chủng viện." Albert từ tốn nói.

"Chờ đến khi kỵ sĩ đó nghe được chuyện này, chắc chắn anh ta sẽ tìm cách cứu viện, chém đứt đầu Ma long, đến lúc đó chiến công của anh ta có nhiều màu sắc hơn, nó sẽ giúp ích cho anh ta khi ở chủng viện."

Albert nhanh chóng ngước lên, lạnh lùng gã Vương tử kia và nói.

"Tôi nói sai sao?" Vương tử có hơi luống cuống: "Cho dù kỵ sĩ đặc biệt của điện hạ Albert không đến, cũng không thể không có ai đến cứu chúng ta."

"Vậy thì chúng ta cũng không thể ngồi yên chờ chết." Cecilia nhẹ nhàng nói:

"Yên tĩnh chờ đợi cũng không chắc chắn an toàn, chẳng biết khi nào Ma long bắt đầu ăn thịt người."

"Chúng ta đã ở trong sào huyệt của Ma long rất lâu rồi, anh ta chưa từng ăn thịt ai, anh ta không nỡ ăn." Có người lẩm bẩm: "Tôi không tin rằng anh ta sẽ không ăn thịt tôi."

"Bây giờ mà anh vẫn còn tin vào những lời dối trá của Ma long sao? Anh không nghe những gì Ma long đã nói tối qua ư, anh ta muốn nuôi cho béo tròn rồi mới ăn."

Các con tin có ý kiến khác nhau, cũng có người hoàn toàn không tham gia vào cuộc thảo luận về việc trốn thoát mà chỉ nhìn lối vào của sào huyệt, như thể đang chờ đợi Ma long trở lại.

Một trong số đó có tinh linh Nolan.

Nhìn vào đôi tai nhọn của Nolan, đôi mắt màu xanh nhạt tuyệt đẹp tượng trưng cho thiên nhiên, khuôn mặt hoàn hảo, Albert ghim chặt móng tay vào lòng bàn tay.

Tinh linh thuần khiết làm cho dòng máu Succubus trong người anh ta trở nên dơ bẩn hơn.

Những con tin bị Ma long bắt tới, chưa một ai bị ăn thịt, hơn nữa tất cả đều không tầm thường, như thể cậu đang bắt người để sưu tập trân bảo, tâm trạng Albert đang ở trong tình trạng vô cùng tồi tệ, nhưng anh ta vẫn không muốn tin điều đó, những lời thề mà Tô đã từng hứa với anh ta đều là giả dối, anh ta nhìn những người xung quanh: "Các người định bỏ trốn bằng cách nào, đánh bại Ma long sao?"

"Chúng tôi không muốn đối đầu với Ma long." Giọng nói của Cecilia rất êm tai: đẹp: "Thỉnh thoảng, Ma long sẽ rơi vào trạng thái suy yếu, tôi có thể cảm nhận được linh khí của thần Quang Minh từ trên người anh ta, có thể anh ta đang phải gánh chịu thần phạt, vào lúc đó, pháp Ma long trong sào huyệt sẽ suy yếu vài phần, đó chính là cơ hội của chúng ta."

Albert sửng sốt đứng dậy: "Anh ta đang gánh chịu thần phạt sao?"

"Tại anh lại quan tâm đến Ma long như vậy?" Tinh linh Nolan bình thường không giao tiếp với người khác, cậu ta luôn ở một mình, tư thái cao ngạo, hiếm khi mới thấy cậu ta mở miệng: "Đều đã bị đưa đến đây rồi mà anh vẫn còn tin rằng anh ta thật tâm với mình sao?"

"Cậu không hiểu gì cả." Albert nghiêm túc nói: "Anh ta chắc chắn có tình cảm với tôi."

Đôi mắt xanh lục của Nolan nhìn anh ta: "Rốt cuộc Ma long đã dỗ ngon dỗ ngọt gì mà lại khiến cho anh trở nên như vậy?"

"Anh ta nói sẽ đưa tôi chạy trốn khỏi cái l*иg đó." Albert lẩm bẩm, anh ta cố gắng nhớ lại quá khứ của mình và Tô, trong giọng nói của anh ta ẩn chứa sự đau khổ khi bị lừa dối, xen lẫn sự ngọt ngào không thể kìm chế: "Anh ta còn nói, ở bên anh ta là quá bất công với tôi, anh ta sẽ hết lòng yêu thương tôi."

"Thì ra chỉ có vậy." Nolan thả lỏng, cậu ta thu hồi ánh mắt đang dừng trên người Albert, sau đó lại nhìn chằm chằm vào bức tường đá và không nhìn ai nữa: "Anh ta đã nói qua rất nhiều lời tương tự như vậy với những người có mặt ở đây, anh ta còn nói rằng sẽ nâng niu tôi trong bàn tay và anh ta đã làm như vậy."

"Không thể nào, cậu nói dối!"

Albert chợt trở nên kích động, anh ta đang chuẩn bị đi về phía Nolan thì bị Cecilia vươn tay nắm lấy vạt áo: "Bình tĩnh đi."

"Tôi nghe thấy tiếng vỗ cánh, Ma long đang quay trở lại." Vì Cecilia bị mù nên thính giác của anh ta rất tốt, anh ta cẩn thận lắng nghe, nét mặt dần trở nên kỳ lạ: "Tình trạng của Ma long không tốt?"

Khoảnh khắc tiếp theo, Ma long ken kịt dữ tợn lao vào sào huyệt , nặng nề ngã xuống đất, làm cho ngọn núi rung chuyển, đá vụn rơi xuống chỗ mọi người.

"Tô?" Albert loạng choạng đi về phía Ma long, phớt lờ đá vụn đang rơi như mưa, đặt tay lên vảy cứng, ánh mắt lo lắng.

Tô Bạch Thanh mở mắt, đôi đồng tử màu đỏ dựng thẳng đứng và thở ra một hơi: "Tôi muốn ăn."

Trong lúc cậu ở bên ngoài kiếm ăn, thần phạt đột nhiên phát tác, trong lúc rơi vào trạng thái suy yếu, cậu vừa vặn đυ.ng phải dũng sĩ gϊếŧ rồng.

Tốc độ tìm kiếm của nhóm dũng sĩ đầu tiên nhanh hơn so với tưởng tượng của Tô Bạch Thanh, cậu đang bị thương, không thể đối phó với dũng sĩ gϊếŧ rồng trong trạng thái này, cậu cần phải ăn để bổ sung năng lượng.

Nghe thấy Tô Bạch Thanh nói như vậy, có người sửng sốt.

Cứ như vậy, Tô Bạch Thanh vừa từ bên ngoài trở về, còn chưa kịp dùng pháp Ma long để đóng cửa sào huyệt, có ai đó vội vàng lao ra ngoài, phản ứng của Tô Bạch Thanh lúc này rất chậm chạp, đây chính là cơ hội để họ trốn thoát.

Tô Bạch Thanh phát ra một tiếng rồng gầm đe dọa, những người đang chuẩn bị chạy trốn đột nhiên dừng lại.

"Tôi sẽ bắt các người lại." Con ngươi thẳng đứng màu đỏ của Tô Bạch Thanh quét mắt nhìn những người này: "Dám cả gan chạy trốn, đều phải chịu sự trừng phạt của tôi."

Nói xong, Tô Bạch Thanh dùng bàn chân trước túm lấy Albert, ném anh ta vào phòng, sau đó cũng đưa Cecilia vào trong phòng.

Các con tin còn lại đưa mắt nhìn nhau, có vài người trong mắt còn toát ra sự kinh hoàng.

Ma long thực sự ăn thịt người.

Trước đó, có ai đó đã từng nói, Ma long không nỡ ăn họ.

Kết quả là, cậu có thể làm như vậy.

*

Căn phòng của Ma long được bảo vật chiếu sáng rực rỡ, Tô Bạch Thanh lúc này rất muốn cắn người, nhưng cậu không thể dùng nguyên hình, nếu không những người này trực tiếp bị đứt làm đôi, Tô Bạch Thanh trở về nguyên hình, đè lên Cecilia và xé cổ áo choàng trắng của anh ta.

Tô Bạch Thanh không khống chế được sức lực của mình, cổ áo của Cecilia bị xé quá tay, ngay cả ngực cũng lộ ra.

Ngoại trừ một vài vị thần phóng đãng, các tín đồ của các vị thần khác đều chủ trương cấm dục, dâng hiến tất cả những gì mình có cho các vị thần, Cecilia cũng như vậy, sống cho tới tận bây giờ, đây là lần đầu tiên anh ta bị xé quần áo như vậy, Tô Bạch Thanh cắn anh ta rất nhiều từ vai đến ngực, máu rỉ ra từ dấu răng, hơi thở của Cecilia run rẩy, lần đầu tiên giọng của anh ta thể hiện sự tức giận: "Muốn ăn thịt tôi thì làm nhanh nhanh một chút, đừng nhục nhã tôi như vậy."

Rồng thực sự là loài ăn thịt người, đặc biệt là ác long.

Nhưng Tô Bạch Thanh sẽ không ăn thịt người.

Cecilia không hề có tài năng phép thuật, trong cơ thể cũng không có ma lực, vì vậy việc Tô Bạch Thanh cắn cậu ta ngoài tác dụng giảm cơn đói thì chẳng còn tác dụng nào khác.

Albert mới rất hữu ích.

Trong người Albert có ma lực, mang trong mình một nửa dòng máu của Succubus, Succubus và Ma long đều là ma vật và có cùng một nguồn gốc.

Tô Bạch Thanh cắn Cecilia chỉ vì cậu căm hận thần phạt của thần Quang Minh, vì vậy cậu mới trút giận lên người anh ta, sau khi trút giận xong, Tô Bạch Thanh quay sang Albert.

"Rốt cuộc anh muốn làm gì?" Albert nhìn cậu với ánh mắt chứa đựng sự yêu thương xen lẫn thù hận, kèm theo sự lo lắng và bất mãn nữa.

Tô Bạch Thanh làm như vậy với Cecilia, trông không giống cách cậu ăn một món ăn mà trông rất ám muội.

"Cứ cho tôi ăn là được." Tô Bạch Thanh đè lên người anh ta: "Hỏi nhiều như vậy làm gì?"

Cecilia ngồi dậy, chỉnh lại chiếc áo choàng màu trắng của mình, mặt đối mặt với họ, đôi mắt đang nhắm của anh ta dường như có thể nhìn thấy họ, sắc mặt trở nên lạnh lùng hơn so với lúc anh ta bị Ma long cắn!
« Chương TrướcChương Tiếp »