Chương 135-3

Đầu tiên Nolan thu hút Vua Tinh Linh, sau đó Cecilia thu hút Edith, rốt cuộc còn bao nhiêu kinh hỉ đang chờ đón cậu đây?

"Tôi có thể giúp anh tìm bạn của mình." Tô Bạch Thanh cụp mắt xuống và nói: "Gϊếŧ chết Ma long mang lại phần thưởng và danh tiếng, đối với điện hạ mà nói, điều này không đáng nói tới, nhưng đối với những người dân bình thường như chúng tôi nó rất quý giá, mong rằng điện hạ sẽ không tranh giành phần thưởng với chúng tôi."

Edith dò xét cậu: "Anh đưa tôi mang ra khỏi khu rừng, là vì sợ rằng tôi tìm được Ma long, chặt đứt đầu anh ta, tranh giành phần thưởng với anh sao?"

Tô Bạch Thanh gật đầu.

"Nực cười." Edith nói: "Không đủ thực lực, chỉ biết giở trò thủ đoạn âm hiểm."

"Phần thưởng cho việc chặt được đầu rồng rất mê người, nó che mờ tâm trí của một nhân vật nhỏ bé như tôi." Tô Bạch Thanh thấp giọng nói: "Nhưng có một điều quan trọng hơn, tôi chưa chuẩn bị tâm lý để nhìn thấy Ma long chết."

Edith không hiểu: "Ý của anh là gì?"

Giọng nói của Tô Bạch Thanh càng lúc càng thấp: "Tôi có yêu mến Ma long."

Lúc này, Edith thực sự bật ra một tiếng cười chế giễu: "Nếu vậy thì, ngay cả khi tôi hỏi anh đã từng gặp Ma long trong khu rừng đó chưa, anh cũng sẽ không nói thật cho tôi biết đúng không?"

"Chắc Ma long đã rời đi rồi." Tô Bạch Thanh nói.

"Màu mắt của anh giống với Ma long." Thanh kiếm Edith đặt kề bên cổ Tô Bạch Thanh vẫn không được đặt xuống: "Giải thích."

"Đó là vì sự nguyền rủa."

Tô Bạch Thanh đã giải thích với Vua Tinh Linh như vậy và bây giờ cậu cũng nói như vậy với Edith.

Biểu cảm của Edith vẫn không thay đổi, anh ta vẫn chưa tin tưởng cậu.

"Điện hạ thực sự cho rằng tôi là Ma long, cùng lắm thì cứ gϊếŧ tôi đi, để xem sau khi tôi chết, đầu của tôi có thể biến thành đầu của Ma long hay không?" Tô Bạch nhìn thẳng vào vào anh: "Gϊếŧ chết một người được thần Quang Minh ban phước, để xem điện hạ sẽ phải trả đại giá gì?"

Đôi mắt Edith tối sầm lại, anh ta ấn lưỡi kiếm xuống: "Anh đang uy hϊếp tôi?"

"Đúng vậy." Hơi thở của Tô Bạch Thanh trở nên dồn dập, sự sợ hãi trong mắt cậu không thể che giấu: "Bị điện hạ kề kiếm vào cổ vào, tôi không còn cách nào khác chỉ có thể làm như vậy."

"Biểu hiện này, không giống với những gì anh thể hiện ở trước mặt Vua Tinh Linh." Edith nói: "Lúc ở trước mặt Vua Tinh Linh, ánh mắt của anh thuần khiết và thánh thiện."

Tô Bạch Thanh nói: "Một người bình thường khi ở trước mặt Vua Tinh Linh sẽ không nhịn được mà phô bày ra những thứ tốt đẹp nhất, điện hạ nói vậy cũng không sai."

Edith nhìn chằm chằm vào cậu trong vài giây, rút kiếm lại và tra kiếm vào vỏ.

"Điện hạ không nghi ngờ tôi nữa sao?" Tô Bạch Thanh thở phào nhẹ nhõm.

"Ma long cũng không hèn nhát như anh." Edith nói: "Vua Tinh Linh cũng không nghĩ anh là Ma long, có lẽ sự phán đoán của tôi đã sai."

Hơn nữa, anh ta không có bằng chứng để xác thực mọi chuyện trong tình huống này, anh ta sợ mình sẽ gϊếŧ nhầm tín đồ của thần Quang Minh, người được thần Quang Minh ban phước.

thần Quang Minh là tín ngưỡng chính ở đất nước Laciotat, cha của Edith cũng là kỵ sĩ trưởng đoàn Quang Minh Thần Thánh.

Bông hoa nhỏ lặng lẽ hóa thành tro bụi, trở về với bùn đất.

Trong lòng Tô Bạch Thanh thầm lau mồ hôi lạnh, cuối cùng cũng vượt qua cửa ải khó khăn này.

Hệ thống cũng rất lo lắng: "Quá nguy hiểm, may là ký chủ đã tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm lừa đảo ở các thế giới trước."

"Thực tế còn nguy hiểm hơn cậu nghĩ." Tô Bạch Thanh nói trong lòng: "Nếu tôi rời đi với Edith như vậy, Vua Tinh Linh chắc chắn sẽ nghi ngờ, cây cối hoa cỏ đều là tai mắt của anh ta, không biết anh ta có nghe được cuộc đối thoại giữa tôi và Edith hay không?"

Tô Bạch Thanh không nhịn được mà lấm lét nhìn trái, nhìn phải, quan sát xem có cây cối mới mọc lên ở nơi nào đó không.

"Mới bắt đầu mà độ khó của thế giới này quá cao." Hệ thống thở dài.

"Không phải độ khó cao mà tôi không may mắn."

Nếu không bắt phải người không nên bị bắt, Tô Bạch Thanh cũng sẽ không rơi vào tình cảnh này.

Sự sợ hãi vừa rồi là do Tô Bạch Thanh cố tình giả vờ, để thể hiện sự yếu đuối với Edith.

Trong ấn tượng vốn có của mọi người, Long tộc sẽ không tỏ ra yếu kém.

Lúc này Tô Bạch Thanh cũng tỏ ra đã bị Edith dọa sợ, cậu cũng không muốn đứng trước mặt Edith nữa: "Nếu không còn việc gì khác, tôi xin phép đi trước."

"Anh không thể đi." Edith dùng kiếm mắc vào áo của Tô Bạch Thanh.

Sự nghi ngờ của anh ta đối với Tô Bạch Thanh vẫn chưa hoàn toàn được gỡ bỏ, anh ta không thể để Tô Bạch Thanh rời đi.

Edith thu kiếm lại và nói với Tô Bạch Thanh: "Cho đến khi tôi tìm được Ma long, anh không được rời khỏi tôi nửa bước."

*

Tô Bạch Thanh chỉ có thể tạm thời ở bên cạnh Edith, chờ cơ hội trốn thoát.

Edith không biết rằng tất cả con tin trong sào huyệt của Ma long đã chạy trốn, mục tiêu của anh ta là tìm ra sào huyệt của rồng chứ không phải tìm người, những con tin đã chạy trốn không muốn bị Ma long phát hiện nên đã lựa chọn các con đường khác nhau, Tô Bạch Thanh và anh ta đi tìm đến khi trời tối đen cũng không tìm được người nào.

Họ vào một quán rượu để ăn uống và nghỉ ngơi.

Quán rượu rất ồn ào, có rất nhiều người ăn mặc như lính đánh thuê và thợ săn tiền thưởng, tất cả đều đã nhìn thấy số tiền thưởng và đến đây để gϊếŧ rồng.

Ở mỗi đất nước, trong các thành phố lớn đều trang bị ma pháp truyền tống trận, chỉ cần có đủ tiền, ai cũng có thể nhanh chóng đến được mình muốn đến, mà nguồn tài chính và ma lực của nhân vật trung tâm Joya bây giờ vẫn rất hạn chế, nên bây giờ anh ta vẫn chưa tìm đến đây.

Theo cốt truyện, Tô Bạch Thanh sắp bị dũng sĩ gϊếŧ rồng đánh trọng thương, sau đó bị Joya kiểm lậu*.

*Ý nói Joya không cần làm gì cũng chiếm được hời, gần giống câu chó ngáp phải ruồi của Việt Nam mình.

Vì vậy, trước khi Joya đến, cậu tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì.

Bít tết, ale* và súp rau được bưng lên, Edith hơi cau mày khi nhìn vào những món ăn không được đẹp mắt, rõ ràng là cảm thấy rất khó ăn, nhưng anh ta không thể kén chọn đến mức không ăn nó.

*Ale là một loại bia được ủ bằng phương pháp lên men ấm, giúp tạo ra vị đậm kèm theo các hương vị trái cây. Trong lịch sử, thuật ngữ này từng được đề cập đến một thức uống được ủ mà không có hoa bia. Ale thường được lên men ở nhiệt độ từ 15 đến 24°C (60 và 75 ° F). Ở vùng nhiệt độ này, nấm men có thể tạo ra một lượng đáng kể các este và các hương vị và mùi thơm thứ cấp. Kết quả là ale được tạo ra như một hỗn hợp có hương vị trái cây nhờ các chất tương tự như ở trong các trái cây chẳng hạn như cam chanh, táo, lê, dứa, chuối, mận, anh đào.

Như với hầu hết các loại bia, ale thường có một chất đắng để cân bằng mạch nha và đóng vai trò như một chất bảo quản. Ale ban đầu được tạo ra vị đắng với gruit, một hỗn hợp các loại thảo mộc hoặc gia vị đun sôi trong hèm bia trước khi lên men. Về sau, hoa bia đã được sử dụng để thay thế gruit làm tác nhân đắng.

Tô Bạch Thanh cầm ale lên, đang chuẩn bị uống thì chợt khựng lại.

Cậu cảm giác bên trong ale có một chút ma lực.

Ma lực là thức ăn của Tô Bạch Thanh, cậu rất mẫn cảm với nó, chưa kể hôm nay Tô Bạch Thanh cũng vừa ăn loại một ma lực tương tự.

Đó là mị hương của Succubus.

Trong bia có pha vào một chút thuốc làm từ mị hương của Succubus, việc chế tạo và mục đích của loại thuốc này là gì thì ai cũng biết.

Sào huyệt của Tô Bạch Thanh, nằm ở ngã ba đất nước Laciota và các nước nhỏ, nơi đây rất hỗn loạn, việc hạ thuốc kí©ɧ ŧìиɧ vào đồ ăn cũng là điều rất thường thấy, mà vẻ ngoài của Edith quá chói mắt cho nên vẫn có một số kẻ sẵn sàng chấp nhận rủi ro để có thể giao hợp với anh ta.

Edith ngước mắt lên và hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Tô Bạch Thanh từ tốn nói: "Tôi chỉ đang nghĩ, ai sẽ trả tiền cho bữa ăn này."

"Tôi không quan tâm đến số tiền ít ỏi này." Edith nói.

"Cảm ơn điện hạ." Nụ cười của Tô Bạch Thanh rất chân thành, mặc dù cậu có rất nhiều bảo vật, nhưng Long tộc đều là thần giữ của, chỉ cần tiêu tốn một chút tiền thôi cũng làm cho Tô Bạch Thanh cảm thấy rất đau xót.

Tô Bạch Thanh một hơi uống cạn ale trong ly.

Cơ thể cậu có thể phân giải và tiêu hóa ma lực trong thức uống và cậu sẽ không bị ảnh hưởng bởi thứ thuốc đó.

Sau đó, Tô Bạch Thanh nhìn thấy Edith cầm ly bia lên.

Trong một khu vực hỗn loạn như vậy, có rất nhiều loại thuốc kỳ lạ cổ quái được chế tạo, trong đó có một số loại Edith chưa bao giờ nghe đến và cũng không thể phát hiện ra.

Cha của Edith không chỉ là một kỵ sĩ trưởng mà còn là quý tộc có tước vị cấp cao, một cậu ấm như Edith rất thiếu kinh nghiệm trong lĩnh vực này.

Anh ta dùng phép thuật kiểm tra một chút, sau khi cảm thấy không có vấn đề gì, anh ta lập tức uống cạn ale, đặt chiếc ly rỗng lên bàn.

Tô Bạch Thanh không khỏi bật cười.

Cậu đang cố gắng chạy trốn khỏi Edith và dĩ nhiên cậu cũng sẽ không nhắc nhở anh ta.

Tuy nhiên, Edith lại nói: "Tối nay chúng ta sẽ ở chung có một phòng."

Tô Bạch Thanh sững sờ: "Hả?"

"Như tôi đã nói, anh không thể rời khỏi tôi nửa bước." Edith thản nhiên nói: "Đừng lo lắng, tôi không muốn ngủ chung giường với anh, tôi ở một phòng đôi!"