Chương 135-2

Tô Bạch Thanh đã nhìn thấy Cecilia cầu nguyện rất nhiều lần, cậu nhắm mắt lại, bất kể là tư thế cầu nguyện hay lời nói phát ra từ trong miệng cậu đều trông rất giống với Cecilia.

Làm phiền khi người khác đang cầu nguyện là điều rất lỗ mãng, cho nên khi đến đây, kiếm sĩ không nói một lời nào mà chỉ nhìn Tô Bạch Thanh cầu nguyện.

Lúc Tô Bạch Thanh cầu nguyện, cậu vẫn hơi sợ thần Quang Minh sẽ chú ý đến mình.

Rất may, màn cầu nguyện đã kết thúc trong êm đềm.

Thần Quang Minh bận rộn như vậy, làm gì có thời gian mà không để ý đến một nhân vật nhỏ như cậu, sau khi ban thần phạt cho Tô Bạch Thanh, có lẽ thần Quang Minh đã quên cậu rồi.

"Cảm ơn cậu." Vua Tinh Linh đỡ Tô Bạch Thanh dậy: "Hầu hết ma thú trong khu rừng này đều bị Ma long dọa sợ, nhưng khi cậu đi một mình vẫn có thể gặp nguy hiểm, vừa rồi tôi gọi cậu là là muốn sử ma pháp truyền tống để truyền tống cậu đến thị trấn gần nhất."

Chỉ cần đồng ý nhận truyền tống, Tô Bạch Thanh có thể rời đi ngay lập tức mà không cần phải đối mặt với kiếm sĩ.

Thế nhưng có một vấn đề.

Sau khi Tô Bạch Thanh rời đi, kiếm sĩ sẽ nói gì khi tiếp xúc với Vua Tinh Linh, Vua Tinh Linh sẽ phát hiện được lời nói dối về thân phận của Tô Bạch Thanh từ chỗ kiếm sĩ.

Không thể để một mình kiếm sĩ ở đây nói chuyện với Vua Tinh Linh.

Tô Bạch Thanh đã có quyết định, trước tiên cậu mỉm cười cảm kích nói Vua Tinh Linh: "Vậy thì tôi xin làm phiền bệ hạ."

Khi Vua Tinh Linh bắt đầu sử dụng ma pháp truyền tống, Tô Bạch Thanh quay đầu nhìn kiếm sĩ, rất nhanh sau đó cậu bị giật mình.

Là một kiếm sĩ nhưng vẻ ngoài của anh ta quá hoàn hảo, giống như một con búp bê được đặt trong l*иg kính ở cửa hàng, nhưng bộ quần áo màu đen đã giảm bớt cảm giác yếu đuối từ ngoại hình của anh ta.

Chàng trai trẻ không mặc áo giáp mà chỉ mặc một bộ đồ bó sát người, để lộ những đường nét cơ thể tuyệt đẹp, thon dài, mang một chiếc áo khoác da mỏng, vắt chéo từ vai đến hông, khí chất cao quý và nghiêm nghị như kỵ sĩ.

Điều khiến Tô Bạch Thanh ngơ ngẩn chính là đôi mắt màu vàng dưới mái tóc màu đen của chàng trai trẻ.

Những điểm đặc thù này đã chỉ ra đây là một nhân quan trọng của cốt truyện.

"Anh biết tôi?" Kiếm sĩ hỏi.

"Con trai cả của kỵ sĩ trưởng đoàn Quang Minh Thần Thánh, ngôi sao hy vọng của đất nước Laciotat, tất nhiên là tôi phải biết rồi." Tô Bạch Thanh nói: "Điện hạ Edith."

Trên đại lục này, những người trong Nhân tộc đã mài giũa một kỹ năng nhất định, khi đạt đến một cảnh giới cao siêu, họ được xưng hào là Thánh giả, Thánh giả trong kiếm đạo gọi là Kiếm Thanh.

Mà kỹ sĩ trưởng của đất nước Laciotat chính là Kiếm Thánh.

Kỵ sĩ trưởng có hai người con trai song sinh, cả anh em đều có tài năng siêu phàm, con trai cả là Edith, đã trở thành Kiếm Thánh trẻ tuổi nhất từ trước đến nay.

Điều đáng nói ở đây, nhân vật trung tâm là Joya của gia tộc Adams, gia tộc Adams cũng đã có hôn ước từ lâu, nhưng vì gia tộc này đã phạm tội báng bổ cho nên hôn ước này không được thực hiện.

Chờ đến khi Joya nhận được công lao từ việc gϊếŧ rồng, tội danh báng bổ được xóa bỏ, hôn ước sẽ lại được tiến hành, đến lúc đó hôn ước sẽ thuộc về Edith hoặc em trai sinh đôi của anh ta.

Hai anh em sinh đôi này cũng là những nhân vật có thể điều khiển trong trò chơi.

Nhìn thấy màu mắt của Tô Bạch Thanh, ánh mắt Edith có hơi tò mò, anh ta nhớ là Ma long kia cũng có đôi mắt màu đỏ.

Tuy nhiên, nhờ vào hành động cầu nguyện với thần Quang Minh vừa rồi của Tô Bạch Thanh nên ấn tượng ban đầu mà Tô Bạch Thanh để lại cho Edith, cậu là một tín đồ của thần Quang Minh.

Kiếm khí trên người Tô Bạch Thanh đã được Vua Tinh Linh chữa trị, Edith cũng không thể lập tức suy nghĩ ra cậu chính là Ma long.

"Linh khí của thần Quang Minh trên người anh rất nồng đậm." Edith nói.

"Đều nhờ có sự quan tâm của thần Quang Minh." Tô Bạch Thanh mỉm cười: "Điện hạ hãy đến đây một lát, tôi có chuyện muốn nói cho anh biết."

Edith tin tưởng vào thực lực của mình, hơn nữa còn có Vua Tinh Linh đang ở đây, anh ta cũng không lo Tô Thanh Bạch sẽ làm gì mình vì vậy lập tức bước tới chỗ cậu.

Chờ đến khi Edith đi tới chỗ mình, Tô Bạch Thanh vươn tay ra nắm lấy cánh tay của anh ta và kéo thật mạnh!

Sức lực của Long tộc rất mạnh, Edith mất cảnh giác không kịp đề phòng, bị Tô Bạch Thanh kéo vào trong ma pháp truyền tống trận, khi Tô Bạch Thanh đối diện với đôi đồng tử màu vàng vừa kinh ngạc vừa tức giận cậu lập tức khởi động ma pháp truyền tống.

Vua Tinh Linh không thể làm cho ma pháp truyền tống ngừng lại nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người họ truyền tống rời đi.

*

Trong hẻm nhỏ không người của thị trấn nhộn nhịp, xuất hiện bóng dáng hai người đứng trên ma pháp truyền tống trận màu xanh biếc.

Edith cố kéo Tô Bạch Thanh ra, bực tức chỉnh lại ống tay áo nhăn nhúm của mình.

Khi Tô Bạch Thanh vừa vươn ra tay, một ánh kiếm chiếu rọi trên mặt cậu, Edith rút kiếm ra khỏi vỏ, đặt thanh kiếm ngang cổ Tô Bạch Thanh, nhìn cậu lạnh lùng nói: "Ma long?"

Tô Bạch Thanh cau mày: "Anh nói tôi là Ma long?"

"Nếu không thì tại sao lại nói dối vào kéo tôi vào ma pháp trận?"

Ở một góc mà hai người họ không để ý, một bông hoa nhỏ run rẩy chui ra khỏi bụi đất và lắng nghe cuộc trò chuyện của họ.

"Nếu tôi là Ma long, trước đó tôi đã đánh lén hoặc dùng người dân trong thị trấn để đe dọa anh rồi, làm sao tôi có thể ở chỗ này nói chuyện với anh." Tô Bạch Thanh nói: "Điện hạ Edith đại danh đỉnh đỉnh đi gϊếŧ rồng vì Vương phi Albert tương lai?"

Trong cốt truyện, Edith tìm đến chỗ cậu không phải vì giải cứu Albert.

Tô Bạch Thanh muốn thăm dò lý để biết được lý do vì sao anh ta tìm đến chỗ cậu.

"Albert chẳng qua chỉ là một bán Succubus." Edith tỏ ra khinh thường: "Tôi nghe tin một người bạn của tôi là Cecilia bị Ma long bắt cóc cho nên tôi mới nghĩ cách giải cứu anh ta."

Tô Bạch sững sờ, Cecilia và Edith thật sự là bạn bè?

Cậu còn không biết.

Vì cậu đã bắt nhầm người cho nên đã gây ra hiệu ứng cánh bướm.