Chương 135-1: Không được rời khỏi tôi nửa bước

"Ngài là Vua Tinh Linh sao?"

Tô Bạch Thanh không trả lời câu hỏi của Vua Tinh Linh, nhờ vào những kinh nghiệm tích cóp được thông qua lừa gạt những con mồi trước đó, Tô Bạch Thanh thể hiện nét mặt ngạc nhiên không thể nào tin được một cách rất tự nhiên, đôi đồng tử màu đỏ nhìn thẳng về phía Vua Tinh Linh, thể hiện sự si mê thất thần, tay run rẩy hướng về phía Vua Tinh Linh, sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ: "Tôi thật may mắn khi được gặp Vua Tinh Linh."

Vua Tinh Linh đứng dậy, khéo léo tránh khỏi tay Tô Bạch Thanh.

Không chạm tới Vua Tinh Linh, Tô Bạch Thanh vẫn không từ bỏ, cậu vội vàng nhào tới phía trước, dây leo màu xanh mọc xung quanh nhẹ nhàng đỡ cậu lại.

"Cậu đang bị thương, không nên vội vàng." Đôi mắt như ngọc lục bảo của Vua Tinh Linh tràn đầy sự ân cần và bao dung: "Cẩn thận vết thương."

Nói xong câu đó, Vua Tinh Linh vẫn chưa chữa trị vết thương cho cậu.

Lúc đầu, Tô Bạch Thanh không trả lời câu hỏi của Vua Tinh Linh, điều này có thể cho là vì quá phấn khích nên cậu tạm thời quên mất, nhưng bây giờ cậu cũng đã bình tĩnh lại, nếu không vẫn không trả lời câu hỏi của người ta sẽ rất kỳ lạ, vậy vì Tô Bạch Thanh đã chủ động trả lời câu hỏi, không để Vua Tinh Linh phải hỏi lại lần thứ hai, cũng như gạt bỏ sự nghi ngờ của Vua Tinh Linh đối với mình, Tô Bạch Thanh vội vàng nói: "Bệ hạ vừa hỏi tôi có nhìn thấy Ma long không? Tôi có thấy!"

Vua Tinh Linh hỏi: "Anh ta đang ở đâu?"

"Tôi vừa thấy được anh ta ở đằng kia." Tô Bạch Thanh thản nhiên chỉ về một hướng.

"Sau đó thì sao?"

"Tôi bị thương, sau đó chạy trốn đến đây, vì quá mệt mỏi nên tôi ngủ thϊếp đi." Tô Bạch Thanh nhìn khuôn mặt hoàn hảo của Vua Tinh Linh, hai gò má ửng hồng: "May là tôi đã gặp được bệ hạ."

"Sao cậu lại ở đây?"

"Tôi là dũng sĩ gϊếŧ rồng." Tô Bạch Thanh trả lời.

Tầm mắt của Vua Tinh Linh lại rơi vào vết thương của cậu: "Ma long làm cậu bị thương?"

"Không phải." Rõ ràng vết thương của Tô Bạch Thanh là do kiếm tạo thành, trên đó vẫn còn một chút kiếm khí, không thể nào là vết thương do Ma long gây ra.

Tô Bạch Thanh không nhìn Vua Tinh Linh nữa, cậu có hơi chột da cúi đầu xuống.

Vua Tinh Linh hỏi: "Sao cậu không nói?"

"Tôi không muốn nói dối bệ hạ." Tô Bạch Thanh lẩm bẩm: "Nhưng tôi sợ nếu như mình nói thật, bệ hạ sẽ chán ghét tôi."

Dưới ánh mặt trời, làm dan của Vua Tinh Linh như một món đồ sứ màu trắng tinh tế, mặt còn rất trẻ nhưng nét mặt rất từ ái: "Ăn ngay nói thật là phẩm chất cao quý, tôi sẽ không chán ghét một người như vậy."

Những lời này làm cho Tô Bạch Thanh cảm thấy an tâm hơn, cậu nhỏ giọng nói: "Ma long này khác với Long tộc, giảo hoạt và khéo lừa gạt hơn… Anh ta lừa gạt tình cảm của tôi, trong lúc một kiếm sĩ rất mạnh tấn công Ma long, tôi đã bảo vệ Ma long khỏi kiếm sĩ kia, lý do tôi bị thương… Tôi không xứng làm dũng sĩ gϊếŧ rồng."

Tô Bạch Thanh cảm thấy xấu hổ, càng cúi đầu xuống thấp hơn.

Bây giờ cậu chỉ có thể đánh cược, đánh cược rằng Vua Tinh Linh không quen biết chủ nhân của kiếm khí, nếu họ quen biết nhau, Vua Tinh Linh sẽ hỏi kiếm sĩ đó, lời nói dối của Tô Bạch Thanh bị vạch trần, đến lúc đó xác của Ma long sẽ được đưa đến tộc Tinh Linh làm phân bón cho cây.

Tô Bạch Thanh chờ đợi lời nói tiếp theo của Vua Tinh Linh nhưng Vua Tinh Linh vẫn chậm chạp không mở miệng, Tô Bạch Thanh cố gắng hết sức để khống chế nhịp tim của mình, vì căng thẳng cho nên nhịp tim của cậu đập nhanh hơn.

Trong cốt truyện, Ma long cũng không quyến rũ Vua Tinh Linh, nếu Tô Bạch Thanh chết trong tay Vua Tinh Linh, tất cả sẽ kết thúc.

Tô Bạch Thanh vẫn cúi đầu xuống, không nhìn thấy biểu cảm của Vua Tinh Linh, cậu càng thêm thấp thỏm, nuốt nước miếng khan.

Ngay sau đó, Vua Tinh Linh nhẹ nhàng đặt tay lên đầu Tô Bạch Thanh và dịu dàng an ủi.

"Bị ma vật mê hoặc và phạm sai lầm là điều bình thường, chỉ cần biết sửa đổi là được." Vua Tinh Linh nói: "Trong lúc tiếp xúc với Ma long, cậu có nhìn thấy một tinh linh không?"

Dây thần kinh của Tô Bạch Thanh trở nên căng thẳng, quả nhiên, Vua Tinh Linh đến đây để tìm Nolan.

Không biết Nolan đã đi đâu, mong rằng tối nay cậu ta và Vua Tinh Linh không gặp được nhau.

"Không có." Tô Bạch Thanh lắc đầu trả lời Vua Tinh Linh, lo lắng ngước mắt lên: "Ma long còn bắt cóc cả tinh linh sao?"

"Tôi vẫn chưa chắc chắn, tôi chỉ đang nghi ngờ." Vua tinh linh nói: "Cậu bé đó tên là Nolan, có đôi mắt như màu xanh của chồi non vào mùa xuân, nếu như nhìn đã từng nhìn thấy một người như vậy, mong rằng cậu sẽ nói cho tôi biết."

Tô Bạch Thanh ngạc nhiên: "Vì một tinh linh tầm thường mà bệ hạ đích thân ra ngoài tìm cậu ta sao?"

"Nolan không tầm thường." Vua Tinh Linh mỉm cười, ánh mặt trời chiếu lên mái tóc màu vàng, vẻ ngoài của Vua Tinh Linh vẫn rất kinh diễm: "Cậu bé là một đứa trẻ rất quan trọng đối với tộc Tinh Linh."

Ánh mắt của Tô Bạch Thanh trở nên đen kịt, quan trọng như thế nào?

Cậu rất muốn hỏi vấn đề này để xác định rằng khi Vua Tinh Linh tìm thấy Nolan, liệu rằng cậu có bị chặt thành nhiều mảnh dùng làm phân bón cho cây không?

Nolan có một ngoại hình rất đẹp, hoàn hảo gần như Vua Tinh Linh, chỉ là tính cách có hơi trẻ con, khoảng thời gian Tô Bạch Thanh ở bên cạnh cậu ta, cậu luôn cho rằng cậu ta chỉ là một tinh linh có địa vị thấp kém, nhưng hóa ra cậu ta lại là một người rất quan trọng, điều này còn do chính miệng Vua Tinh Linh nói ra.

Cậu đúng là rất xui xẻo khi bắt phải Nolan.

"Màu mắt của cậu thật đặc biệt." Vua Tinh Linh chăm chú nhìn vào mắt Tô Bạch Thanh: "Cậu không phải con người?"

"Tôi là con người, màu mắt của tôi trở nên như thế này vì tôi đã bị nguyền rủa."

"Tôi không cảm nhận được sự nguyền rủa trên người cậu, chỉ có linh khí của thần Quang Minh." Vua Tinh Linh nói: "Cậu rất được thần Quang Minh quan tâm."

Anh ta vẫn đang nghi ngờ thân phận của Tô Bạch Thanh.

"Được thần Quang Minh ban phước, tôi cảm thấy rất vinh dự và hạnh phúc."

Cecilia biết thần Quang Minh, hơn nữa anh ta nhìn linh khí của thần Quang Minh từ trên người cậu không chỉ một lần, khi linh khí ngày càng tăng lên, cậu càng trở nên suy yếu, đó là lý do vì sao anh ta có thể suy luận ra chuyện Tô Bạch Thanh đang mang trên mình thần phạt.

Những người khác không thể nhìn thấy quá trình đó, họ chỉ có thể cảm nhận được linh khí của thần Quang Minh trên người Tô Bạch Thanh rất nồng đậm, họ cũng không thể biết được đó rốt cuộc là ban phước hay là thần phạt.

Vì vậy, Tô Bạch Thanh đã nói dối rằng mình được ban phước.

Báng bổ là một tội rất nghiêm trọng ở mọi đất nước trên đại lục, người mang trên mình thần phạt đều bị coi là một tội nhân lớn, nếu Vua Tinh Linh biết được Tô Bạch Thanh đang bị thần phạt thì chút hảo cảm mà Tô Bạch Thanh tạo dựng với Vua Tinh Linh cũng không còn nữa.

Nói đến chuyện được thần Quang Minh ban phước, đầu tiên Tô Bạch Thanh tỏ ra ngượng ngùng rồi vui sướиɠ cười lên, sau đó khẽ mím môi: "Có người ghen tị vì tôi được ban phước cho nên đã nguyền rủa tôi."

"Thì ra là vậy." Vua Linh Linh nhìn vào mắt Tô Bạch Thanh, biểu lộ sự thương hại.

Mọi tinh linh đều rất hiền lành, họ càng bao dung với những thứ đẹp đẽ hơn, chưa kể, trên người Tô Bạch Thanh còn được thần Quang Minh ban phước, Vua Linh Linh giơ tay lên, dùng phép thuật chữa trị vết thương cho Tô Bạch Thanh.

Sau khi vết thương do kiếm tạo thành được chữa lành, Tô Bạch Thanh vẫn còn yếu, khi cậu đứng lên, cơ thể lảo đảo, Vua Tinh Linh đỡ lấy cậu.

"Tôi bị lời nguyền trên người quấy phá." Tô Bạch Thanh thấp giọng nói.

"Để tôi nhìn một chút xem nó là lời nguyền gì."

Vua Tinh Linh nói rằng muốn kiểm tra người của Tô Bạch Thanh, cơ thể Tô Bạch Thanh trở nên cứng đờ, nếu như bị Vua Tinh Linh kiểm tra cơ thể kỹ càng, thân phận Ma long của cậu sẽ bị bại lộ, Tô Bạch Thanh vội vàng nói: "Bệ hạ đã tốt quá nhiều thời gian khi ở lại nơi này với tôi, ngài cảm thấy sốt ruột sao ?"

"Tôi không biết rằng Ma long đã bắt cóc tinh linh, nếu không tôi chắc chắn sẽ giúp cậu ta." Tô Bạch Thanh nghiến chặt răng: "Lời nguyền trên người tôi có thể chống lại sự ban phước của thần Quang Minh, bệ hạ cũng không thể giải trừ nó trong một khoảng thời gian ngắn, tốt hơn hết, ngài hãy đi tìm tinh linh Nolan trước đi, vạn nhất tinh linh đó gặp chuyện không may, tôi sẽ rất tự trách."

"Cũng đúng." Vua Tinh Linh thu tay về: "Cậu là một đứa trẻ hiền lành."

"Tôi rất vinh dự khi được bệ hạ khen ngợi." Tô Bạch Thanh đỏ mặt, hành lễ với Vua Tinh Linh và nói: "Nếu có thể, tôi muốn cùng bệ hạ đi tìm Nolan, nhưng với tình trạng hiện tại của tôi, e rằng chỉ kéo chân bệ hạ, tôi rất tiếc phải nói lời từ biệt."

Ngay khi Tô Bạch Thanh vừa xoay người bước đi, phía trước truyền đến tiếng bước chân, tiếng lưỡi kiếm va chạm với vỏ kiếm.

Da đầu Tô Bạch Thanh trở nên tê dại.

Chắc không phải là kiếm sĩ đã làm cậu bị thương tìm đến đây đâu đâu nhỉ?

Tô Bạch Thanh tuyệt đối không thể chạm mặt trực tiếp với kiếm sĩ, cậu chọn một phương hướng cách xa tiếng bước chân nhất, vào lúc cậu chuẩn bị rời đi thì giọng nói của Vua Tinh Linh từ phía sau truyền đến: "Chờ một chút."

Chờ một chút cái gì mà chờ một chút, Tô Bạch Thanh vốn không thể chờ đợi, thế nhưng một góc áo màu đen đã xuất hiện trong tầm mắt của cậu, chàng trai đó bước ra khỏi khu rừng, kiếm giắt bên hông.

Tô Bạch Thanh chợt đổi hướng, cậu lại đi về trước mặt Vua Tinh linh một lần nữa, trước ánh mắt khó hiểu của Vua Tinh Linh, cậu quỳ xuống và làm ra tư thế cầu nguyện với thần Quang Minh.

"Tôi quên mất một chuyện." Màu mắt của Tô Bạch Thanh hiển nhiên sẽ tạo cho người khác cảm giác đây là con người tà ác, nhưng cậu cố gắng hết sức bắt chước khí chất thuần khiết và thánh thiện của Cecilia: "Tôi quên cầu nguyện với thần Quang Minh, chúc bệ hạ thuận buồm xuôi gió, đạt được ý nguyện."