Chương 134-3

Khi rời khỏi sào huyệt của rồng, thiếu niên quý tộc quay đầu nhìn lại, trong mắt có chút bất đắc dĩ.

Không biết xuất phát từ lý do gì mà cậu đã chú ý đến phía dưới Cecilia.

Cecilia cũng không nhìn lại.

Cuối cùng, thiếu niên quý tộc cũng rời đi.

Ma long không có tình cảm với cậu ta, từ trước đến giờ đều lừa gạt cậu ta, mong rằng sau này cậu ta sẽ không gặp lại Ma long nữa, cậu ta cũng sẽ quên Ma long đi.

*

Tô Bạch Thanh đang nằm trên mặt đất, từ từ nâng mí mắt lên, đôi đầu tử đỏ ngầu dựng đứng hơi mê man.

Tham tài và háo sắc là bản tính ăn sâu vào máu của Long tộc, mà thần Quang Minh thì vô cùng thánh thiện và tuấn mỹ, sự cấm dục đó cũng làm cho Long tộc phá lệ, muốn chinh phục và phá hủy nó, chỉ là Long tộc đã giấu kín trong lòng những đều mà mình mong muốn, không để lộ ra bên ngoài.

Nhưng Tô Bạch Thanh thì khác, cậu đã thực sự có những hành động da^ʍ ô và báng bổ tượng thần thần Quang Minh cho nên mới mang trên mình thần phạt.

Nếu đổi thành những vị thần nghiêm khắc khác, Tô Bạch Thanh đã sớm chết từ lâu rồi, cậu còn sống đến bây giờ là vì thần Quang Minh vừa nhân từ vừa coi thường tất cả, trong lòng thần Quang Minh nghĩ, Tô Bạch Thanh chỉ khinh nhờn một tảng đá cho nên cũng không có cảm giác mình đã bị sỉ nhục.

Nhưng mang trên mình thần phạt cũng rất phiền phức, trong cốt truyện, Ma long bắt giữ rất nhiều người như vậy là để tăng cường sức mạnh cho bản thân, cố gắng chống lại thần phạt.

Ý thức của Tô Bạch Thanh từ từ khôi phục, nhớ tới chuyện xảy ra trước khi bất tỉnh, đồng tử thẳng đứng của Tô Bạch Thanh càng co rút lại, cậu nhanh chóng đứng dậy, nhưng đầu lại va vào mái vòm, làm mái vòng thủng một lỗ.

Tô Bạch Thanh sốt ruột rút sừng ra khỏi lỗ thủng, rũ bỏ sỏi trên đầu rồi nhìn trái nhìn phải, trong phòng không có một ai.

Hơn nữa, trong sào huyệt yên tĩnh đến kinh người.

Tô Bạch Thanh lập tức biến thành hình người, chuẩn bị bước ra khỏi phòng, nhưng lại vấp phải một dải vải, Tô Bạch Thanh cúi đầu phát hiện trên người mình có một dải vải dài quấn quanh người, dải vải chỉ có thể quấn quanh hình rồng của Tô Bạch Thanh, còn sau khi cậu biến thành người, dải vải dính máu sẽ rơi xuống đất.

Tô Bạch Thanh không quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này, nhanh chóng bước ra ngoại, cậu chợt ngớ người.

Lối ra của sào huyệt rộng mở, gió mạnh gào thét xuyên qua sào huyệt trống rỗng.

Trong sào huyệt của Tô Bạch Thanh không còn ai.

Đối với Long tộc có tính cách cáu kỉnh, lừa gạt mọi người là một điều rất vất vả, thức ăn mà Tô Bạch Thanh vất vả cực nhọc chuẩn bị đều không còn.

Đồng tử đỏ ngầu của Tô Bạch Thanh càng lúc càng run rẩy, cậu tức giận đến mức đồng tử trực tiếp trở nên thẳng đứng trong hình dạng con người, ngay cả đuôi rồng cũng mọc ra, đập mạnh xuống đất.

"Ầm!"

Sỏi đá văng tung tóe, mặt đất bị đuôi rồng của Tô Bạch Thanh kéo ra khỏi khe núi.

Tô Bạch tức giận đến mức sắp mất trí, cậu sải bước trở về phòng, không ngừng lăn lộn giữa đống châu báu.

"Ký chủ." Hệ thống nhắc nhở trong đầu: "Ma long khi tức giận đều gϊếŧ người phóng hỏa ở khắp nơi."

"Tôi không thể làm như vậy." Tô Bạch Thanh chán nản nói: "Tôi chỉ có thể làm như vậy để bớt tức giận"

Con tin đã bỏ trốn được một thời gian, Tô Bạch Thanh cũng không thể bỏ lỡ thời gian đuổi theo, nằm giữa châu báu, tay cầm tiền vàng và đá quý, cho đến khi cơn giận giảm bớt một chút, cậu đứng dậy biến về nguyên hình, bay ra khỏi sào huyệt tìm người.

Dũng sĩ lúc trước làm Tô Bạch Thanh bị thương cũng rất mạnh, nhưng Tô Bạch Thanh không thể bay cao trên mây để tránh né người đó, sẽ không tiện cho việc tìm người.

Cậu bay thấp hơn một, kết quả lại bị tên dũng sĩ kia phát hiện ra.

Kiếm khí như sấm sét xông lên trời, Tô Bạch Thanh vội vàng né tránh, nhưng cậu vẫn bị chém trúng, vảy rồng lẫn máu rơi xuống.

Rốt cuộc người này từ đầu tới, tại sao lại có thể đạt được sức mạnh gần như Kiếm Thánh nhanh như vậy.

Cũng may đó không phải là Kiếm Thánh chân chính, nếu không đối phương chỉ cần dùng một nhát kiếm chia cắt không gian, trực tiếp bay lên trời, Tô Bạch Thanh cũng không thể nào chạy thoát.

Lúc này Tô Bạch Thanh vẫn có thể dựa vào tốc độ bay siêu cao của Long tộc để thoát khỏi phạm vi công kích của đối phương.

Tô Bạch Thanh tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, hận không thể cắn chết người này, nhưng thực tế, cậu không thể duy trì hình rồng trong một khoảng thời gian dài, nếu mục tiêu quá lớn, cậu sẽ luôn bị dũng sĩ này truy sát.

Cậu chỉ có thể tìm người trong hình dạng con người.

Hình dạng con người của Tô Bạch Thanh không nằm trong lệnh truy nã, người khác cũng không nhận ra.

Với một ý tưởng trong đầu, Tô Bạch Thanh sà vào một khu rừng, biến thành hình người và đáp xuống đất.

Khi máu rơi xuống cỏ, Tô Bạch Thanh cau mày nhìn vết thương của mình, những người hiểu biết sẽ nhận ra máu của cậu chính là máu rồng.

Phải che lấp một chút.

Đồng tử đỏ ngầu của Tô Bạch Thanh chuyển động, trong đầu cậu nảy ra một ý tưởng.

Chỉ cần cậu lại báng bổ thần Quang Minh, thần phạt trên người Tô Bạch Thanh sẽ càng nặng thêm, báng bổ trong suy nghĩ cũng được tính.

Cho nên, Tô Bạch Thanh chật vật nhớ lại mình đã báng bổ thần Quang Minh như thế nào.

Cậu đã hôn và liếʍ thần Quang Minh từ ngực đến cổ, sau đó dừng lại trên môi của tượng thần.

Nhớ tới đây, cơ thể Tô Bạch Thanh lắc lư, linh khí của thần Quang Minh trên người cậu càng thêm nồng nặc, Tô Bạch Thanh vừa xấu hổ vừa thở phào nhẹ nhõm, dùng linh khí nồng nặc của thần Quang Minh mới có để che giấu vết máu đang dần khô cạn trên cỏ.

Bằng cách này, những người khác chỉ có thể cảm nhận được linh khí của thần Quang Minh và họ sẽ không thể biết đó có phải là máu rồng hay không.

Tô Bạch Thanh mỉm cười, tùy tiện chọn một hướng và đi về phía trước.

Nếu biết được Ma long sử dụng thần phạt để làm điều này, không biết thần Quang Minh sẽ nghĩ gì.

Tuy nhiên, thần phạt càng nặng, cơ thể của Tô Bạch Thanh lại càng yếu hơn, còn chưa đi ra khỏi rừng cậu đã cảm thấy không thể nào chịu nổi, cậu ngồi xuống dựa vào gốc cây, đôi đồng từ đỏ ngầu nhắm lại, cậu định nghỉ ngơi một chút rồi lại tiếp tục đi.

Tô Bạch Thanh vốn chỉ định nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, nhưng lại vô thức ngủ thϊếp đi.

Không biết đã thời gian đã trôi qua bao lâu, Tô Bạch Thanh mơ hồ nghe thấy một giọng nam dễ chịu: "Đứa trẻ tội nghiệp."

Cùng lúc đó, Tô Bạch Thanh ngửi thấy mùi hoa tươi mát.

Cậu mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy một người con trai mặc áo choàng màu xanh lam phức tạp đi tới trước mặt cậu, cúi người xuống, mái tóc dài màu vàng khẽ đung đưa trước mặt Tô Bạch Thanh, màu tóc tương tự Nolan làm Tô Bạch Thanh giật mình, cậu hoàn toàn lấy lại sự tỉnh táo.

Lúc này, chàng trai trẻ đó đang kiểm tra vết thương trên người Tô Bạch Thanh.

Nhìn thấy vết thương do kiếm khí gây ra trên người Tô Bạch Thanh, chàng trai đó định thi triển phép thuật trị thương cho cậu.

Nhìn khuôn mặt hoàn hảo của chàng trai trẻ dưới ánh mặt trời, đôi tai nhọn của anh ta, vương miện nằm giữa mái tóc vàng của anh ta, Tô Bạch Thanh cố gắng hết sức để kiềm chế phản ứng hoảng loạn và sự thôi thúc chạy trốn.

Đây là Vua Tinh Linh.

Vua Tinh Linh thực sự đến tìm cậu.

"Tôi nghe người ta nói, Ma long đã đi vào khu rừng này." Đôi mắt xanh lục của Vua Tinh Tinh đậm hơn Nolan, nó giống như ngọc bích tinh xảo, trong lúc nói chuyện, anh ta vẫn nhìn chằm chằm vào vết thương của Tô Bạch Thanh: "Cậu có nhìn thấy anh ta không?"