Chương 132-3

Cậu vô tình ngẩng đầu nhìn lên.

Chú ý đến hệ thống Chủ đang ở ngoài cửa sổ.

Đầu tiên là hơi giật mình, sau đó trên mặt cậu vẫn duy trì nụ cười thản nhiên, hướng về phía hệ thống Chủ vẫy vẫy tay.

Vốn dĩ hệ thống Chủ muốn tiếp tục ở đây quan sát cậu nhưng vào trong quan sát sẽ tiện hơn vì vậy anh ta đã bước vào biệt thự.

Có người ngạc nhiên hỏi: "Đây là ai vậy?"

"Một người bạn của tôi." Tô Bạch Thanh nói.

Những người khác không bao giờ có thể nghĩ rằng người này chính là hệ thống Chủ đang quản lý họ, họ tự cho rằng người này cũng là một người làm nhiệm vụ và cười trêu chọc nói: "Trông đẹp trai quá."

"Chưa từng nhìn thấy, mới tới sao?"

"Hệ thống của anh phụ trách nhiệm vụ về lĩnh vực nào?"

Hệ thống Chủ không trả lời.

Sau khi kiểm tra một lượt, anh ta phát có một tiểu thế giới mà Tô Bạch Thanh cần đến, chương trình sẽ tự đưa ra nhiệm vụ và chuyển giao cho hệ thống của Tô Bạch Thanh.

Hành động ăn bánh chẻo của Tô Bạch Thanh khựng lại.

"Ký chủ, nhân vật trung tâm của thế giới này có hơi đặc biệt." Hệ thống vừa tra cứu thông tin về thế giới mới vừa nói: "Anh ta là một người xuyên việt."

Tô Bạch Thanh chớp chớp mắt: "Giống như bộ phim xuyên việt tôi đã từng xem, người hiện đại xuyên đến cổ đại?"

"Nơi chúng ta đến cũng không hẳn là cổ đại." Hệ thống nói: "Tình huống cụ thể của người xuyên việt đó khá phức tạp, tôi không thể giải thích rõ ràng cho cậu trong một khoảng thời gian ngắn, chờ đến khi ký chủ tiến vào tiểu thế giới, nắm được cốt truyện, cậu sẽ hiểu được thôi."

"Được."

Tô Bạch gật đầu, đẩy nhanh tốc độ ăn bánh chẻo.

Sau đó, cậu nhìn vào hệ thống Chủ và mỉm cười: "Tôi vốn tưởng rằng mình có thể nếm thử bánh chẻo do chính tay mình gói, kết quả là không có thời gian, anh nếm thử giúp tôi đi, nếu thấy rằng bánh chẻo của tôi quá xấu xí, anh có thể ăn bánh chẻo của người khác gói."

"Tôi không cần nếm thử."

Ngay khi hệ thống Chủ nói xong câu này, Tô Bạch Thanh đã biến mất trước mặt anh ta.

*

Lò sưởi trong phòng lặng lẽ cháy, phản chiếu màu sắc ấm áp của tấm thảm mềm mại, Albert đứng trước cửa sổ, hai tay vịn vào khung cửa sổ, lo lắng và mong đợi nhìn ra bên ngoài.

Với thân phận là con trai của Quốc Vương, trong ngày hôm nay, số phận của Albert đã được định đoạt.

Anh ta sẽ bị đưa đến một đất nước láng giềng để liên hôn.

Albert được sinh ra do Quốc Vương bị một Succubus quyến rũ, trong người anh ta mang dòng máu của Succubus, người đáng khinh bỉ nhất trong số những đứa con của Bệ hạ.

Quốc Vương không hề bận tâm đến dòng máu anh ta đang mang trong người mà vẫn nuôi nấng anh ta, cho anh ta hưởng thụ đãi ngộ như những Vương Tử khác, Albert lẽ ra phải trả ơn Quốc Vương bằng cuộc hôn nhân của mình.

Nhưng anh ta đã gặp được một chàng trai trẻ từ khu ổ chuột.

Chàng trai trẻ không có gia đình, không có tài sản, cũng không có một chút tài năng phép thuật nào cả, chỉ làm công việc bình thường, sống một cuộc sống nghèo khó, nhưng Albert không kiềm chế được mà yêu người đó.

Anh ta không hề muốn làm phu nhân Công tước của một đất nước có sức mạnh hùng hậu mà chỉ muốn ở bên người thanh niên đó, cam tâm tình nguyện sống một cuộc sống nghèo khó.

Albert sử dụng phép thuật để gửi tin nhắn cho người mình yêu thông qua một sứ giả đưa tin, trong thư anh ta nói rằng mình sắp phải kết hôn, nhưng anh ta không muốn đến đó và hỏi rằng chàng trai trẻ có sẵn lòng đưa anh ta đi không.

Sau đó, Albert đứng đợi chờ cửa sổ, háo hức mong chờ tin tức.

Mặt trăng dần nhô cao trên tòa thành, Albert không đợi được sự hồi âm, trái tim nóng bỏng của anh ta cũng dần nguội lạnh.

Có thể chàng trai trẻ đang sợ hãi.

Albert biết rằng chàng trai trẻ không hề có tài năng phép thuật, việc bỏ trốn sẽ do Albert sắp xếp, chàng trai trẻ không cần phải làm gì, nhưng một khi lựa chọn bỏ trốn với Albert thì chàng trai trẻ sẽ phải mang trọng tội trên lưng.

Sau này chỉ có thể trốn đông trốn tây, người ta không đồng ý cũng là điều đương nhiên.

Nhưng nếu cứ như vậy, Albert sẽ phải liên hôn.

Mặc dù xét về mặt tình cảm, sự lựa chọn của chàng trai trẻ là có thể tha thứ, nhưng Albert vẫn không khỏi cảm thấy đau buồn và thất vọng, sự lo lắng và mong đợi trong mắt anh ta từ từ biến mất, anh ta buông tay ra khỏi khung cửa sổ, xoay người chuẩn bị trở về phòng.

Đột nhiên, phía sau cửa sổ có tiếng ném đá.

Albert ngạc nhiên quay lại, anh ta nhìn thấy một bàn tay dính bùn trên bậu cửa sổ.

Ngay sau đó, bàn tay đặt trên bệ cửa sổ gồng chặt, Tô Bạch Thanh trèo lên và quỳ trên bệ cửa sổ.

Mái tóc màu đen, đôi mắt màu đỏ và cách cậu mỉm cười nhìn Albert làm cho Albert phải nín thở.

"Tô." Ngay sau đó, Albert phát ra một giọng nói ngạc nhiên vui mừng không thôi, anh ta nhảy nhót như một con chim sơn ca, nhanh chóng đi về phía cửa sổ, nắm lấy tay Tô Bạch Thanh, không hề quan tâm đến bụi bẩn dính trên đó: "Tòa thành được canh gác nghiêm ngặt, làm sao mà anh bò lên đây được?"

"Ngay khi nhận được thư của anh, tôi muốn đưa anh ra khỏi cái l*иg này ngay lập tức." Tô Bạch Thanh trìu mến nhìn chằm chằm anh ta: "Cũng may là trước đây tôi đã ở khu ổ chuột, quen biết được rất nhiều người nên đã tìm ra được cách để lẻn vào đây."

Tô Bạch Thanh nắm tay Albert, muốn đưa anh ta đi: "Để khi khác tôi nói rõ mọi chuyện cho anh nghe, chúng ta nên rời khỏi đây trước đã."

"Ừ."

Hai má Albert ửng đỏ, ánh mắt tràn đầy sự vui mừng, anh ta mãnh liệt gật đầu.

Một người bình thường không hề có tài năng phép thuật mà lại có thể lẻn vào tòa thành của Vương Tử đây là điều không thể, cho dù có dùng cách gì đi chăng nữa, nhưng người mà Albert yêu không chỉ quyết định đưa anh ta đi, mà còn liều mạng trực tiếp lẻn vào tìm anh ta, Albert đã bị choáng ngợp bởi sự ngạc nhiên và vui mừng cho nên không có suy nghĩ gì.

Trong phòng, trên bàn có những chân nến lộng lẫy và trái cây tươi mới, chiếc giường to lớn có màn che mềm mại như mây, nhưng Albert không hề lưu luyến chút nào, anh ta không thèm quay đầu liếc mắt nhìn, cứ thế bỏ trốn cùng Tô Bạch Thanh không hề do dự một chút nào.

Trái tim Albert đập rất nhanh, anh ta không nhịn mà che ngực lại, trong lòng anh ta không hề cảm thấy sợ hãi mà chỉ có sự hưng phấn và mong đợi về một tương lai.

Họ chạy ra khỏi thành nội, đi thẳng đến khu ổ chuột quen thuộc của Tô Bạch Thanh, cuối cùng họ cũng có thể thả lỏng một chút.

Ánh đèn của khu ổ chuột lờ mờ, trong hoàn cảnh này, đôi mắt màu đỏ của Tô Bạch Thanh lộ ra ý vị tà ác, nhưng Albert chỉ đỏ mặt và nhìn cậu với ánh mắt si mê: "Tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?"

Tô Bạch Thanh cười như không cười nhìn anh ta, sự thâm tình trong mắt cậu dần dần biến mất, trở thành ánh mắt nhìn con mồi.

Albert dần dần cảm thấy có gì đó không ổn, thấp thỏm hỏi: "Tô?"

"Để lừa anh ra khỏi sự bảo vệ của Hoàng tộc quả thực là điều không hề dễ dàng." Tô Bạch Thanh mím môi, ý vị tà ác trong đôi đồng tử đỏ của cậu càng nặng nề hơn: "Tiếp theo, đương nhiên anh sẽ nằm trong bụng tôi rồi."

Albert chưa kịp phản ứng lại thì đã nhìn thấy những hoa văn ma thuật màu đỏ sẫm xuất hiện trên da thịt của Tô Bạch Thanh, đôi cánh rồng đen như mực dang rộng sau lưng dưới ánh trăng mờ ảo.

"Lại một con mồi khác tới tay." Giọng nói của Tô Bạch Thanh tràn đầy sự khoái trá.

Đồng tử của Albert lập tức nheo lại.

"... Anh không phải là người của Nhân tộc!" Mặt tái mét Albert không còn một giọt máu, như thể vừa được sơn lên một lớp sơn màu trắng, giọng nói càng lúc càng run rẩy, ngay cả cơ thể cũng run rẩy lùi về sau: "Anh là người trong lệnh truy nã, Ma long đã bắt cóc rất nhiều người?"

"Đúng vậy."

Tô Bạch Thanh búng ngón tay, Albert còn đang định nói thì trực tiếp ngất đi.

Rất nhanh sau đó, Tô Bạch Thanh trở về nguyên hình, Ma long dữ tợn to lớn màu đen vỗ cánh, dùng móng vuốt quắt lấy Albert đang bất tỉnh và bay về sào huyệt của mình.

Trong thành nội có rất nhiều kỵ sĩ và pháp sư mạnh mẽ, Tô Bạch Thanh bay lên những tầng mây rất cao, sử dụng pháp Ma long ẩn mình để không bị những người khác phát hiện.

Khi đã đi xa khỏi thành trì, bay qua một số thị trấn nông thôn, Tô Bạch Thanh cũng không cần phải cảnh giác như vậy nữa, cậu có thể bay thấp hơn.

"Là Ma long?"

"Ma long tới rồi, mau chạy đi!"

Có người ngẩng đầu lên nhìn thấy thân rồng khổng lồ, phát ra âm thanh sợ hãi và chạy trốn tán loạn.

Giữa những giọng nói sợ hãi này, Tô Bạch Thanh bay về sào huyệt của mình và thả Albert xuống.

Trong sào huyệt còn có những người khác, chính vì Tô Bạch Thanh đã bắt họ đi cho nên cậu mới có tên trong lệnh truy nã.

Những người này đều bị tiếng động được tạo ra khi Tô Bạch Thanh trở về đánh thức, họ bị trói, nhìn Tô Bạch Thanh với những ánh mắt có cảm xúc nhau, Tô Bạch Thanh đặt Albert đang bất tỉnh vào giữa, sau đó lại biến thành hình người, uể oải nhéo nhéo vai.

Tô Bạch Thanh không phải huyết mạch thuần chủng của Long tộc, duy trì hình rồng trong khoảng thời dài sẽ cảm thấy mệt mỏi.

Tiếp theo, Tô Bạch Thanh chỉ cần đợi dũng sĩ dũng cảm đã đánh bại cậu tìm đến đây.

Theo cốt truyện, Quốc Vương sẽ sớm phát hiện ra Albert đã mất tích, Ma long tội ác chồng chất vậy mà còn dám bắt cóc Vương Tử điện hạ tôn quý, Quốc Vương không thể chịu đựng được nữa, kêu gọi các dũng sĩ để họ cùng nhau đánh bại Ma long.

Vì Albert sẽ liên hôn với một đất nước láng giềng, cho nên đất nước láng giềng đó cũng tham dự vào chuyện này, dũng sĩ nào trở về với cái đầu của Ma long sẽ được cả hai đất nước thưởng hậu hĩnh.

Nhân vật trung tâm của thế giới này cũng sẽ gia nhập hàng ngũ đánh bại Ma long.

Đánh bại Ma long, điều sẽ trở thành thành tích đầu tiên mà nhân vật trung tâm nhận được khi xuyên việt đến thế giới này!