Chương 132-2

Tô Bạch Thanh hỏi lại lần nữa: "Anh có muốn uống gì đó không?"

"Có." Hệ thống Chủ nói.

Tô Bạch Thanh lấy một lon nước cam, đi đến ghế sô pha đưa cho anh ta, sau đó cậu ngồi đối diện hệ thống Chủ: "Cho dù tôi đưa ra bất kỳ yêu cầu gì, anh đều giúp tôi hoàn thành phải không?"

"Không thể." Hệ thống chính bật lon nước cam và nói với giọng vô cảm: "Còn phải tùy vào từng yêu cầu."

Tô Bạch Thanh ngập ngừng nói: "Tôi yêu cầu anh cho tôi trực tiếp trở về nhà có được không?"

Không biết bây giờ người nhà và bạn bè của cậu ra sao rồi.

Hệ thống Chủ cầm lon nước cam trên tay và lắc đầu: "Không được."

"Trong hệ thống của các anh không có quy tắc thăng chức, tăng lương sao?" Nếu không thể đạt được điều mình muốn, Tô Bạch Thanh sẽ tranh thủ giành phúc lợi cho hệ thống 077: "Tôi hy vọng hệ thống 077 có thể được thăng chức, tăng lương."

Tô Bạch Thanh đã có được cơ hội quý giá như vậy, thế mà cậu còn nghĩ đến nó, hệ thống cảm động lên tiếng: "Ký chủ..."

Nghe thấy âm thanh này của hệ thống, ai cũng có thể tưởng tượng ra bộ dạng nước mắt lưng tròng của nó.

"Toàn bộ hệ thống, trong đó có cả tôi đều phục vụ cho Chủ Thần." Hệ thống Chủ nói: "Không có một tràng quy tắc như trong công việc của con người."

Tô Bạch Thanh cau mày: "Những hệ thống này làm việc không có thưởng, nhưng nếu làm không sẽ bị phạt?"

"Chủ Thần ban cho họ sinh mệnh, cái giá họ phải trả là làm thật tốt công việc của mình, duy trì sự ổn định cho tiểu thế giới." Hệ thống Chủ lãm đạm nói: "Nếu làm không tốt, thu hồi sinh mệnh của họ là điều đương nhiên."

Tô Bạch Thanh nói: "Vậy thì tôi muốn hệ thống 077 sẽ không bao giờ bị trừng phạt."

Hệ thống Chủ hơi khựng lại và nói: "Tôi không thể bảo đảm điều này, nếu Chủ Thần muốn lấy lại sinh mệnh của nó, tôi cũng không thể ngăn cản."

Tô Bạch Thanh có hơi mất hứng: "Đó là tất cả những gì tôi muốn, tất cả đều không được sao?"

"Tôi có thể thử xin ý kiến của Chủ Thần." Hệ thống Chủ nói.

Ngay sau đó, hệ thống Chủ nhắm mắt lại.

Vậy là có thể xin ý kiến của Chủ Thần?

Tô Bạch Thanh tò mò nhìn chằm chằm hệ thống Chủ ngồi đối diện mình, nhưng ngay sau đó đôi mắt xanh lam của anh ta lại mở ra.

"Đã xin ý kiến được rồi?" Tô Bạch Thanh ngạc nhiên hỏi.

"Không phải."

Mỗi lần Tô Bạch Thanh kết thúc hành trình ở tiểu thế giới, cảm xúc dao động của Chủ Thần càng ngày càng rõ ràng, hệ thống Chủ cảm thấy cần phải chú ý đến vấn đề này: "Tôi có một vấn đề muốn hỏi, cậu có nguyện ý gặp Chủ Thần không?"

Hệ thống 077 đang định ngăn cản thì Tô Bạch Thanh đã nói đồng ý: "Có thể."

Hệ thống sợ ngây người.

Sau khi lấy lại tinh thần nó vội vàng khuyên nhủ cậu: "Ký chủ hãy suy nghĩ kỹ một chút, Chủ Thần rất đáng sợ!"

"Chỉ là tôi tò mò mà thôi, người được gọi là Chủ Thần, người tôi chưa từng thấy mặt nhưng lại làm cho cậu sợ hãi như vậy rốt cuộc có bộ dạng như thế nào, tôi cũng rất tò mò về người trực tiếp lãnh đạo tôi." Từ khi nghe thấy hệ thống miêu tả sơ qua về Chủ Thần, ý định muốn gặp mặt Chủ Thần lập tức nảy sinh trong đầu Tô Bạch Thanh, cậu nhẹ nhàng an ủi nó: "Cậu cứ đợi ở đây, tôi không sợ Chủ Thần, cậu không cần lo lắng cho tôi."

Hệ thống Chủ vươn tay ra: "Nếu nguyện ý đi gặp Chủ Thần, lập tức nắm lấy tay tôi."

Tô Bạch Thanh gật đầu, vươn tay ra nắm lấy tay anh ta.

Ngay sau đó, trước mắt Tô Bạch Thanh tối sầm lại.

*

"Ký chủ."

"Ký chủ?"

Tô Bạch Thanh đột nhiên mở mắt ra, thở hổn hển, như thể vừa tỉnh lại sau một giấc mơ rất dài, ánh mắt không có tiêu điểm nhìn về phía trước, không biết hôm nay là ngày bao nhiêu.

"Ký chủ, cậu đã nhìn thấy Chủ Thần rồi sao?"

Âm thanh của hệ thống kéo tâm trí của Tô Bạch Thanh trở về thực tại.

Cậu từ từ nhận ra mình đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách của biệt thự, hệ thống Chủ không còn ngồi đối diện cậu nữa, trên bàn trà chỉ còn lại lon nước cam đang uống dở, điều này nhắc nhở Tô Bạch Thanh rằng cuộc nói chuyện và cái nắm tay giữa cậu và hệ thống Chủ đều không phải là mơ.

"Tôi đã nhìn thấy Chủ Thần?" Tô Bạch Thanh nghi ngờ hỏi.

"Đừng nói là ký chủ, ngay cả tôi cũng không thể nhìn thẳng vào Chủ Thần." Hệ thống nói: "Khi nhìn thấy Chủ Thần, suy nghĩ của ký chủ sẽ bị phá vỡ, ký ước về Chủ Thần cũng không được bảo toàn hoàn chỉnh, đoạn ký ức mà ký chủ đã bị mất chắc chắn sẽ hồi phục lại trong một khoảng thời gian nào đó."

"Hộc hộc hộc."

Tô Bạch Thanh thở hổn hển, cậu vẫn chưa bình tĩnh lại, nhịp tim cũng đập nhanh hơn bình thường, cậu nhẹ giọng hỏi: "Hệ thống Chủ thì sao?"

"Đã xảy ra chuyện lớn, hệ thống Chủ phải toàn lực xử lý chuyện này, vì vậy một phần chương trình ở đây bị thu hồi lại." Hệ thống nói.

Trực giác mách bảo Tô Bạch Thanh rằng hệ thống Chủ phải dùng toàn lực để xử công việc như vậy, điều này có liên quan đến Chủ Thần.

Cậu cố gắng hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian cậu gặp Chủ Thần, nhưng chỉ có những hình ảnh rời rạc lẻ tẻ xuất hiện trong tâm trí cậu.

Đó sao trời rộng lớn, bóng người ở trung tâm không thể nhìn rõ, thế nhưng người đó đã mở mắt liếc nhìn Tô Bạch Thanh.

Chỉ nghĩ đến những chi tiết nhỏ nhặt như vậy mà tinh thần của Tô Bạch Thanh đã có hơi không thể chịu nổi, dòng hồi tưởng bị cắt đứt, cậu nằm ngửa trên ghế sô pha.

"Có phải Chủ Thần rất đáng sợ không?" Hệ thống khuyên nhủ: "Sau này ký chủ tốt nhất không nên tò mò về Chủ Thần nữa và hãy cẩn thận khi đối mặt với hệ thống Chủ."

Tô Bạch Thanh đang nằm trên ghế sô pha cười lắc đầu: "Tôi vẫn không hề cảm thấy Chủ Thần đáng sợ."

"Chỉ cảm thấy rất tuyệt."

*

Hệ thống Chủ đưa Tô Bạch Thanh đi gặp Chủ Thần, mục đích chính của anh ta là để xem Chủ Thần sẽ có phản ứng gì.

Nhưng anh ta không ngờ Chủ Thần lại có phản ứng lớn như vậy.

Bình thường, Chủ Thần vẫn luôn ở trạng thái ngủ say, thỉnh thoảng hoạt động tư duy, phản ứng lại với một số sự việc nhưng vẫn luôn nhắm chặt mắt, thế mà khi gặp mặt Tô Bạch Thanh, Chủ Thần thật sự mở mắt ra nhìn cậu.

Tình thế này không thể nói là không nghiêm trọng, hệ thống Chủ đã phải toàn lực xử lý trong một khoảng thời gian rất lâu thì Chủ Thần mới bình lại và trở lại giấc ngủ.

Lúc này, trong không gian Tô Bạch Thanh đang sống đã chuyển từ mùa đông sang mùa xuân, tháng Giêng là Tết Nguyên Đán của Trung Quốc.

Nhiệm vụ tiếp theo của Tô Bạch Thanh cũng sẽ đến.

Hệ thống Chủ lại tròng bộ dạng của Nam Nguyên lên luồng dữ liệu, đi đến tọa độ của Tô Bạch Thanh, anh ta thấy Tô Bạch Thanh đang làm bánh chẻo trong phòng khách cùng những người làm nhiệm vụ khác, ngoài cửa sổ, tuyết trắng phủ trĩu cành mận lên, trên cửa kính dán đồ trang trí Tết màu đỏ hình bông hoa mua từ cửa hàng.

Danh tiếng của Tô Bạch Thanh từ lâu đã lan truyền trong không gian Chủ Thần, cậu được rất nhiều người làm nhiệm vụ biết đến, Tô Bạch Thanh được những người khác dạy làm bánh chẻo, nhưng bánh chẻo mà cậu gói thực sự không được đẹp mắt, chúng có hình thù rất kỳ quái.

Nồi bánh chẻo thứ nhất vừa ra lò, Tô Bạch Thanh lập tức từ bỏ việc tiếp tục làm bánh chẻo, cậu đi vào phòng bếp múc đầy một bát bánh chẻo, vừa ăn vừa đi tới phòng khách ngồi trước tivi, xem một người làm nhiệm vụ chơi game.

Hệ thống Chủ thu thập thông tin của tất cả những người làm nhiệm vụ, dựa theo chương trình phân tích, một người được quả giáo nghiêm khắc như Tô Bạch Thanh, chắc chắn chưa bao giờ được làm hành động vừa ăn uống và xem người khác chơi game.

Tô Bạch Thanh vốn không chơi game, nhưng bây giờ khi nhìn người khác chơi game, cậu vẫn có chỉ điểm vài câu.

Xem ra từ khi kết thúc thế giới trước cho đến bây giờ, Tô Bạch Thanh đã chơi game rất nhiều.

Lúc này, Tô Bạch Thanh mỉm cười, như thể vừa ăn được cái bánh chẻo có nhân là tiền xu ở bên trong.