Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hoá Thân Thành Bùn Nhơ Làm Ô Nhiễm Trân Bảo

Chương 118-5:

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Thật buồn cười.” Hoa Tỳ Châu thản nhiên cười nói, “Thì ra không riêng gì Tô Bạch Thanh ở trên mạng giả bộ khác phái, ngay cả cậu cũng vậy, hai người các cậu còn đến gần nhau, hơn nữa cậu càng lợi hại hơn.”

“Không đúng.” Cố Cảnh Nhược kéo khóe môi, “Em không lợi hại bằng anh ấy.”

Hoa Tỳ Châu nghe vậy trầm mặc.

Ta quả thật coi ngươi là bằng hữu. Cố Cảnh Nhược đồng thời mở ra hai kỹ năng:

Không biết ngươi có ý nghĩ này hay không.

Đôi mắt đen phía sau kính Hoa Tỳ Châu hơi dao động, tựa hồ hồi tưởng lại tình bạn giữa mình và Mộng Quang Cảnh.

Tại nhiệm vụ hoàn thành, chân chính đạt được mị lực quang hoàn kia một khắc, Cố Cảnh Nhược nhìn thấy Hoa Tỳ Châu thoát ly kỹ năng ảnh hưởng, lộ ra so với lúc trước còn muốn phản cảm thần sắc.

Tô Bạch Thanh là vì mộng quang cảnh mà theo đuổi hắn.

Lợi dụng hắn.

Nghĩ đến chuyện này, Hoa Tỳ Châu thậm chí nhịn không được đối với mộng quang cảnh sinh ra ác cảm, tình bạn ở đâu ra.

Chờ hoạt động kết thúc, tôi sẽ đưa Tô Bạch Thanh về Dung Thành. Cố Cảnh Nhược nói, “Hy vọng anh không ngăn cản.”

“Chuyện giữa chúng ta còn chưa kết thúc.” Hoa Tỳ Châu nhìn Cố Cảnh Nhược bây giờ, không hiểu sao càng nhìn càng không thoải mái, mày nhíu lại.

Ý tứ của Hoa Tỳ Châu rất rõ ràng.

Sắc mặt Cố Cảnh Nhược lạnh lùng, đang chuẩn bị nói chuyện, kết quả phản ứng lại một chuyện.

Hắn không có sử dụng mị lực quang hoàn, kỹ năng này như thế nào vẫn mở.

Thanh âm của Hoa Tỳ Châu cắt đứt suy nghĩ của Cố Cảnh Nhược: “Thời gian ở Dung Thành, anh cho rằng em chỉ tham gia một cuộc giao lưu hữu nghị sao.”

Nói xong câu đó, Hoa Tỳ Châu liền lẳng lặng nhìn Cố Cảnh Nhược.

Cũng không lâu lắm, chuông điện thoại di động của Cố Cảnh Nhược vang lên, sắc mặt anh khẽ biến nhìn Hoa Tỳ Châu, đồng thời cầm lấy điện thoại di động, trên màn hình hiển thị người gọi là cha Giản.

“Chuyện của hai người, tôi đã điều tra rõ ràng.” Hoa Tỳ Châu cười cười, “Con trai ruột của Giản gia vừa tìm về.”

Em muốn yêu đương, vẫn nên qua cửa nhà trước thì tốt hơn.

Cố Cảnh Nhược nhận điện thoại, giọng chất vấn của cha Giản truyền ra: “Con mang theo Tô Bạch Thanh lặng lẽ chạy tới Yến Kinh?”

*

Tô Bạch Thanh nhắm mắt lại.

Từ vừa rồi bắt đầu, hắn liền liên tục không ngừng nghe được tạp âm, còn có loáng thoáng tiếng người.

Là giọng Cố Cảnh Nhược: “Sao anh không nói trước cho em biết, hào quang mị lực là kỹ năng bị động thường trú?”

Ký chủ vẫn chưa hỏi. “Hệ thống của Cố Cảnh Nhược nói.

Bước chân Tô Bạch Thanh dừng một chút.

Đây là hắn lần đầu tiên nghe được Cố Cảnh Nhược hệ thống thanh âm.

Hắn làm sao có thể nghe được?

Còn có giọng nói của Cố Cảnh Nhược.

Cố Cảnh Nhược lại không ở đây.

[Ký chủ tiêu phí điểm thưởng, có thể tắt kỹ năng.] Hệ thống của Cố Cảnh Nhược nói.

Không cần trước. Tâm tình Cố Cảnh Nhược tựa hồ không ổn định, “Mang theo hào quang mị lực càng tiện cho em giải quyết phiền toái trong nhà.”

Tô Bạch Thanh nghe những âm thanh này, ngay cả nhân viên công tác đối với hắn nói cái gì cũng không lưu ý.

Hắn đi ở nhân viên công tác phía sau, nhân viên công tác mở ra một cánh cửa, Tô Bạch Thanh không có nghĩ nhiều liền đi vào.

Ngay sau đó, cửa phòng đóng lại sau lưng Tô Bạch Thanh.

Tiếng đóng cửa đánh thức Tô Bạch Thanh, hắn ngẩng đầu lên, thấy trong phòng chỉ có Thành Đại.

“Nhìn kìa.” Thành Đại ngồi trên ghế, khóe miệng mang theo vết thương rõ ràng, “Cậu đánh.”

Thành Đại bây giờ đây vẫn là hiệu quả sau khi trang điểm, nếu tẩy trang, vết thương trên mặt hắn sẽ nghiêm trọng hơn nhiều so với lúc này.

Tô Bạch Thanh lập tức muốn xoay người mở cửa rời đi, kết quả tạp âm trong đầu chợt vang lên, Tô Bạch Thanh một trận đau đầu.

Anh lại nghe thấy âm thanh của Cố Cảnh Nhược.

“Ký chủ, bản hệ thống xuất hiện một chút trục trặc, ký chủ trên người mị lực hào quang đột nhiên biến mất, thỉnh ký chủ an tâm một chút chớ nóng nảy, chờ đợi hệ thống chữa trị.”

So với hào quang mị lực của mình đột nhiên biến mất, Cố Cảnh Nhược càng bất ngờ hơn chính là: “Anh còn có thể trục trặc?”



Bởi vì thình lình đau đầu, Tô Bạch Thanh đứng tại chỗ.

Thành Đại đi tới trước mặt hắn, tháo khẩu trang của hắn ra.

Thành Đại không biết tình hình trong hội trường lúc trước, cũng lười tìm hiểu chuyện trò chơi.

Ngay cả cái tên Mèo Trắng cũng không biết.

Thành Đại vốn định dọa Tô Bạch Thanh một chút, uy hϊếp một chút, như vậy lá gan nhỏ nữ sinh rất dễ dàng đe dọa.

Uy hϊếp qua đi, Thành Đại thuận thế đề nghị mời Tô Bạch Thanh ăn cơm tối, chỉ cần như vậy, chuyện Tô Bạch Thanh đánh người liền xóa bỏ, nữ sinh bị dọa tuyệt đối sẽ đáp ứng.

Nhưng mà, Thành Đại nhìn Tô Bạch Thanh, trong mắt dần dần hiện lên si mê, ngay cả nói cũng không nên lời.

Hắn cảm giác Tô Bạch Thanh so với lúc trước gặp mặt, trở nên càng thêm hấp dẫn người.

Tô Bạch Thanh đau đầu hơi chút khá hơn một chút, nhưng bắt đầu choáng váng đầu nghiêm trọng.

Tô Bạch Thanh bị cảm mạo nặng, vốn là không thoải mái, như vậy quả thực là họa vô đơn chí, ánh mắt Tô Bạch Thanh đần độn, Thành Đại giơ tay lên muốn vuốt ve mặt của hắn, Tô Bạch Thanh cũng không ý thức được.

Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

Thành Đại cuống quít thu tay lại nói: “Mời vào.

Nhân viên công tác mở cửa: “Thành tiên sinh, anh có thể cùng cộng sự lên sân khấu.”
« Chương TrướcChương Tiếp »