Chương 59-2:

Lúc này, Ngũ Hoàng Tử mặt đầy vẻ khó tin lảo đảo chạy tới, cậu ta cứ nhìn chằm chằm Tô Bạch Thanh trên giường mà quên chú ý dưới chân nên bị vấp vào thảm ngã nhào lên giường.

Ngay sau đó, Tô Bạch Thanh bóp cổ cậu ta. Ở trên tàu vũ trụ toàn là Trùng tộc, Tô Bạch Thanh không thể yên tâm ngủ.

Tô Bạch Thanh vốn định giữ cảnh giác cao độ, nhưng vì chưa thể dung hợp hoàn toàn với Vương Trùng nên trái tim bị đâm thủng của cậu chưa thể khôi phục hoàn toàn, hôm nay phải quan sát tình huống xung quanh trên tàu vũ trụ, cũng tiêu hao rất nhiều sức lực của Tô Bạch Thanh, cơ thể suy yếu, cậu cũng bất giác ngủ thϊếp đi.

Rốt cuộc là ai.

Rõ ràng trước khi ngủ cậu đã cảnh cáo A Nặc Nhĩ Đức không được cho bất kỳ tên Trùng tộc nào vào phòng này, bản thân A Nặc Nhĩ Đức cũng không được.

Bởi vì Tô Bạch Thanh nằm ở trong phòng này nên cấp dưới của Thần Tinh Lễ hơi nghi ngờ cậu, thấy Tô Bạch Thanh bóp cổ Ngũ Hoàng Tử, bọn họ lập tức muốn xông lên cứu viện, đôi mắt màu lan tử la của Thần Tinh Lễ lại nhìn qua, ý bảo bọn họ không nên cử động.

"Không cần căng thẳng." Thần Tinh Lễ dịu dàng cầm lấy tay Tô Bạch Thanh, âm thanh trấn an vang lên: "Là bọn ta."

***

Phát hiện Ngũ Hoàng Tử bị mình bóp cổ đến nỗi mặt đỏ bừng, Tô Bạch Thanh lập tức buông tay, Ngũ Hoàng Tử nằm trên giường không ngừng thở dốc, há to mồm hớp lấy không khí.

"Xin lỗi." Tô Bạch Thanh nói: "Tôi tưởng là Trùng tộc tới gần giường, không ngờ lại là điện hạ."

Những người khác vốn cũng hiểu tính cậu, nhưng kiểu nói chuyện này của Tô Bạch Thanh vẫn khiến người khác cau mày, dường như trong mắt cậu việc suýt sát hại Ngũ điện hạ chỉ chuyện nhỏ không quan trọng.

Bản thân vất vả lắm mới thoát khỏi nguy hiểm, vậy mà suýt chút nữa bị bóp chết, nếu đổi lại là người khác ra tay, Ngũ Hoàng Tử đã sớm tức giận rồi, nhưng người trước mặt là Tô Bạch Thanh, Ngũ Hoàng Tử không chút cảm xúc không ngừng đánh giá Tô Bạch Thanh, ánh mắt chủ yếu nhìn xung quanh ngực Tô Bạch Thanh.

Trước đây, cậu ta đã tận mắt thấy chỗ đó bị đâm thủng một lỗ lớn. Hiện tại lại giống như không có chuyện gì xảy ra.

Thần Tinh Lễ cũng không vì em trai mình, nói với Tô Bạch Thanh: "Cậu rơi vào tay Trùng tộc chắc chắn đã chịu rất nhiều gian khổ, bây giờ không sao rồi, bọn ta sẽ cứu cậu ra ngoài."

Nhắc tới chuyện mình rơi vào tay Trùng tộc, mặt Tô Bạch Thanh lóe lên vẻ nhục nhã.

"Sao điện hạ lại ở trên tàu vũ trụ này."

"Đội quân của ta bị Trùng tộc bao vây, bọn chúng bắt Ngũ Hoàng Đệ làm con tin." Thần Tinh Lễ giải thích: "Vậy nên ta dẫn người lẻn vào tàu vũ trụ, nghĩ cách cứu Ngũ Hoàng Đệ, đồng thời tiến hành phá hỏng tàu vũ trụ từ bên trong, tìm nơi để đột phá."

Tô Bạch Thanh cười lạnh, quả nhiên A Nặc Nhĩ Đức gạt cậu giấu Ngũ Hoàng Tử đi.

"Tôi biết cách phá hỏng tàu vũ trụ." Tô Bạch Thanh đã thăm dò đại khái tình hình bên trong tàu vũ trụ: "Tôi có thể dẫn điện hạ đến đó."

"Tại sao cậu lại am hiểu về tàu vũ trụ của A Nặc Nhĩ Đức như vậy?" Cấp dưới của Thần Tinh Lễ nghi ngờ nói: "Hơn nữa, tại sao cậu có thể bình an vô sự trong tàu vũ trụ của A Nặc Nhĩ Đức, mong cậu có thể giải thích chuyện này."

Thần Tinh Lễ hơi khựng lại.

Những điểm đáng ngờ này, quả thật phải tìm hiểu.

Hắn muốn tin tưởng Tô Bạch Thanh, nhưng lý trí nhắc nhở, Thần Tinh Lễ phải chịu trách nhiệm với mạng sống của cấp dưới và em trai, không thể vì một câu của Tô Bạch Thanh mà mạo hiểm mang theo bọn họ.

"Tô Bạch Thanh không cần giải thích với mấy người." Không phải Tô Bạch Thanh kích động cãi lại, mà là Ngũ Hoàng Tử: "Lúc ta bị bắt đi, mấy người ở đâu? Nếu không phải bị Trùng tộc bao vây, bây giờ mấy người cũng không tìm được ta, còn những Omega khác nữa."

Ngũ Hoàng Tử nhớ ra, A Nặc Nhĩ Đức tự dưng thả những người khác, là do Tô Bạch Thanh.

"Không có Tô Bạch Thanh thì những người đó sớm đã bị tinh đạo bán đi rồi.”

Bán đến đâu chắc chắn cũng sẽ bị tinh đạo ngược đãi thê thảm."

Ngũ Hoàng Tử duỗi tay chắn trước mặt Tô Bạch Thanh, trừng mắt nhìn những người khác, bộ ngực yếu ớt không ngừng phập phồng: "Tô Bạch Thanh vì cứu chúng ta mà suýt mất mạng, mấy người không có tư cách nói cậu ấy."

"Điện hạ hiểu lầm rồi." Tô Bạch Thanh nhẹ giọng nói: "Tôi nghĩ cách chạy trốn, chủ yếu là vì bản thân thôi, không liên quan đến bọn họ." Cậu không muốn mang tiếng tốt.