Chương 3: Vũ Châu cô nương
Hòa Thân sục sạo tìm kiếm trong biển người ở khu vực miếu Thành Hoàng, hồi lâu vẫn chưa tìm thấy bóng dáng của hai cô gái kia, hắn nôn nóng trèo lên một gốc cây cao, đưa tay che mắt dáo dác nhìn quanh, chỉ thấy bên dưới lúc nhúc đầu người, trong vòng mấy dặm xung quanh miếu Thành Hoàng chen chúc thiện nam tín nữ từ khắp nơi đổ về đây thắp nhang lễ phật, muốn tìm người chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Hòa Thân thất vọng leo trở xuống, Lưu Toàn cũng vừa chạy đến dưới gốc cây.
“… Thiếu gia… thiếu gia…, cậu bị sao vậy? Lúc thì chạy lung tung, lúc lại leo lên cây, cậu đừng dọa tiểu nhân chứ!” Lưu Toàn vừa thở hổn hển vừa quan tâm hỏi thăm.
Hòa Thân vốn định bịa ra một lý do nào đấy để giải thích, nhưng chợt nghĩ chuyện này sớm muộn gì cũng phải cho Lưu Toàn biết, cứ lấp lửng che giấu chi bằng kể rõ với hắn xem tên nô tài này có ý kiến hay gì không?
“Ta muốn tìm người, vừa rồi thoáng nhìn qua thấy rất quen, muốn biết đó có phải là bạn cũ trước đây hay không?” Hòa Thân vuốt lại y phục, cất tiếng giải thích cho hành động kỳ quặc của mình.
“Thiếu gia, có phải cậu định tìm hai người đứng chọn mua quạt vừa nãy?” Lưu Toàn mỉm cười hỏi.
“Đúng rồi! Ngươi nhìn thấy họ à? Họ đang ở đâu thế?” Hòa Thân mừng rỡ reo lên, lòng khắp khởi hy vọng.
“Vừa rồi khi thiếu gia ngồi xem tướng cứ lén nhìn về phía họ nên tiểu nhân mới chú ý… Giờ họ đang ở đâu thì tiểu nhân không biết.” Lưu Toàn ấp a ấp úng phân bua.
Hòa Thân nghe câu trả lời liền thất vọng, muốn mắng Lưu Toàn vài câu nhưng nghĩ tới hắn còn nhỏ tuổi, lại một lòng trung thành với mình nên bỏ qua lần này vậy.
“Thiếu gia, tiểu nhân thấy chúng ta nên vào trong miếu tìm thử xem. Thiếu gia nghĩ coi, họ đến đây chắc chắn không vì mua quạt đúng không nào? Tiểu nhân nghĩ chắc họ đến thắp nhang lễ phật.” Lưu Toàn cười hi hí đề nghị.
Một lời cảnh tỉnh người mê muội, tại sao mình lại không nghĩ tới điều này nhỉ?
“Giỏi lắm! Ngươi thông minh thật đấy! Về nhà ta sẽ thưởng cho ngươi.” Dứt lời, Hòa Thân kéo tay Lưu Toàn chạy nhanh vào miếu.
Lưu Toàn chạy theo sau lưng Hòa Thân, lại huyên thuyên hiến kế tiếp: “Thiếu gia, chúng ta không thể tìm khắp nơi được, nếu đó là hai nam tử thì nhất định xin phát tài cầu chức quan, chúng ta phải đến miếu Thần Tài và miếu Thổ Địa ở hướng tây mà tìm, nếu đó là hai cô nương thì nhất định muốn cầu xin bồ tát ban cho một đứa bé mập mạp, thế thì chúng ta nên đến miếu Quan Âm tìm kiếm…”
Hòa Thân nghe Lưu Toàn nói rất có lý, chỉ một điều hắn không đồng tình, cô nương ấy còn trẻ thế mà tìm bồ tát xin ban đứa bé mập mạp là sao chứ? Nhưng dù sao cũng phải cám ơn tên nô tài thông minh này, nếu bây giờ không phải đang bận tìm kiếm mỹ nhân, chắc Hòa Thân đã ôm chầm lấy Lưu Toàn hôn hắn vài cái rồi. Tên tiểu tử đúng là một báu vật! Xem ra Hòa Thân ta sau này còn rất nhiều chuyện cần cậy nhờ hắn đây.
Miếu Quan Âm vô cùng rộng lớn, ngay chánh điện là tượng Nam Hải Quan Thế Âm bồ tát, bên cạnh còn có Tống Tử quan âm, Thiên Thủ Thiên Nhãn quan âm, trong miếu toàn là phụ nữ đến khấn vái xin ban con ban phước lành, tiêu tai giải nạn. Hòa Thân và Lưu Toàn tìm tới tìm lui, cuối cùng trời cao không phụ lòng người, quả nhiên đã tìm được hai cô nương trong đám đông, con nha đầu nhỏ tuổi Hòa Thân chả thèm để mắt tới, hắn chỉ nhìn không chớp mắt vào cô tiểu thư kia.
Trong miếu nhang khói mịt mờ ảnh hưởng không nhỏ đến tầm nhìn của Hòa Thân, mất rất nhiều thời gian hắn mới ngắm rõ dung mạo kiều diễm của tiểu thư, đúng thật là một tuyệt sắc đại mỹ nhân.
Nàng chỉ vào khoảng mười sáu mười bảy tuổi, hình bóng mảnh mai nổi bật giữa đám đông, tuy khoác bên ngoài chiếc áo bào của nam tử nhưng vẫn không sao che khuất dáng vẻ yêu kiều thướt tha, với kinh nghiệm phong phú chiêm ngưỡng không biết bao nhiêu mỹ nữ của Hòa Thân từ kiếp trước, trong thoáng chốc vẫn bị tiểu mỹ nhân nữ cải nam trang trước mặt hớp hồn, máu nóng trong người sôi sùng sục. Hòa Thân nghĩ thầm: Nay nàng chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi mà đã quyến rũ đến vậy, lớn thêm tí nữa hiểu biết về chuyện trăng thanh gió mát thì trang nam tử nào đủ sức cưỡng lại cám dỗ đây?
Miếu Quan Âm chật kín người là vì những ai đến thắp nhang đều phải xếp hàng, theo thứ tự trước sau đến trước bồ tát dập đầu khấn vái, có như thế ước nguyện của họ mới linh nghiệm. Đóa sen vàng dưới tượng bồ tát tương truyền do Ngọc Hoàng Đại Đế dâng tặng, con người chỉ quỳ trước đóa sen khấn vái thì bồ tát mới nghe thấy được.
Lúc này đến lượt thiếu nữ kia đến trước tượng bồ tát khấn vái, Hòa Thân vội rẽ đám đông chen vào thu ngắn khoảng cách để ngắm nàng rõ hơn, chỉ thấy thiếu nữ bước nhẹ nhàng đến trước tượng bồ tát, quỳ xuống nhắm mắt chắp tay thành khẩn, đôi môi đỏ mộng khẽ mấp máy, tiểu nha đầu theo hầu lấy ra 3 cây nhang thắp lên rồi đưa cho thiếu nữ.
Hòa Thân mở to mắt nhìn chằm chằm vào thiếu nữ, chợt thấy hai hàng lệ lăn dài trên mặt nàng, Hòa Thân dấy lên cảm xúc thương hoa tiếc ngọc, hắn hận không thể lập tức xông tới ôm chầm lấy thiếu nữ, dịu dàng hỏi xem rốt cuộc nàng gặp phải chuyện buồn gì mà phải đến đây cầu xin bồ tát phù hộ? Nếu nàng cầu xin Hòa Thân này thì tốt biết mấy.
Chỉ là trước mặt bàn dân thiên hạ, Hòa Thân có ăn gan hùm cũng không dám làm vậy, hắn biết trong xã hội phong kiến nam nữ thụ thụ bất thân tuy không nằm trong văn bản luật lệ nhưng lại hà khắc hơn bất cứ điều luật nào, đừng tưởng xem phim thấy bọn địa chủ ác bá thường ức hϊếp gái nhà lành giữa ban ngày ban mặt mà lầm, nếu thằng ngu nào dám làm thử như trong phim thì bị đám đông lôi ra xé xác ngay chứ chẳng chơi.
Hòa Thân đứng yên không làm gì thì nóng ruột, muốn tiến gần hơn nghe thử tâm tư của nàng lại không dám, đang lúc bực bội giậm chân đùng đùng, Lưu Toàn quan sát cử chỉ thiếu gia nãy giờ, lại thò đầu ngó “hai người bạn quen từ trước” của thiếu gia đang quỳ trước tượng bồ tát một lúc, lờ mờ đoán ra vài phần, đôi mắt lóe sáng, nụ cười tinh ranh thoáng hiện nhanh rồi biến mất ngay.
Thiếu nữ kia rơi lệ xong, bắt đầu nấc lên thành tiếng, những người xung quanh đều thương cảm, trước lúc nàng đứng dậy đã nói câu cuối cùng, Hòa Thân nghe liếng thoáng được vài chữ, hình như là: “… Bồ tát ơi, xin người hãy cứu lấy Vũ Châu… tuyệt đối đừng để con…” Dù cho Hòa Thân cố dõng tai hết cỡ nhưng vế sau câu nói hắn không thể nào nghe được nữa, giờ hắn chỉ biết thiếu nữ kia tên Vũ Châu, còn Vũ Châu cô nương cầu xin bồ tát giúp điều gì thì hắn vẫn chưa biết.
Trên đường quay về, Vũ Châu trĩu nặng tâm sự lê bước nặng nhọc ở phía trước, tiểu nha đầu cúi gầm mặt lặng lẽ bám theo sau. Hòa Thân thấy mỹ nhân rời khỏi cũng không còn tâm trạng ở lại xem náo nhiệt, bèn gọi Lưu Toàn lưu luyến chưa muốn về, hai chủ tớ tiếp tục bám theo sau Vũ Châu.
Hòa Thân vừa bước đi vừa suy ngẫm về vấn đề gặp phải của Vũ Châu từ nửa câu nói nghe được: “Rốt cuộc Vũ Châu cô nương đã gặp rắc rối gì mà phải cầu xin bồ tát cứu nàng? Nàng xin bồ tát tuyệt đối đừng để nàng bị gì nhỉ?...”
Suy ngẫm hồi lâu, một kế hoạch hoàn chỉnh dần dần hình thành trong đầu Hòa Thân, việc này Lưu Toàn không thể giúp mình lo chu toàn được rồi, phải đích thân ra tay thôi, nhưng trước mắt phải sai Lưu Toàn đi thám thính tình hình trước đã.
Bước vào Đông Trực môn, Hòa Thân thấy Vũ Châu và tiểu nha đầu rẽ vào một con hẻm phía trước, hắn vội kéo Lưu Toàn lại gần ghé tai dặn dò vài câu, Lưu Toàn chăm chú lắng nghe mệnh lệnh từ thiếu gia, lúc đầu ngớ mặt ra tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng kẻ làm nô tài không nên hỏi nhiều, chớp mắt một cái Lưu Toàn đã phóng lên phía trước bám đuổi theo.
Lúc Hòa Thân vừa nảy ra kế hoạch cũng tự trách mình bỉ ổi: “Hòa Thân ơi là Hòa Thân, ngươi vừa lập chí thay đổi số phận, thế mà chỉ một lúc đã bắt đầu nghĩ cách tiếp cận mỹ nhân rồi.”
Hòa Thân vừa cảm thấy hành vi của mình bỉ ổi, nhưng nghĩ sâu hơn hắn lại cảm thấy mình rất vĩ đại rất cao thượng.
Vũ Châu cô nương xinh đẹp như thế thật hiếm có trên đời, giờ nàng đang gặp nạn, Hòa Thân ta chỉ ra tay nghĩa hiệp thôi mà.
Thấy chết không cứu không phải là bậc chính nhân quân tử, càng không phải là phong cách của Hòa Thân.
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
-----oo0oo-----