Chương 11
Tô Kỳ cùng Li Du hoàn toàn không giống nhau, đưa hắn dùng dược gì hắn sẽ dùng dược đó, muốn hắn mỗi ngày đều ăn cháo thì hắn ăn cháo, không nói hai lời, bình thường cũng không nói, cả ngày nếu không ngủ cũng là ngồi yên lặng.
Thực sự là một bệnh nhân phối hợp cực điểm.
Tên Li Du kia lần trước cường bạo chưa thành, không biết nói gì mà tiểu Tịch đồng ý cho ở lại nơi này. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là không để chuyện lần trước phát sinh.
Ý tiểu Tịch là dù sao y quán cũng không có tiểu nhị, coi như thuê một tiểu nhị là được rồi.
Tuy rằng tên Li Du kia chậm chạp cẩu thả,
thế nhưng làm việc cũng không đến nỗi nào.
Tô Kỳ tạm thời ở tại phòng Tô Thần, hắn chưa nói đến chuyện muốn sang phòng khác, Tô Thần cũng mặc kệ, để tùy hắn.
Bản thân ở bên giường ngả ra đất nghỉ Tô Kỳ cũng không nói gì, giống như không nhìn thấy y. Tô Thần cũng rất muốn không đoái hoài đến hắn.
Thế nhưng này là không thể nào.
Sáng sớm hôm nay, Tô Thần nghe tiếng chim hót mà tỉnh lại.
Mơ mơ màng màng mở con mắt, còn không có cảm giác gì cả.
Lúc này cảm nhận được có ánh mắt chăm chú nhìn mới giật mình tỉnh giấc, hoang mang mà đưa mắt nhìn đến Tô Kỳ.
Hắn đã sớm tỉnh, cũng không biết đang suy nghĩ gì, mặt vô biểu tình nhìn y.
Không có sát khí, thể nhưng cũng không biết hắn có ý gì, đã một tuần nay sáng sớm đều bị hắn nhìn chăm chú như vậy ──thuận tiên nói luôn, hắn đã ở tại đây một tuần.
Cười gượng: “…Sớm.”
Tô Kỳ hơi giật giật, rũ mắt nhìn tóc đen chảy xuống, hướng phía sau xoay người, không để ý đến y.
Tô Thần nhăn mặt cau mày ── không biết có phải là ảo giác không, người nam nhân này thân thể là của một người trưởng thành, nhưng cử chỉ lại như của một thiếu niên.
Có lẽ nói, tâm lý hắn tại năm mười sáu tuổi cũng không trưởng thành thêm nữa.
Thế nhưng người trong cung nói
hắn khi xử lý công vụ thì cực kỳ cao minh, sản nghiệp trong cung có thể tăng trưởng nhanh chóng như vậy ít nhiều cũng là do tài năng, sách lược của hắn.
Dù sao cũng không bắt ta bỏ tù, ta muốn nghĩ gì thì nghĩ nha.
Y ngồi dậy, đi tới gương đồng chải đầu ──nếu mà không cẩn thận rửa mặt chải đầu, Li Du nhất định sẽ bám theo người mà lải nhải.
Mặc dù cái tên đó không có liêm sỉ, nhưng đối với vẻ bề ngoài lại cố chấp không hiểu được.
Toàn bộ chuẩn bị tốt, lại thấy Tô Kỳ chằm chằm nhìn.
Tô Thần trong lòng thở dài, mỉm cười: “Bữa sáng muốn ăn cái gì?”
Tô Kỳ chưa trả lời hắn, có lẽ nói, ánh mắt hắn có điểm hoang mang.
“Ân?”
Tô Kỳ không mở miệng, vẫn là trầm mặc.
….Tô Thần lắc đầu, lần thứ hai trong lòng thở dài.
Cùng hắn tiếp xúc, lại phát hiện hắn không giống loại ác ma gϊếŧ người như ngóe, ngược lại giống như tiểu hài tử cái gì cũng không hiểu.
Có lẽ, hắn cho rằng việc gϊếŧ người là đương nhiên a.
Phần lớn hắn trầm mặc là vì không biết nên nói gì, nhưng bời vì võ công cao cường của hắn lại bị người khác cho rằng lạnh lùng vô tình.
“Sữa đậu nành cùng trứng gà được không?”
Gật đầu.
“Hảo, ta đi mua, ngươi chờ ta.” Y đi được vài bước, bỗng nhiên quay đầu lại. “…Ngươi, cho tới bây giờ không ra khỏi cửa a?”
Rất khẽ gật đầu.
“Ngươi nên đi đi lại lại mới được, nếu không máu không thể nào hảo hảo mà lưu thông tuần hoàn.”
Tô Kỳ lại trầm mặc không nói.
Trải qua mấy ngày ở chung, Tô Thần coi như cũng hiểu nam nhân này một khi gặp chuyện phức tạp sẽ biến thành như vậy, tuy rằng mấy ngày đầu đều bị hù chết…
Nói ngắn gọn, Tô Kỳ ở năng lực tự đảm đương hoàn toàn là ngu ngốc.
Đợi chút, tự đảm đương?
Y nhìn nam nhân vẻ mặt bình tĩnh:
“…Ngươi bởi vì không có ai rửa mặt chải đầu, cho nên không muốn đi ra ngoài?”
Nam nhân gật đầu.
Vì sao người này có thể đem chuyện ngu ngốc như thế này coi như là vấn đề đương nhiên mà trả lời vậy ── không thể rửa mặt chải đầu chẳng lẽ không ngốc sao?
Hơn nữa lại còn dùng khuôn mặt mỹ lệ đẹp đẽ như vậy…
Thảo nào mấy ngày nay ta chưa từng nhìn thấy hắn rửa mặt, bởi vì hắn hoàn toàn không….
Thở dài, chỉ chỉ cái ghế trước gương đồng: “Ngồi đó đi.”
Tô Kỳ theo lời ngồi xuống.
Tóc của hắn mềm mại trơn tuột, như thác nước màu đen, muốn dài tới đất.
“Tóc dài quá rồi.” Y cố sức mà cầm lấy tóc Tô Kỳ cố định lại bằng cây trâm.
Lời vừa nói ra, chỉ thấy người trước mắt hàn quang lóe lên, tóc trên tay phiêu phiêu rơi xuống đất.
Y sửng sốt hồi lâu, mới chớp mắt mấy cái, nhìn xuống tóc đen dưới đất,lại nhìn lên Tô Kỳ.
Ngồi yên như không có việc gì, làm như vừa rồi hắn động thủ cắt đi không phải là tóc của mình.
“…Ngươi…”
Tô Kỳ nhìn hắn.
“…Không có gì…” Y lại ỉu xìu xuống. Người này, thật đáng sợ aaa…
Được rồi được rồi, ta biết hắn sẽ không gϊếŧ người lung tung, nhưng hắn lại có phong cách hết sức khủng bố a.
Thế nhưng, tuy quỷ dị lại thấy hắn rất khả ải.
Tóc bị cắt đi một đoạn, buộc lại dễ hơn, y thoải mái mà quấn tóc cho Tô Kỳ, tìm một cái trâm tốt cắm vào, một bên giải thích:
“Ta đây không hay dùng trâm, cho nên không có cái tốt, ngươi dùng tạm, khi trở về đổi lại cây khác.”
Tô Kỳ không trả lời, đưa tay khẽ sờ sờ trâm cài.
Sau đó y đưa cho Tô Kỳ một cây gỗ nhỏ, cùng một cốc nước muối.
Tô Kỳ ngây ngốc nhìn cây gỗ kia, biểu tình không biết dùng để làm gì.
“Đánh răng.”
“…” Tô Kỳ biểu tình hoang mang.
Ở thời đại này mọi người chỉ là dùng nước muối súc súc coi như xong, nhưng tiểu Tịch bị chính mình cường liệt yêu cầu, đã học được cách dùng cây mềm mềm này đánh răng, lúc này, Tô Kỳ ngạc nhiên cũng phải.
“Há mồm.”
Nghe lời mà há mồm.
Khoang miệng mỗi người nếu trong thời gian dài không chăm sóc sẽ phát sinh mùi khó chịu, cho nên, y làm tốt tư tưởng chuẩn bị, cầm cây gỗ giúp hắn đánh răng.
Thế nhưng, rất kì quái, Tô Kỳ không có, chẳng những không có, thậm chí còn phát ra hương vị tản mát nhàn nhạt, chính là hương vị lành lạnh lần trước nghe được.
Hàm rắng trắng noãn chỉnh tề, tựa như trân châu.
Môi màu hồng phấn nhàn nhạt, thật giống như cánh hoa anh đào, cong mềm mại, lóng lánh mê người.
… Người này thật đúng là yêu nghiệt a.
Tô Thần ở trong lòng thầm nói, vỗ vỗ vào mồm ý bảo hắn ha to mồm: “A~”
“Ân?” Tô Kỳ không hiểu mà nhìn y.
“Làm theo ta, a~”
“A~”
Rốt cục xong xuôi, Tô Thần hầu hạ hắn xong cũng đã đói bụng chóng mặt rồi:
“Ta đi mua bữa sáng. Ngươi ở đây chờ, chờ ăn xong rồi mới đi lại trong viện một chút.” Vừa nói, vừa ‘chạm’ vào góc tường, ôm đầu đi ra.
Tô Kỳ nhìn y mở cửa, chớp mắt mấy cái.