Quyển 1- Hòa Thân muội muội.

Vào đêm trước khi đến Sở quốc hòa thân, Hoa Ly bị hoàng huynh bắt, nàng đã trốn hắn hồi lâu nhưng là vẫn bị hắn nắm được kẽ hở, hắn bịt miệng rồi kéo nàng lại chỗ cây tử đằng.Năm nay nàng mới mười bốn tuổi, chỉ cao đến vai hắn, bị hắn nửa kéo nửa ôm đến không chống cự được, nàng bị dọa liền khóc đến ướt mu bàn tay hắn.

"Suỵt~ Tiểu Ly đừng khóc nha, muội giỏi thật, vì trốn thoát ta mà đi hòa thân cũng dám, giỏi lắm." Hắn nghiến răng nghiến lợi bên tai nàng tán thưởng nhưng lại càng tưởng muốn thao chết nàng.

Nàng run lợi hại, miệng bị che kín không kêu được một tiếng, chỉ có ánh mắt ngấn nước của nàng thôi mà đã làm dưới thân Bạc Đình căng cứng, vươn đầu lưỡi liếʍ nước mắt, trong mắt hắn toàn là ngọn lửa du͙© vọиɠ như muốn thiêu chết nàng.

"Muội cho rằng làm vậy sẽ thoát khỏi ta? Đừng mơ tưởng!"

Vốn là hôn nước mắt nàng, chợt hắn dần đi xuống, há mồm cắn vào cái cổ trắng nõn, ngày mùa hè quá nóng, bộ váy mỏng manh làm lộ ra xương quai xanh, hắn một ngụm cắn vào mùi hương quyến rũ khiến đồng tử hắn đỏ bừng.

Hắn thật yêu nàng nha.

Vậy mà nàng lại sợ hắn như ma như quỷ.

"Nam nhân khác sẽ không bao giờ yêu muội như ta, tiểu Ly, muội sẽ hối hận..."

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Bọn họ là huynh đệ một mẹ sinh ra, là chỗ dựa thân mật nhất trong cung cấm này, đáng tiếc, nàng cũng không cho là như vậy, chỉ vì ca ca tình ý của ca ca đối với nàng quá lớn, đến nỗi vặn vẹo.

Mỗi khi mơ thấy những cây tử đằng quyến rũ và rực rỡ ấy, Hoa Ly liền sợ đến không chịu được, tỉnh lại liền thở hổn hiển, đôi mắt đẹp sớm đã đầy nước mắt, khiến người nằm bên cạnh cũng thức giấc, tự nhiên mà đem nàng ôm vào lòng, thuần thục vỗ lưng nàng trấn an, giống như dỗ dành một đứa trẻ, vừa kiên nhẫn lại ôn nhu.

"Lại mơ thấy ác mộng sao?"

Nàng hoảng sợ ngước mắt, tiến đến rúc vào trong ngực y, cổ tay mảnh khảnh cũng ôm lấy eo y, chỉ có hoàng thất mới có thể dùng Long Tiên Hương, mùi hương lưu lại trên người nhàn nhạt, cũng chỉ có y mới có thể làm nàng tĩnh tâm lại được.

"Ân, thực là một giấc mơ khủng khϊếp, ta sợ."

"Đừng sợ, chỉ là mộng thôi." Y nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, trong mắt đều là sủng nịnh và cưng chiều.

Đây là phu quân của nàng, Sở quốc văn đế Tiêu Uyên, hoàng huynh của nàng đúng lã đã tính sai, thế gian này thật sự có nam nhân so với hắn càng yêu nàng hơn, y ôn nhu, si tình khiến nàng trầm mê.

Tiêu Uyên lại dỗ nàng ngủ, không ngờ giấc ngủ lại là một vườn hoa tử đằng kia.

Nàng bị hoàng huynh dùng khăn bịt miệng, hắn đè trên người nàng, ngón tay trừu động làm nàng đau, một đôi chân tinh tế trắng nõn, y phục cởi ra một nửa, nàng giãy giũa giữa những cánh hoa rơi, từng cánh hoa chảy xuôi theo rãnh mông.

"Tiểu Ly, rồi sẽ có một ngày, muội sẽ hối hận."

Ánh mắt phẫn hận của hắn, chua xót khiến người khác sợ hãi, kiếp này nàng chỉ muốn trốn đi thật xa!

Tiếc rằng nàng không thể trốn thoát, bị hắn dán khẩn nảy sinh ác độc đυ.ng phải, sau này nàng rời xa quê hương đi hòa thân, trở thành hoàng hậu Sở quốc, không ngờ lại được hoàng đế hết mực sủng ái.