Chương 7

36.

“Đừng nói với anh ấy.” Tôi bình tĩnh nhìn Cố Cẩm Tinh. "Em không sống được bao lâu."

”Anh cũng biết, trải qua những chuyện đó, em không thể làm người bình thường, hiện tại quả thận còn lại đã hỏng, còn có đủ loại biến chứng, bác sĩ cũng nói em chỉ có thể sống được năm năm là nhiều nhất. Đừng liên lụy đến anh ấy. Em cho rằng cuối cùng cũng tìm được anh ấy, cả đời này được gặp anh ấy em cũng không hối hận em tham lam năm năm hợp đồng. Em không ngờ rằng chỉ trong nửa năm, anh ấy đã đánh cắp bí mật công ty sau lưng em, cấu kết với đối thủ cạnh tranh để lừa em, điên cuồng chuyển nhượng tài sản.”

Tôi có chút mệt mỏi: “Những thứ đó, vốn dĩ em muốn để cho anh ấy."

"Anh ấy ghét em, hãy để anh ấy tiếp tục ghét."

"Hận thù cũng là động lực để sống."

"Nhưng xong rồi không liên quan gì đến em nữa."

"Ầm!" Cánh cửa bị đẩy ra. Sở Nghênh Phong đứng ngoài cửa với những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.

37.

“Anh đang theo dõi tôi à?” Cố Cẩm Tinh lạnh lùng đứng dậy, nhìn Sở Nghênh Phong một cách thờ ơ.

Sở Nghênh Phong cởi bỏ lớp ngụy trang, không để lại gì ngoài sự sụp đổ. Anh quỳ trên mặt đất, cố gắng hô hấp giống như một con cá chết, nức nở:

"Nhược Nhược, anh sai rồi! Anh sai rồi..." "Đừng bỏ anh, làm ơn!" "Anh sai rồi, thật đáng ch ế t... Bây giờ anh mới phát hiện ra..."

"Anh nên bảo vệ em, với tư cách là anh trai, người yêu của em, nhưng anh không thể làm gì cho em."

"Anh làm tổn thương em hết lần này đến lần khác. Em..."

"Huhu...xin đừng bỏ anh một mình, anh chỉ có em thôi..."

“Em cho anh cuộc sống và mọi thứ của em!”

“Anh gi ết em đi!” Tiếng thút thít dần biến thành tiếng ỉ ôi. Tôi nhìn anh thương hại, như nhìn chính mình.

"Đã muộn, đã quá muộn rồi......" Tôi thì thầm như nói với anh ấy cũng là nói với chính mình.